- Tôi nói nghe này đội trưởng Đinh, thái độ ông như thế này là thế nào?
Hôm nay thấy con trai mình bị đánh đến gãy chân, đầu ông ta đã muốn bốc hỏa, thấy Đinh Nghị bình thường ngoan ngoãn như con chó Nhật, nay lại dám nói chuyện với ông bằng cái giọng điệu này, Lý Nhất Nguyên nổi giận.
- Cục trưởng Lý, ông vẫn nên đến đây nhanh lên đi.
Thấy Lý Nhất Nguyên nổi giận, Đinh Nghị cũng không biết nói gì mới được, liền tắt điện thọai.
Lý Nhất Nguyên cảm thấy việc này có chỗ kỳ quái. Có điều chỗ dựa của ông ta vững chắc, bình thường ở trong thành phố này ông ta đã quen trèo đầu cưỡi cổ người khác, vì vậy cũng chỉ thở phì phì gọi mấy chiếc xe cảnh sát và nhân viên cảnh vụ rồi đi đến đó.
Vừa đặt chân vào bên trong đồn, ông đã thấy hai nhóm người chia ra đứng hai bên, lập tức cảm thấy tình huống vô cùng không ổn.
Theo lời Đinh Nghị, chẳng lẽ là những người này?
Một bên là quân đội, một bên là người của Phi Long hội.
Vì sao bọn họ lại ở chỗ này?
Vẻ mặt vốn đang kiêu ngạo của ông ta lập tức thu lại bớt.
Ông ta dám trèo đâu cưỡi cổ dân chúng bình thường mà thôi, đối với hai loại người như này làm sao dám.
Đinh Nghị thấy ông ta đã đến đây thì vội vàng tiến đến:
- Cục trưởng Lý, cuối cùng ngài cũng đã đến rồi. Lần này chúng ta gặp họa lớn rồi.
- Cái gì mà họa lớn? Chỉ vì đám người này xuất hiện ở đây?
Lý Nhất Nguyên hỏi.
- Mấy người đánh Lý thiếu gia bị thương rất giỏi, một người được quân đội bảo vệ, một người được Phi Long hội bảo vệ. Hơn nữa lai lịch của bọn họ không hề tầm thường.
- Lai lịch có lớn đến đâu tôi cũng không tin bọn họ dám không sợ pháp luật.
Lý Nhất Nguyên vẫn còn một chút cậy mạnh, đi vào phòng giam cùng với Đinh Nghị.
- Thiếu tá, Mộ Dung tiên sinh, cục trưởng Lý đến rồi.
Đinh Nghị tiến lên báo cho mọi người một tiếng, sau đó vội vàng lui về sau, tránh để tai họa rơi xuống đầu mình.
Lý Nhất Nguyên không nhận ra La Anh Hào, nhưng ông ta nhận ra Mộ Dung Vân Thanh. Ở thành phố A này, người này bề ngoài là thương nhân giàu có, thực tế là một nhân vật lớn của xã hội đen.
Ông ta thật sự không ngờ, người đến là Mộ Dung Vân Thanh.
Ông ta vội vàng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, cười ha ha hai tiếng, đã biết rõ mọi chuyện còn cố tình hỏi:
- Mộ Dung tiên sinh, chào cậu, không biết hôm nay cậu đến đây để làm gì vậy?
Mộ Dung Vân Thanh hừ một tiếng trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, trước giờ chưa có người dám nắm tay anh ta.
Lý Nhất Nguyên hơi xấu hổ rụt tay về, quay sang nhìn La Anh Hào:
- Vị thiếu tá này, không biết phải xưng hô như thế nào?
- Ông chính là cục trưởng Lý?
Giọng điệu La Anh Hào lạnh băng, không khác gì gió lúc tuốt kiếm khỏi vỏ, làm cho Lý Nhất Nguyên hơi hơi run rẩy.
- Đúng vậy, tôi là cục trưởng Lý Nhất Nguyên, xin hỏi cậu là?
Lý Nhất Nguyên vội vàng trả lời.
- Thiếu tá La Anh Hào của sư đoàn 17.
- Sư đoàn...mười...bảy...
Lý Nhất Nguyên nói không nên lời.
La Anh Hào lạnh lùng nhìn ông ta:
- Nghe nói ông vu cho ông tổ của chúng ta làm bị thương con trai ông, còn dám bắt ông tổ của chúng tôi nhốt vào chỗ này, thiếu soái của chúng tôi vô cùng phẫn nộ.
- Ông tổ? Thiếu soái?
Lý Nhất Nguyên bị dọa sợ.
Người bình thường có lẽ sẽ không biết thiếu soái sư đoàn 17 là ai, nhưng ông ta lại biết rõ vô cùng.
Sắc mặt ông ta trắng bệch:
- Ông tổ của thiếu soái là ai?
La Anh Hào xoay đầu nhìn về phía Ngọc Thanh.
Lý Nhất Nguyên nhìn thấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt của Ngọc Thanh lập tức ra sức thầm mắng thằng con trai không biết cố gắng của mình.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng người đánh con trai mình bị thương là hai tên đạo sĩ giả mạo.
Dáng vẻ của người này rõ ràng là dáng vẻ của cao nhân, mắt của con trai mình có vấn đề gì vậy?
Ông ta lại nhìn sang Dương Tử Mi đang đứng một bên, hoảng sợ.
Dương Tử Mi cũng nhận ra ông ta. Trong thành phồ A có rất nhiều thầy tướng nữ rất giỏi, trước đây bạn của ông ta muốn xem bói toán, xem tướng, xem phong thủy thì đều là ông ta đi hẹn trước.
Ông ta biết rõ tính tình của con trai mình, trêu chọc cô không phải là nhìn trúng cô đấy chứ?
Đúng là không muốn sống nữa rồi!
Muốn đắc tội người nào cũng không nên đắc tội mấy người này!