May mà đằng sau còn có Thái Cực Lưỡng Nghi Trận được kết hợp từ Thiên Cương Cửu Dương Trận và Cửu Âm Trận do mình sáng tạo.
Ngọc Thanh đã nghiên cứu trận pháp này khoảng năm năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cách phá giải nó.
Cô không tin rằng tên quỷ hàng sư này lại có thể phá giải được!
Kappa thấy những ngọn lửa đó đã bị mình dập tắt, đang vui sướng trong lòng, vừa định bước ra ngoài, lại phát hiện đằng trước rải đầy những tấm bùa khổng lồ.
Những tấm bùa chú đó đều lơ lửng trong không trung, tấm nào cũng giống như một tấm chắn khổng lồ, xoay tròn liên tục, ngăn chặn trước đường đi của mình.
Cái quỷ quái gì vậy?
Chẳng trách khi đó sư phụ vẫn nói với mình rằng, trận pháp kỳ môn của Hoa Họa đều biến hóa khôn lường.
Hôm nay gặp được, quả là như thế.
Nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu được, tại sao thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi kia lại có thể biết được những thứ cao siêu như vậy?
Nếu có thể bắt được cô ta, cho dù không thể làm thành quỷ hàng, thì cũng có thể bắt cô ta truyền thụ trận pháp kỳ môn cho mình. Hơn nữa kết hợp với phép thuật phù thủy quỷ hàng của mình, nhất định sẽ vô địch thiên hạ.
Nghĩ vậy, ông ta lập tức tràn đầy phấn khởi.
Ông ta dùng hết sức, muốn lao ra khỏi Thái Cực Lưỡng Nghi Trận, nhưng lại nhận ra, những tấm bùa chú xoay tròn đó cứ như là tường đồng vách sắt vậy, tuy không có lực công kích, nhưng có thể nhốt người ta ở trong đó cho đến chết.
Sư phụ chưa từng dạy cho mình phương pháp phá giải loại pháp thuật này.
Phải làm sao đây?
Dẫu sao thì ông ta cũng không phải là một tên mãng phu tầm thường. Thành tựu ngày nay đã đủ để chứng minh cho trí tuệ của ông ta.
Ông ta biết, nếu mình cứ hao phí thể thực để công kích những tấm bùa đó, cuối cùng chỉ có thể cạn kiệt sức lực, rồi rơi vào trong tay Dương Tử Mi.
Vì vậy, ông ta đứng yên không động đậy.
Đám độc vật mà ông ta triệu hồi vẫn đang tấn công Dương Tử Mi.
Chỉ cần Dương Tử Mi hơi mất tập trung một xíu thôi, vậy thì trận pháp này cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Hơn nữa, ông ta đã phát hiện ra, Dương Tử Mi thật sự sợ hãi bầy rắn độc.
Chiếc còi của ông ta phát ra thanh âm rất là kỳ lạ xa xăm, lan truyền ra ngoài xa mấy trăm dặm...
Thì ra, đã có mấy trăm loại rắn đủ mọi màu sắc yên ắng mai phục ở đồng ruộng trong núi. Nghe thấy thanh âm triệu hồi, bọn nó chui ra ồ ạt từ trong bùn đất, trong đống cỏ, từ bốn phương tám hướng, bò về một phía...
Nếu có ai đó trùng hợp đi đường ban đêm, nhìn thấy quân đoàn rắn này nhất định sẽ sợ té đái, cho rằng sắp có chuyện xảy ra.
Ở gần thôn Nhạc gia có núi, hơn nữa tốc độ bò của loài rắn là rất nhanh.
Dương Tử Mi đứng ở chạc cây trên cao, cô kinh ngạc phát hiện, có càng ngày càng nhiều các loại rắn đủ màu tụ tập ở cách đó không xa. Có loại trăn to khỏe như bắp tay, có rắn hổ mang cực độc, cũng có những loại rắn độc nhỏ màu sắc sặc sỡ bé như ngón tay...
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ tên quỷ hàng sư kia còn có thể triệu hồi loài rắn hoang dại một cách tùy ý sao?
Thật đáng sợ.
Nhìn thấy quân đoàn rắn lúc nhúc bò tới, cô sợ tới mức mềm hết cả chân.
Cô căng thẳng nhìn sư phụ.
Sư phụ vẫn đang chiến đấu liên tục, cộng thêm trúng độc, thể lực đã dần dần cạn kiệt...
Dương Tử Mi không thể lại ngồi chờ tên quỷ hàng sư kia mệt chết được nữa. Cô nhất định phải chủ động tấn công mới được!
May mà bên cạnh cô còn có Tiểu Thiên đang giúp đỡ cô triệu hồi thẻ bài bươm bướm, không cho phép bầy rắn độc dưới tàng cây trèo lên trên cây.
Cô cắn nát đầu ngón tay, chuẩn bị thôi thúc câu niệm chú tấn công mạnh nhất - Diệt Thiên Tuyệt Địa.
Diệt Thiên Tuyệt Địa có khả năng cắn trả rất lớn. Nếu không thể tiêu diệt được kẻ địch, vậy thì bản thân mình sẽ bị trọng thương, gãy nát gân mạch.
Nhưng cô đã không thể để ý quá nhiều!
Đúng lúc cô còn chưa kịp khởi động niệm chú tấn công, có một giọt máu rơi xuống tháp sắt nhỏ.