Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 377: Trốn trong thôn nhạc (2)

Nhạc Thiên Thiên rất thích Dương Tử Mi, cứ quanh quẩn bên chân cô, miệng cứ nói liến thoắng vài chuyện.
Dương Tử Mi liền mượn cớ dò hỏi ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên.


Nhạc Thanh nói ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên cho Dương Tử Mi biết, hai thầy trò Ngọc Thanh và Dương Tử Mi nhìn nhau một cái, cảm thấy bất đắc dĩ. 
Tứ trụ trong ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên toàn bộ đều là âm. Chẳng trách giáng đầu sư lại để ý đến cậu bé.


- Thiên Thiên vừa mới ra đời, bọn tôi liền tìm một thầy tướng số coi bói coi cho nó, xem ngày tháng năm sinh của nó thế nào. Thấy bói nói tứ trụ trong ngày tháng năm sinh của nó đều âm, cho nên sống không được bao lâu.
Nói đến đây, hai mắt Nhạc Thanh bỗng nhiên nhìn Ngọc Thanh đầy hy vọng: 


- Đạo trưởng, đạo hạnh của người nhất định rất cao, có thể giúp chúng tôi thay đổi vận mệnh của nó không?
Ngọc Thanh gật gật đầu:
- Bần đạo tính ra được, tối nay Thiên Thiên sẽ gặp một chuyện chẳng lành. 


Những người trong gia đình họ Nhạc vừa nghe thấy liền hoảng hốt, đặc biệt là Nhạc Thanh, sợ đến nỗi xanh mặt:
- Đạo trưởng, vậy bây giờ phải làm sao đây?
- Đêm nay để thằng bé ngủ chung với bần đạo đi, để xem ta có thể giúp nó vượt qua kiếp nạn này hay không. 
Ngọc Thanh bắt đắc dĩ nói.


- Đạo trưởng, không thể giúp con trai tôi gặp dữ hóa lành sao? Cho dù có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa tôi cũng đồng ý.
Nhạc Thanh lo lắng hỏi. 
- Vấn đề ở đây không phải là tiền.


Ngọc Thanh lắc lắc đầu. Kỳ thật mục đích chúng tôi xin được qua đêm ở đây không chỉ đơn giản là để ngủ nhờ, hóa duyên hay truyền giáo xin bố thí gì hết. Chúng tôi đến đây là vì Thiên Thiên, và đứa trẻ sắp chào đời. 
- Con của ta sẽ gặp vấn đề gì sao? 


Lưu Vân vừa nghe thấy như vậy liền sốt sắng vuốt bụng của mình. 
- Tối nay sẽ có một vài chuyện đặc biệt xảy ra, con trai của cô cũng sẽ được sinh ra vào giờ âm. Có điều, mọi người không cần phải căng thẳng.
Ngọc Thanh vẫn chưa nói hết, Lưu Vân đã căng thẳng đến nỗi đau bụng rồi. 


Phụ nữ sắp sinh vốn đã lo lắng đủ đường, giờ nghe thấy Ngọc Thanh nói như vậy, lại càng lo lắng hơn.
Nhìn thấy cô đau bụng, mọi người bắt đầu luống cuống, vội vàng đưa cô vào phòng đã được chuẩn bị sẵn để chờ sinh.


Thấy tình hình như vậy, trong đầu Dương Tử Mi đột nhiên nảy ra một ý, liền nói với Ngọc Thanh: 
- Sư phụ, nếu đứa bé kia được sinh ra vào giờ khác, có phải là giáng đầu sư đó sẽ không để ý đến nó nữa không?


- Ừ, trẻ con không được sinh ra vào giờ âm thì cũng không có ý nghĩa gì với giáng đầu sư hết.
Ngọc Thanh gật gù, trong mắt liền lóe lên một tia sáng: 


- Tử Mi, chúng ta có thể giúp cô ấy sinh con vào giờ này, tuy rằng giờ này cũng không có nhiều dương khí, nhưng như vậy cũng đủ để thay đổi số mệnh của nó rồi.
Dương Tử Mi gật gù, cô đi vào trong phòng, nhìn Lưu Vân đau bụng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói:


- Thím à, bây giờ con có một cách để giúp con trai của thím. 
- Em gái, mau nói đi.
- Sinh đứa bé ra sớm hơn dự tính, tránh khỏi giờ âm kia.
Dương Tử Mi trịnh trọng nói. 
- Nhưng mà, sao tôi có thể sinh sớm hơn được? Chị hai, mau, mau nấu cho em một tô cháo ý dĩ.


Lưu Vân nói với Hoàng Hồng Liên đứng bên cạnh.
- Không cần cháo ý dĩ, con có thể dùng cách châm cứu. 
Dương Tử Mi lấy kim châm từ trong túi ra, để Lưu Vân nằm xuống. 


Lúc này Lưu Vân đang hoảng hốt, tâm trí cũng không còn nghĩ được gì nhiều, không hề hoài nghi việc làm sao một người tuổi còn nhỏ như Dương Tử Mi lại biết châm cứu.
Cô rất nghe lời, nằm yên trên giường. 


Dương Tử Mi nhờ Hoàng Hồng Liên đi nấu nước nóng và lấy các vật dụng cần thiết khác, còn bảo bà đốc thúc người đi tìm bà mụ nhanh một chút, chứ một người chưa bao giờ đỡ đẻ như cô thật sự không biết phải đối phó với tình cảnh máu me đầm đìa khi sinh đẻ như thế nào.


Rất nhanh, bà mụ đã đến. Dương Tử Mi bắt đầu châm cứu để giúp sinh đứa bé được sinh ra sớm hơn.