Từ cửa hàng quần áo của Tần Yến đi ra ngoài, Dương Tử Mi lại bị Mộ Dung Nghiên ngăn cản như ruồi bọ.
- Dương! Tử! Mi!
Mộ Dung Nghiên nghiến răng nghiế lợi hung hăng gọi.
- Chị, người đẹp này muốn tìm chị gây phiền toái kìa.
Tiểu Thiên sung sướng cười khi người khác gặp họa.
- Cô ta lúc nào chẳng tìm chị gây phiền phức.
Đối với Mộ Dung Nghiên, cô thực sự có chút đau đầu.
Nếu cô ta không phải cháu gái của Mộ Dung Thanh Vân, cô đã sớm một chưởng đánh bay rồi.
Mình đã nể mặt Mộ Dung Thanh Vân không thèm so đo với cô ta thế mà cô ta cứ không chịu thức thời, năm lần bảy lượt tìm mình gây chuyện, đúng là muốn chết.
Cô híp hai khóe mắt, cong môi cười, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Mộ Dung Nghiên ghét nhất là loại biểu cảm thì lạnh nhạt mà ánh mắt thì xem thường này.
Mỗi lần nhìn thấy Tử Mi tỏ vẻ mặt này với mình, cô đều muốn nhào lên cào cho mặt Tử Mi nở hoa luôn.
- Cô có phải là muốn tranh giành mọi thứ với tôi không? Mẫn Cương bị cô cướp mất, quần áo tôi thích cũng bị cô cướp mất, cô rốt cuộc là muốn gì vậy hả?
Mộ Dung Nghiên nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Nghe thấy lời này, Dương Tử Mi cảm thấy thực sự buồn cười.
Trên đời này, có một vài người luôn cho rằng cả thế giới này đều là của mình.
- Mẫn Cương là của cô sao?
Dương Tử Mi trào phúng.
Mộ Dung Nghiên ngẩn người, vẻ mặt lúng túng.
- Mẫn Cương đương nhiên là của A Nghiên, khi cậu chưa đến đây, toàn bộ mọi người đều biết hai người họ là một cặp trời sinh.
Lam Chi Tình ở một bên xen vào.
- Điều này cũng chẳng nói lên cái gì cả.
Dương Tử Mi cười lạnh nói.
- Tôi tin rằng tất cả mọi người đều biết từ trước đến nay chỉ một mình Mộ Dung Nghiên tự mình đa tình.
Nghe thấy thế, một người cao ngạo tự phụ như Mộ Dung Nghiên đương nhiên không chịu nổi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận:
- Ai... ai nói tôi tự mình đa tình? Trước kia Mẫn Cương cũng rất thích tôi.
- Lùi một bước mà nói, cứ cho là trước kia cậu ấy thích cô thì sao chứ? Thích một lần cũng không có nghĩa là kéo dài cả đời.
Dương Tử Mi cười nói.
Khuôn mặt tươi cười của cô trong mắt Mộ Dung Nghiên chính là một bộ dạng cực kỳ muốn ăn đòn, quả thực trong lòng cô ta chỉ muốn đem lòng tự trọng của cô giẫm trên mặt đất đạp vài đạp.
Kỳ thật cô cũng biết, Mẫn Cương luôn giữ khoảng cách là bạn học với cô, chưa từng muốn gần gũi với cô, chỉ là cô chủ động tiến tới mà thôi.
- Mặc kệ là trước kia hay sau này, tôi cũng sẽ không thích cậu.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Mẫn Cương vừa từ phía sau đến, vô cùng bất đắc dĩ nói với Mộ Dung Nghiên:
- Mộ Dung Nghiên, tôi đối với cậu luôn dừng ở mức bạn học, cũng chưa từng có ý thích cậu, vì vậy sau này cậu nên ăn nói cẩn thận một chút.
Nhìn thấy Mẫn Cương ngay ở trước mặt Dương Tử Mi và Lam Chi Tình trực tiếp nói ra chưa bao giờ thích mình, Mộ Dung Nghiên tràn đầy xấu hổ, thẹn quá hóa giận.
- Mộ Dung Nghiên, từ trước đến giờ tôi luôn nể mặt Mộ Dung Thanh Vân là chú của cậu mà bỏ qua mấy trò khiêu khích vô lý của cậu, đây sẽ là lần cuối. Sau này nếu cậu còn vo ve trước mặt tôi như ruồi bọ thì đừng trách tôi không khách khí.
Dương Tử Mi cũng lười dây dưa với Mộ Dung Nghiên, lạnh lùng cảnh cáo.
Dám so sánh mình với ruồi bọ sao?
Mộ Dung Nghiên cảm thấy mình điên mất rồi.
- A!!!!!!
Cô ta chịu không nổi, giương móng vuốt, trực tiếp xông đến trước mặt Dương Tử Mi, muốn xé rách mặt Dương Tử Mi.
Khi cô ta còn chưa chạm đến Dương Tử Mi thì đã bị Mẫn Cương dùng lực khóa hai cánh tay lại, đẩy mạnh cô ta về phía sau.