Mịch La đi ra ngoài.
Ba Tụng đứng thẳng người, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, ánh mắt như mang theo lời xin lỗi.
Xin lỗi cái rắm ấy?
Dương Tử Mi hung hăng mắng một câu ở trong lòng.
Ba Tụng đóng cửa đi ra ngoài.
Trong căn phòng nhỏ hẹp âm u chỉ còn lại cô cùng với các loại độc vật ghê tởm xấu xí, còn có vài cái đầu trẻ con.
Dương Tử Mi cố gắng để mình không nhìn những thứ kia, chỉ âm thầm cầu nguyện trong lòng, có thể có người đi vào cứu cô.
- Chị ơi...
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh non nớt, thấp thấp.
Dương Tử Mi ngẩng đầu mở mắt, nhìn thấy bên ngoài lồng kính có một âm linh thể đang đứng đó.
Âm linh thể này là một bé trai, khoảng hơn ba tuổi, để tóc trái đào, gương mặt tròn trĩnh rất đáng yêu, mặc một cái yếm đỏ, đôi mắt to chớp chớp nhìn cô.
Dương Tử Mi sợ hãi các loại rắn rết côn trùng, nhưng lại không sợ hãi âm linh thể, huống chi là một bé trai đáng yêu như vậy.
Cô không nhìn thấy bất kì oán khí nào trên người cậu bé.
Điều này nói rõ, linh hồn bé trai này cực kỳ tinh thuần.
- Em trai, em là...?
Cô nghi hoặc hỏi.
- Chị ơi, em tên là Tiểu Thiên! Thân thể của em ở đằng sau chị đó, tên xấu xa Mịch La biến em thành quỷ nhưng thất bại, hồn phách của em liền lặng lẽ trốn đi.
Giọng nói Tiểu Thiên còn thơm mùi sữa, trên mặt toát ra vẻ đắc ý.
Thật đúng là trẻ con.
Nhìn thấy Tiểu Thiên, tâm tình kinh hãi bất lực của Dương Tử Mi cũng giảm bớt.
Dù sao có người cùng tán gẫu cũng dễ chịu hơn một mình đối mặt với đống đồ vật ghê tởm trong phòng này.
- Chị ơi, trên người chị có tấm thẻ bài bươm bướm sao?
Tiểu Thiên hỏi.
- Ừ.
Dương Tử Mi nhìn túi áo.
Trong túi áo có tấm thẻ bài hồ điệp mà Tống Huyền đưa cho cô, còn chưa bị đánh mất.
Tiểu Thiên hai mắt sáng lên, nói nhỏ:
- Chị ơi, chị được cứu rồi.
- Hả?
Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn đứa trẻ.
- Chị bị sợi tơ phép trói chặt, không thể giãy dụa, nhưng tấm thẻ bài bươm bướm thì khác, chỉ cần chị có thể đọc chú ngữ, pháp lực trong tấm thẻ bài bươm bướm sẽ đi ra, đoạn tơ phép này cũng sẽ bị đứt.
Tiểu Thiên nói.
Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên:
- Thật sao?
- Đúng vậy, em nghe tên xấu xa Mịch La kia nói. Chị ơi, chị mau thử xem, để em dạy chị đọc chú ngữ.
Tiểu Thiên hưng phấn nói.
Lúc này Dương Tử Mi cũng không có lựa chọn khác, huống chi, nàng cảm thấy Tiểu Thiên thật sự muốn giúp cô.
- Được rồi, cảm ơn Tiểu Thiên.
Dương Tử Mi hưng phấn nói.
- Nhưng mà chị ơi, sau khi em cứu chị, chị phải giúp em một việc đó.
Tiểu Thiên nhíu mày, khuôn mặt đáng thương.
- Được!
- Thi thể của em bị tên xấu xa Mịch La biến thành dầu sáp, ký ức của em sắp biến mất hết rồi, cũng sắp quên mất tên tuổi và lai lịch của mình. Chị ơi, chị có thể giúp em tìm một thân thể mới không? Tiểu Thiên bây giờ rất thảm đó.
Tiểu Thiên đáng thương chớp chớp đôi mắt to, trong mắt tràn đầy mong chờ nhìn cô.
- Được.
Dương Tử Mi gật đầu đồng ý, giúp một vong hồn sắp mất đi bản ngã tìm chỗ ở mới rất dễ. Bằng pháp lực của cô, chỉ cần điêu khắc một bức tượng ngọc hình người là được.
Tiểu Thiên nghe được lời hứa của cô, vô cùng vui mừng, niệm ra một câu chú ngữ kì quái.
Dương Tử Mi tuy không hiểu câu chú ngữ này, nó khác hoàn toàn với chú ngữ của Đạo gia, nhưng vẫn niệm chú ngữ theo Tiểu Thiên.
Làm theo yêu cầu của Tiểu Thiên, cô thành kính niệm ba lần!
Tấm thẻ bài bươm bướm trong túi áo hơi hơi rung động, giống như nhận được một loại triệu hồi nào đó...