Sư huynh, nếu Ngọc Chân Tử ta không chặt được đầu tên đạo sĩ bắt ma này xuống, thì thật không đáng mặt là một người tu đạo!
Ngọc Chân Tử nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngờ trên đời lại còn những chuyện độc ác như vậy.
- Rất nhiều năm trước, trong giới đạo sĩ bắt ma cũng đã có một quy định, tuyệt đối không được bắt ma bằng cách thông qua người đã bị sát hại, chỉ có thể lấy những linh hồn đầy oán hận trên người những đứa trẻ đã chết, bây giờ, quy định này cũng bị phá vỡ rồi, hơn nữa còn truyền đến nước ta, lý nào lại như vậy.
Ngọc Thanh tức giận đến nỗi chòm râu dài màu trắng cũng trở nên run rẩy, từng sợi trên cây phất trần cũng đều dựng thẳng lên giống như dây thép vậy.
- Sư phụ, quỷ sủng Tiểu Thiên mà con nuôi cũng nói nó đã từng chứng kiến những chuyện như vậy rồi.
Dương Tử Mi đứng bên cạnh nói.
- Nhất định không thể tha thứ! Sư huynh, tiểu sư điệt, chúng ta cùng đến Thái Lan, tiêu diệt loại đạo sĩ bắt ma tà ác này ra khỏi trái đất đi!
Ngọc Chân Tử kêu to.
- Ừm!
Ngọc Thanh gật đầu, tức giận đến nỗi trên mặt cũng hiện đầy ý định muốn giết người.
Điều này làm cho Dương Tử Mi rất bất ngờ.
Cô vốn tưởng rằng một người có cảnh giới tu luyện trên trăm năm như sư phụ nhất định phải là một người trầm tĩnh đến nỗi không còn ý nghĩ giết chóc hay trừng trị gì nữa, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy một mặt khác của sư phụ như vậy.
- Vậy thì quá tốt rồi, sư huynh, cuối cùng đệ cũng có thể nhìn thấy phong thái huynh như lúc xưa!
Ngọc Chân Tử nhìn thấy Ngọc Thanh gật đầu đồng ý thì cực kỳ vui mừng.
Điều này làm cho Dương Tử Mi rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ trước đây sư phụ là một người thích giết chóc sao?
Cô đoán không sai!
Khi Ngọc Thanh trước năm mươi tuổi, ông thậm chí còn nhiệt huyết và kích động hơn Ngọc Chân Tử bây giờ nhiều, ông sẽ không bỏ qua cho những kẻ làm chuyện xấu dù việc đó chỉ nhỏ như một hạt cát. Đối với những người gian ác, ông sẽ không nương tay, thậm chí không tiếc công sức đuổi theo đến chân trời góc biển, cho đến khi diệt trừ được mới có thể cảm thấy yên tâm.
Sau đó, cũng bởi vì ý chí giết người của ông quá mạnh, đã xảy ra một tai nạn khiến sư phụ gặp bất trắc. Trước khi chết, sư phụ muốn Ngọc Thanh thề, nếu không phải loại người cực kỳ độc ác thì ông nhất định không được giết người.
Ngọc Thanh đã đồng ý.
Sau khi sư phụ qua đời, ông đã không ngừng nghĩ về những gì mình đã làm, do đó, ông về ẩn cư ở một đạo quán nhỏ trên núi trong Dương gia thôn, lặng lẽ tu luyện.
Tất nhiên, Dương Tử Mi không biết những quá khứ này của Ngọc Thanh, nhưng mà Ngọc Chân Tử thì lại biết rất rõ.
- Tử Mi, con xem thử coi có thể nhìn thấy được gì không.
Sắc mặt của Ngọc Thanh lại bình tĩnh như nước, nói với Dương Tử Mi.
Căn cứ vào thông tin của đứa trẻ này, Dương Tử Mi bấm chỉ tay tính toán, nhưng vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của một người nào đó thì tất cả thông tin đột nhiên bị gián đoạn, giống như người ta đang xem TV bình thường, đột nhiên TV lại bị mất tín hiệu vậy.
Cô vẫn tiếp tục dùng lực mạnh hơn để xem tiếp.
Phụt.
Cô phun một cục đờm tanh từ trong cổ họng ra, sắc mặt tái nhợt, vội ngừng lại, ngồi xuống đất, xếp bằng, điều hòa lại hơi thở.
- Sư điệt bị như vậy là sao?
Ngọc Chân Tử sốt sắng hỏi Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh thở dài một hơi, quả nhiên mục đích cuối cùng của tên đạo sĩ bắt ma kia chính là Tử Mi của chúng ta, thầy bói chỉ có thể coi bói cho người khác chứ không đoán được tương lai của chính mình, nếu cố gắng làm như vậy, sẽ bị sức mạnh quay lại đánh ngược vào mình.
- Vậy có phải sư điệt bị nội thương rồi không?
Ngọc Chân Tử sốt sắng ngồi xổm trước mặt Dương Tử Mi.
Ngọc Thanh ra hiệu cho Ngọc Chân Tử đừng động vào cô, chuyện này cũng giống như bị phản sức mạnh, để đối phó với tình hình này, Dương Tử Mi đã tu luyện đạo thần đạt tới cảnh giới Quy Nguyên, đối với cô mà nói, chẳng mấy chốc cô sẽ có thể tự mình điều chỉnh lại như bình thường.
Sau khi Dương Tử Mi tập trung điều hòa lại hơi thở một hồi, từ từ loại bỏ sức mạnh không tốt kia ra khỏi cơ thể, hít một luồng khí mới vào người, làm cho kinh mạch lại khai thông như bình thường.
Đột nhiên Dương Tử Mi cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Từ khi thẻ bài gỗ đào của Long Trục Thiên bị mất, rất lâu cô đã không có cảm giác này. Xảy ra chuyện gì rồi?