Long Trục Thiên vung quyền đến đâu, đám độc vật bị đẩy lùi đến đấy, ba chân bốn cẳng tìm chỗ trốn, cho dù Mịch La có thổi thế nào đi chăng nữa bọn chúng cũng không dám quay lại tấn công.
Mịch La thấy sủng độc mất hơn mười năm nuôi cấy chăm sóc của mình mà Long Trục Thiên chỉ dẫm một cái đầu óc đã nát bét, thì tâm can đau đớn vô cùng, nỗi đau đớn này giống như chính như nhìn con ruột của mình bị người ta giết hại ngay trước mắt vậy.
Long Trục Thiên đến gần hắn, giống như một chiến thần vậy, không gì có thể ngăn cản được.
Mịch La lùi sau một bước, gọi quỷ của mình ra.
Con quỷ ranh này mặc dù chỉ là một sản phẩm thất bại, nhưng nó đã được sư phụ giúp đỡ sửa lại, nó có lực công kích và cả lực phòng ngự cực kì mạnh.
Điều quan trọng nhất là, nó không có chút ý thức nào, chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, tuyệt đối không giống như bọn tiểu độc vật kia, nhìn thấy Long Trục Thiên thì trong lòng đã sợ hãi lùi bước.
Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi nhìn thấy quỷ ranh!
Nó chỉ là một cái đầu của một đứa trẻ, nhưng bộ mặt kia lại sống động giống như thật, răng trắng môi hồng, tóc trái đào cũng giống như trẻ con thật vậy, tiếng cười non nớt nghe rất êm tai, chỉ có điều, thần thái kia, lại có thêm vài phần quỷ dị tà ác. Nó vừa cười vừa lơ lửng giữa không trung, thật kinh khủng.
Dương Tử Mi bị tiếng cười của nó làm cho nổi da gà.
Con quỷ kia cười không ngừng, sau đó cái miệng nhỏ đột nhiên mở rộng ra, phù một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, phun về phía Long Trục Thiên.
Dương Tử Mi phản ứng vô cùng nhanh, tấm thẻ bài bươm bướm cùng tháp sắt nhỏ trong tay vươn ra, chắn lấy Long Trục Thiên.
Trong lúc cô niệm chú ngữ, những con bươm bướm bên trong tấm bài đột nhiên phe phẩy cánh, hai cỗ kim quang cường đại từ hai cánh bắn ra, chắn lấy ngụm máu kia.
Đồng thời, tháp sắt nhỏ như một cái động sâu đen ngòm, một cỗ hắc khí nồng đậm không ngừng xoay tròn, sau đó nuốt chửng lấy ngụm máu kia.
Ngoài Dương Tử Mi, mắt người thường không thể nhìn ra được hai đạo kim quang kia.
Những người khác chỉ nhìn thấy ngụm máu kia đột nhiên biến mất trong không trung rồi không nhìn thấy nữa!
Cũng lúc này, Long Trục Thiên lại vung quyền ra, hung hăng đấm mạnh vào đầu con quỷ, con quỷ bất ngờ lên tiếng, giọng còn non choẹt mùi sữa:
- Anh ơi, đừng đánh em, em đau lắm.
Long Trục Thiên hơi rùng mình, một quyền định đánh xuống kia sau đó ngập ngừng thu lại.
Chính trong lúc anh thu tay về, con quỷ lại đột nhiên há miệng ra, chắn chặt lấy tay của anh, miệng vẫn phát ra âm thanh vô cùng non nớt yếu ớt vô hại, nhưng thực ra nó còn quỷ dị hơn cả tiếng cười ban nãy của đứa trẻ.
Dương Tử Mi kinh hãi!
Long Trục Thiên vung tay còn lại lên!
Lần này, anh nhất định sẽ không chần chừ lùi bước nữa!
Ầm!
Giống như tiếng đá nổ vang trời vậy!
Tuy nhiên, cái đầu của con quỷ kia lại cứng rắn như đá vậy, cái miệng vẫn gắt gao cắn chặt lấy cánh tay của Long Trục Thiên không rời.
Một tia màu đen, từ mu bàn tay nhanh chóng lan ra toàn bộ cánh tay.
- Có độc.
Dương Tử Mi kinh hãi kêu lên!
- Chị ơi mau dùng tấm thẻ bài bươm bướm công kích nó!
Tiểu Thiên ẩn nấp sau lưng cô lên tiếng.
Dương Tử Mi không cần suy nghĩ, giơ lên tấm thẻ bài hồ điệp trong tay, lia về hướng con quỷ kia.
Đầu của đứa trẻ, bị tấm thẻ bài quét qua, giống như một lưỡi dao sắc nhọn chém một đường, chia làm hai mảnh gọn gàng ngay ngắn.
Có điều, cái miệng của nó vẫn hung hăng cắn lấy cánh tay của Long Trục Thiên, cái đầu bị cưa đôi, máu đen tràn ngập ra, tanh tưởi bốn phía.
Mịch La nhìn thấy tấm thẻ bài bươm bướm trên tay Dương Tử Mi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Dương Tử Mi có thể dùng tấm thẻ bài bươm bướm chém chém quỷ, điều đó chứng tỏ cô ta đang nắm giữ câu chú ngữ khống chế điệp thần.
Ngay sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ta là bỏ trốn!
Long Trục Thiên phát hiện được ý đồ của ông ta, mặc kệ một cánh tay đang bị cắn, nhảy lên phía trước, ngăn cản đường đi của ông ta, cánh tay nắm chặt thành quyền, nện mạnh vào người Mịch La.
Cùng lúc đó, tấm thẻ bài trên tay Dương Tử Mi cũng xuất chiêu về phía lão, hóa giải khí âm sát nồng hậu như Kim Cương tráo đang bao phủ trên người ông ta.
Một chưởng của Long Trục Thiên, mạnh mẽ, trực tiếp đánh vào đầu của Mịch La.
Một tiếng ầm vang lên!
Thiếu đi sự bảo hộ của khí âm sát, cái đầu của Mịch La nhận lấy một chưởng trời long đất lở.
Cái đầu giống như quả dưa hấu nát bét, máu tươi bắn tóe loe bốn phía.
Dương Tử Mi nhìn thấy cảnh ghê tởm này, cúi đầu không ngừng nôn khan...