Đêm khuya, sương mù bao phủ sơn thôn yên tĩnh, mặt trăng tình cờ ló ra khỏi rặng mây đen dày đặc, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, làm tăng thêm sự lạnh lẽo âm u.
Bỗng nhiên, Tiểu Thiên sốt sắng kêu lên:
- Chị, đến rồi!
Không gian bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, còn có một làn gió âm trầm, thổi qua da Dương Tử Mi, khiến cô dựng tóc gáy, lạnh sống lưng.
Phất trần trên tay Ngọc Thanh cũng hơi rung động.
Dương Tử Mi và Ngọc Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người trốn vào một bên sau cây đại thụ.
Trên con đường nhỏ lầy lội uốn lượn kia, có một người từ từ đi tới.
Người đó rất gầy, rất cao, đầu đội nón rộng vành, che chắn khuôn mặt nghiêm nghị, mặc áo màu đen dài, chống một cây gậy màu đen có hình đầu lâu, trong gió đêm, trông ông ta y như một người rơm đung đưa trước gió, quần áo bay phần phật.
Sau lưng ông ta có năm con vật độc xếp theo thứ tự chia thành năm đường, gồm có rắn độc, rết, thiềm thừ, nhền nhện, bọ cạp, bò nhảy, trơn nhớt, đi theo hàng lối rất trật tự.
Sau nữa còn có một con Huyết Quỷ Hàng, có hình thù của một đứa con nít bay lơ lửng, thỉnh thoảng nghịch ngợm nhảy lên vai người kia, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu nghịch ngơm, nghe cực kỳ non nớt, nhưng trong bóng tối lại có vẻ cực kỳ quỷ quyệt, còn cười khanh khách.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát ông ta.
Sát khí trên người của ông ta còn nặng hơn Mịch La gấp mười lần, thậm chí máu của ông ta cũng là màu đen.
Người này đã giết bao nhiêu người, phạm phải bao nhiêu tội ác mới có thể như vậy?
Dương Tử Mi nắm chặt tay.
Tháp sắt nhỏ cũng cảm nhận được tâm tình của cô, hơi rung động một chút, phát ra âm thanh như đang rất hào hứng.
Đúng vậy, cái tháp sắt nhỏ này biến thái, gặp âm sát khí giống như nó, nó sẽ càng vui mừng và thích thú.
Chỉ là... lần này nó có thể chịu đựng được âm sát khí của đạo sĩ bắt ma này sao?
Huyết Quỷ Hàng đang nhảy nhót phía trước cũng như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên dừng lại không nhảy nữa, mà bay về phía vai của tên đạo sĩ kia, khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, trên đầu có hai bím tóc được cột bằng dây thừng màu hồng cũng dựng hết lên.
Giáng đầu sư như cảm nhận được sự bất thường của Huyết Quỷ Hàng, cũng dừng bước.
Ngũ độc đi theo sau ông ta cũng đột nhiên dừng lại, có chút hoảng loạn, có điều, bọn chúng như có người chỉ huy vậy, trong nháy mắt lại ngay hàng thẳng lối, giống như đang chờ hiệu lệnh xuất binh.
Cái đầu lâu trên gậy của ông ta cũng lay động tạo ra âm thanh rì rào.
Đôi mắt được che phủ dưới chiếc nón rộng vành hơi híp lại...
- Đi!
Cổ họng ông ta như có kim loại trong đó, giọng nói nghe chói tai hơn bình thường.
Huyết Quỷ Hàng nghe thấy hiệu lệnh, lập tức bay về phía trước, mục tiêu hướng về phía Ngọc Thanh và Dương Tử Mi đang đứng sau cây đại thụ.
Dương Tử Mi nhíu mày, bọn họ vẫn kiên nhẫn chờ giáng đầu sư đi vào trận pháp họ đã bày ra, khi bọn chúng phát hiện, giáng đầu sư kia vẫn còn đang ở ngoài trận.
- Lọc cọc lọc cọc
Huyết Quỷ Hàng cười khanh khách từng cơn, thỉnh thoảng còn lè lưỡi, sát khí cực kỳ nặng, đi về phía Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh đọc khẩu quyết, từng sợi trắng trên cây phất trần giống như sợi dây thép quét về phía Huyết Quỷ Hàng.
Phất trần này là do Tổ Sư gia truyền lại cho ông, có lực tấn công cực kỳ lớn với những vật có âm sát khí.
Nhưng Huyết Quỷ Hàng cũng không sợ lực tấn công của cây phất trần, bỗng nhiên bay quanh Ngọc Thanh nhanh như con thoi, tiếng cười khanh khách vang vọng trong sự yên lặng của bóng đêm được phóng to đến cực đại, khiến người ta sởn tóc gáy.