Ngọc Thanh đưa hộp gỗ cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi tỉ mỉ quan sát, hộp gỗ nhỏ này là được làm bằng gỗ trầm hương, kiểu dáng rất lịch sự, tao nhã. Phía trên được mạ vàng có điêu khắc hình hoa mai rất sống động, có thể nói đây là một một đồ mỹ nghệ tốt, nếu để người khác suy đoán thì có lẽ người đó sẽ đoán bên trong chiếc hộp này chứa đồ của một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng mà, nhìn qua thì hộp gỗ này có niên đại chắc cao lắm thì cũng không quá hai trăm năm, theo lí thuyết thì nó sẽ không thể tỏa ra vật khí như thế.
Cô nhìn hình ngôi sao năm cánh dưới đáy hộp, rồi lại mở nắp hộp ra mới nhận ra vật khí kia không phải tỏa ra từ hộp gỗ mà là tỏa ra từ bên trong nắp hộp.
Chẳng lẽ bên trong này còn có ngăn bí mật để giấu bảo bối hay sao?
Cô nói nghi ngờ của mình với sư phụ Ngọc Thanh.
- Đôi mắt con tinh tường thì con thử xem xem có cách nào không cần hủy hộp mà vẫn có thể mở ra bên trong không?
Ngọc Thanh nói.
Dương Tử Mi gật đầu, ngón tay cô bắt đầu tiếp xúc, sờ soạng bên trong nắp hộp.
Độ nhạy cảm của ngón tay cô khá tốt, nếu là chỗ nào có điểm khác thường thì cô cũng sẽ cảm nhận được.
Nhưng mà, nắp hộp kia lại bóng loáng, bằng phẳng, dù xem hay sờ như thế nào cũng không thể mở được.
- Tiểu sư điệt, con đừng nhìn bên trong nữa, xem thử mấy đóa hoa mai trên nắp hộp đi! Ta cảm thấy chỗ đó sẽ có cái để mở.
Ngọc Chân Tử nói.
Khi ông ấy vừa nói xong thì Dương Tử Mi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng thật là gừng càng già càng cay, Ngọc Chân Tử đã đi du lịch bên ngoài nhiều năm nên tư duy phát triển hơn cô nhiều.
Cô đóng hộp lại, ngón tay vừa định sờ lên hoa mai thì lại bị Ngọc Thanh cản lại.
- Tử Mi, con thử dùng Mai Hoa Dịch Số giải thử xem.
Trên mặt Ngọc Thanh mang theo sự kích động.
Theo Tiên Thiên Bát Quái ghi lại, Mai Hoa Dịch Số chính là Càn là một, Đoài là hai, Ly là ba, Chấn là bốn, Tốn là năm, Khảm là sáu, Cấn là bảy, Khôn là tám.
Dương Tử Mi dựa vào Hoa Mai Dịch Số để lần lượt chạm vào mấy đóa hoa kia...
Răng rắc!
Nắp hộp bỗng nhiên vang lên một tiếng động nhỏ,từ giữa tách ra một khe hở, chậm rãi mở rộng ra hai bên.
Ba người Dương Tử Mi có chút kích động chờ đợi xem thử bên trong hộp là pháp bảo gì...
Nắp hộp ngừng mở rộng, bên trong có một túi lụa đựng đồ màu vàng.
Dương Tử Mi cẩn thận thò tay vào lấy túi lụa kia ra, cô mở túi nhìn vào thì giật mình.
Bên trong vậy mà không phải là thứ gì khác lạ với cô, đó là một khối giống như thẻ bài gỗ đào của cô, nhưng đồ án phía trên thì có chút thay đổi, nhưng lại cứng rắn hơn khối của cô.
Hử? Sao lại là thẻ bài gỗ đào này?
Ngọc Thanh cũng ngạc nhiên. Ông cầm thẻ bài gỗ đào lên, quan sát đồ án trên đó, cố gắng nhớ lại:
- Không sai, đồ án này giống như đồ án trên mười hai cỗ quan tài thị vệ đương thời.
- Tiểu sư điệt, con nhìn xem hoa văn trên túi lụa màu vàng kia có phải giống như bản đồ không?
Ngọc Chân Tử la lên.
Dương Tử Mi lại mở túi lụa, trên đó quả nhiên là có thêu một bức đồ án giống như bản đồ.
Ngọc Thanh cũng nhìn kỹ lần nữa:
- Bản đồ này nhìn quen quá, hình như ta từng đi qua!
- Sư phụ, đây là Tương Tây!
Dương Tử Mi chỉ vào hai chữ thêu theo lối chữ thảo.
Chẳng lẽ đó là bản đồ của một mộ phần sao?
Ngọc Thanh cầm lên, khẳng định nói:
- Đúng rồi! Chính là chỗ đó, nếu ta nhớ không lầm thì mộ phần kia đúng là ở chỗ này.
Ông chỉ vào một chỗ được được bao quanh trên bản đồ, dựa theo bản đồ thì chỗ này nằm sâu trong núi và được núi bao quanh.
- Sư phụ, chỗ này có khó tìm không ạ?
Nghĩ rằng có lẽ nơi này có liên quan gì đó với gia tộc của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi càng cảm thấy tò mò.