Sau khi Gia Cát Nguyệt nhận một cuộc gọi xong thì sắc mặt của anh ta hơi trầm xuống, không còn vẻ tà mị bất cần đời của một tên nhà giàu như trước đó nữa. Cặp mắt đào hoa đầy phóng túng kia lập tức trở nên chói sáng, bên trong như có ánh sao bắn ra bốn phía, khí tức trên người lập tức thay đổi hoàn toàn.
Anh ta đứng dậy, trong giọng nói mang theo ý xin lỗi đối với Dương Tử Mi:
- Anh không thể ngồi nói chuyện với em nữa rồi, bây gờ anh cần trở lại thủ đô ngay, lão già nhà anh xảy ra chuyện rồi.
- Được rồi! Bảo trọng nhé!
Dương Tử Mi gật đầu.
Gia Cát Nguyệt vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng Gia Cát Nguyệt xa dần, anh ta đi khá gấp gáp nhưng không hề lộn xộn, Dương Tử Mi uống thêm mấy ngụm trà rồi cũng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi quán trà, tâm trạng của cô có chút phức tạp nên cô cứ thả mình đi tự do dọc theo con phố.
Xe chạy qua lại, người ra người vào.
Những điều này đối với cô mà nói thì giống như là những kí hiệu vô nghĩa trong bối cảnh rộng lớn.
Bây giờ, trong lòng cô chỉ nhớ tới Long Trục Thiên mà thôi, thỉnh thoảng cô lại lấy di động ra nhìn xem có tin nhắn của anh gửi hay không.
Nhưng mà, di động vẫn im lặng như vậy!
Di động không có chút động tĩnh nào thì lại khiến cô càng thêm lo lắng.
Một chiếc xe bus công cộng đang chạy tới, nhìn bảng số thì đúng là chiếc xe chạy ngang qua nhà cô, Dương Tử Mi cũng đứng ở trạm chờ để lên xe.
Ai ngờ chiếc xe kia cứ thế chạy qua mà không hề ngừng lại.
Thiệt là!
Dương Tử Mi mắng thầm trong lòng một câu.
Sau đó, cô đột nhiên phát hiện trên chiếc xe bus kia tích tụ âm sát khí cùng oán khí một cách bất thường.
Chẳng lẽ chiếc xe kia sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Cô vội vàng chạy theo, phất tay muốn ngăn chiếc xe dừng lại để cho mọi người trên xe có thể đi xuống.
Tài xế cứ như không hề nhìn thấy cô đang phất tay vậy, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy tới trước.
Dương Tử Mi vận dụng khinh công đuổi theo, khi cô chạy tới phía trước xe thì...
Chiếc xe lập tức phanh gấp rồi ngừng lại, trên xe lập tức có tiếng mắng chửi của nhiều người.
Thời tiết hôm nay khá nóng bức cho nên tính tình tài xế đã phải lái xe cả ngày rất cộc cằn, anh ta vươn đầu ra chửi tục với Dương Tử Mi:
- Con mẹ mày, mày muốn chết thì cứ chết quách đi! Đừng có mà kéo ông đây chết chung với mày chứ...
Hành khách trên xe cũng nhô đầu ra chỉ trích Dương Tử Mi, nói cô làm tốn thời gian của họ, kêu tài xế mặc kệ cô, cứ lái xe tiếp đi.
Dương Tử Mi đứng giữa đường không chịu tránh, kêu mọi người cùng tài xế phải nhanh chóng ra khỏi xe, trên xe có nguy hiểm.
- Đồ thần kinh!
Tài xế lại mắng một câu, rồi khởi động chân ga, lái xe chạy vòng qua cô, nhưng mới nổ máy không lâu thì...
Phanh!
Trên xe bỗng nhiên có ngọn lửa lớn bốc lên, cả chiếc xe bắt đầu nổ mạnh...
Hành khách trên xe bắt đầu hoảng loạn, có người thì may mắn chạy xuống được, nhưng đa số đều phải chôn thân trong biền lửa kia...
Dương Tử Mi nhìn mà run sợ cả người, khó thở nhìn chiếc xe bị nổ mạnh, sau đó cô lại thấy một đám vong hồn mờ mịt rời đi...
Chuyện cô có thể làm bây giờ là đứng bên cạnh niệm hướng sinh chú cho bọn họ, giúp bọn họ luân hồi đầu thai, tránh việc vì đột ngột mất mạng mà lại biến thành cô hồn dã quỷ oán khí ngập trời.
Khi cô đang siêu độ thì một vong hồn đàn ông trung niên bay đến trước mặt cô, trên mặt ông ta chất chứa oán khí nồng đậm, hai mắt đầy sự tuyệt vọng và thù hận.
Ông ta nói ông ta chính là kẻ gây ra vụ nổ này, hơn nữa ông ta không muốn được siêu độ, ông ta muốn trở thành ác quỷ đề trả thù xã hội này, trả thù toàn bộ nhân loại.
Ấn đường Dương Tử Mi run lên, vội vàng hỏi nguyên nhân vì sao.
Ông ta nói ông ta hận thế giới này!
Đội thi công phá hủy căn nhà ông ta phải vay mười vạn mới xây được, nhưng lại chỉ bồi thường cho gia đình ông ta có năm vạn. Cả nhà không nơi ở phải thuê một căn phòng nhỏ để sống.
Vợ ông ta tháng trước ra ngoài bán hàng quán lưu động, quán chẳng những bị đập phá mà bà ấy còn bị đánh gãy ba đoạn xương sườn. Bây giờ, bà ấy vẫn còn phải nằm ờ nhà, không thể động đậy được gì, mà nhà họ cũng không có tiền đưa bà ấy đi khám.