Vậy cũng phải, Tử Mi của chúng ta từ nhỏ đã gan dạ hơn người rồi.
Bà nội mừng rỡ nói:
- Nơi này thật sự rất giống nhà cũ trước đây của bà.
- Nhà cũ của bà nội trước đây?
Dương Tử Mi nghe ra hàm ý trong lời nói của bà, nghi ngờ hỏi lại.
Ánh mắt của bà nội hơi ảm đạm:
- Trước đây, bà cũng xuất thân từ gia đình giàu có.
- Thật vậy sao? Là nhà mẹ đẻ của bà nội đúng không?
Dương Tử Mi chưa từng biết đến thân thế của bà nội, nghi ngờ hỏi.
- Bà nội của các con là đại tiểu thư ở thủ đô.
Ông nội lên tiếng, trong khuôn mặt già nua bỗng hiện lên một chút hào quang:
- Vẻ ngoài của con bây giờ rất giống với bà nội con khi còn trẻ, khi đó, bà của các con vốn dĩ xinh đẹp đến nỗi làm mọi người trong thôn phải lóa mắt.
- Ể?
Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn bà nội.
Trong trí nhớ của cô, bà nội chính là một bà lão nông thôn, suốt ngày không ngừng làm lụng, gầy gò, già yếu.
Có điều, bà không giống với các bà lão khác, cho dù có khổ cực đến mức nào đi chăng nữa, khuôn mặt của bà cũng luôn hờ hững, ánh mắt yên tĩnh như một hồ nước, cũng không thích tụ tập tám chuyện này chuyện nọ, rất có nề nếp.
Nhưng mà, nếu bà là đại tiểu thư đến từ thủ đô, sao lại đi gả cho một người nông dân nghèo khó như ông nội?
- Bà nội, vậy bà có muốn quay trở lại thủ đô tìm người thân của mình không?
Dương Tử Mi nghĩ bây giờ mình còn có khả năng về tài chính, nếu bà nội muốn đi tìm người thân, đối với cô mà nói, không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Bà nội lắc đầu một cái, cười cay đắng:
- Bà đã sớm cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, chắc bọn họ cũng không nhớ đến sự tồn tại của bà nữa đâu.
- Tại sao? Trước đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Dương Tử Mi không hiểu hỏi.
Bà nội cúi đầu không trả lời.
- Con nít, hỏi chuyện của người lớn nhiều như vậy làm gì? Đi xem nhà tiếp đi!
Dương Bách quát.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của bà nội, Dương Tử Mi cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là trong lòng cô cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc quá khứ của bà nội là như thế nào? Bà đã trải qua những chuyện gì?
Cô tin rằng, trên đời này tuyệt đối không có người nào muốn từ bỏ người thân của mình, nói dứt là dứt, không cần phải gặp lại bọn họ nữa. Đặc biệt là người trọng tình trọng nghĩa như bà nội thì càng không thể nào.
Ngày đó khi bà rời đi, nhất định là có nỗi khổ tâm nào đó, cũng giống như bây giờ không dám trở về vậy. Chờ đến khi có cơ hội lên thủ đô, cô nhất định sẽ tìm người thân của bà nội rồi đưa họ đến gặp bà, mở ra những khúc mắc trong lòng cả hai bên.
Tâm tình của bà nội vẫn không tốt lên được, đặc biệt là khi nhìn thấy một chiếc xích đu dưới tàng cây đong đưa trên khung màu trắng. Tay bà vịnh lên khung xích đu, mờ mịt nhìn nó một hồi lâu, khóe mắt ươn ướt, như đang hồi tưởng về rất nhiều chuyện.
Có thể trong nhà cũ trước đây của bà cũng từng có một chiếc xích đu như vậy, khi bà còn trẻ, cũng thích ngồi trên chiếc xích đu đung đưa. Nhưng bây giờ, đó chỉ còn là những hồi ức xa xôi.
- Tử Mi, cha có cảm giác không khí trong nhà này đặc biệt thanh mát, giống như được đi vào trong một sơn cốc, bên ngoài nóng như vậy, trong này lại có từng cơn gió mát.
Dương Thanh nghi ngờ hỏi Dương Tử Mi.
- Cha, con bày ra một vài trận pháp, sửa đổi khí thế và từ trường của nơi này. Về sau, mỗi tuần mọi người đến đây một lần, sẽ có lợi cho sức khỏe, không bệnh không đau, nhưng mà mọi người không phải là người tu luyện, cho nên không thích hợp ở quá lâu, bằng không sẽ có trăm hại mà chỉ có một lợi.
Dương Tử Mi giải thích.
- Ừ.
Tuy Dương Thanh không hiểu ý của con gái mình nói gì, nhưng ông tin tưởng lời của con gái mình nói.
Con gái nói như vậy thì nhất định là như vậy, tuyệt đối không nghi ngờ cô sẽ lừa gạt cả nhà, muốn hưởng lạc một mình.
Mà Dương Tử Mi cũng có thể nhận thấy được sự tin tưởng của cha cô. Chỉ cần như vậy là đủ rồi!