Tôi không thể mang một người đàn ông lớn như cậu theo bên người đâu! Tôi sợ bạn trai tôi sẽ ghen mất!
Mặc dù Long Trục Thiên là một người đàn ông rộng lượng, nhưng ở phương diện tình yêu thì anh ấy lại cực kỳ dễ ghen, nếu cô mang một tên yêu nghiệt như thế này bên người thì cô còn có thể làm gì đây?
Thôi, cô cũng không muốn dây vào nợ đào hoa này đâu.
Phốc!
Thân mình Tuyết Hồ bỗng nhiên nhỏ lại...
Một con hồ ly cỡ con chó nhỏ xuất hiện trên thảm cỏ, lông toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt đen, mỏ nhọn, trông rất đáng yêu, còn Tuyết Hồ thì lại không thấy đâu!
Cậu ta... hiện nguyên hình sao?
Dương Tử Mi kinh ngạc nhìn con Tuyết Hồ nhỏ kia.
Tiểu Tuyết Hồ nháy đôi mắt to tròn, vô tội nhìn cô, cực kì dễ thương.
Còn cô trời sinh chính là giới tính nữ rồi nên cô khó có thể kháng cự lại những động vật đáng yêu, huống chi là động vật vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy.
Cô không nhịn được kêu nhỏ một tiếng, đưa tay ôm hồ ly nhỏ từ dưới đất lên, vuốt ve bộ lông trắng muốt.
Đã tay quá!
Còn Tuyết Hồ thì rất hưởng thụ sự vuốt ve của cô, nó nhắm mắt, nhu thuận nằm trên tay cô, ra vẻ như muốn nói: nếu cậu không mang tôi về, tôi sẽ ăn vạ cho cậu cho xem.
- Cậu thật sự muốn theo tôi về sao?
Dương Tử Mi không thể cự tuyệt con vật nhỏ này, dù cô biết nó là một yêu tinh có thể biến hóa.
Tuyết Hồ gật đầu.
- Vậy từ nay về sau, trong đa số trường hợp thì cậu phải dùng bộ dạng sủng vật này để xuất hiện nha!
Dương Tử Mi nói.
Tuyết Hồ lại gật đầu, dứt khoát cuộn mình nằm yên ở trong lòng cô, bộ dạng ỷ lại vào cô.
Trên người nó có một mùi hương rất thanh nhã nhưng cũng rất thoải mái.
Tiểu Thiên lại rất khó chịu:
- Chị ơi, sủng vật của chị chỉ có em thôi mà, chị ném lão yêu này đi đi!
Ai ngờ Tuyết Hồ có thể nghe thấy tiếng nói của Tiểu Thiên;
- Cái tên tiểu quỷ kia, dám nói thêm một câu nữa ta sẽ ném ngươi đi đấy!
Tiểu Thiên vừa nghe như thế thì lập tức im miệng.
Tuyết Hồ này có thể tu luyện thành người thì không cần phải nói đến pháp lực của cậu ta, nên nó cũng không dám chọc giận cậu ta đâu.
Dương Tử Mi ôm Tuyết Hồ trở về ngôi miếu đổ nát.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử đã thức dậy ngồi thiền, luyện công.
- Tiểu sư điệt, con đang ôm cái gì thế?
Ngọc Chân Tử thấy trong lòng cô một đống màu trắng thì kinh ngạc hỏi.
Dương Tử Mi vừa định mở miệng trả lời thì nghe thấy Tuyết Hồ đang dùng suy nghĩ để nói chuyện với mình:
- Đừng nói thân thế của tôi với ai cả! Cô chỉ cần nói tôi là con hồ ly do cô nhặt là được rồi!
- Là hồ ly nhỏ con nhặt được trên đường ạ!
Dương Tử Mi thay đổi ngữ khí trả lời.
- Hồ ly nhỏ màu trắng à? Để sư thúc xem một chút, xem nó thuộc loại nào.
Ngọc Chân Tử tò mò thò tay muốn ôm Tuyết Hồ qua bên mình.
Tuyết Hồ bỗng nhiên tránh đi, trốn trong lòng Dương Tử Mi, dùng tâm ngữ nói với Dương Tử Mi:
- Không được để đạo sĩ thối kia chạm vào tôi, ngoài cô ra thì không ai được chạm vào tôi hết.
Dương Tử Mi chảy mồ hôi nói với Ngọc Chân Tử:
- Sư thúc, nó sợ người, người đừng chạm vào nó!
Ngọc Chân Tử cũng nhận ra tiểu Tuyết Hồ kia trốn tránh ông, hơn nữa ông còn thấy sự chán ghét trong đôi mắt to đầy linh khí của nó nữa.
Mấy chục năm qua, ông đã đi khắp non sông của đất nước, gặp được không ít chuyện lạ, thậm chí còn nghe được rất nhiều chuyện kỳ quái.
Trong ngọn núi này tuyệt đối không thể có một con hồ ly nhỏ hoang dã như thế này được.
Ông hoài nghi nó là một linh vật.
Không những thế, linh vật này còn có duyên với Dương Tử Mi nữa.
Thôi, nó không cho mình chạm vào thì thôi vậy!
Tính cách Ngọc Chân Tử tuy rằng đôi khi rất dễ xúc động, nhưng ông lại là một người rất rộng lượng. Ông nhấc lên được thì cũng buông xuống được, không hề cố chấp quá vào việc gì, nên ông cũng không so đo với một con hồ ly nhỏ làm gì, bỏ luôn chuyện muốn đụng vào nó để xem xét.