Dương Tử Mi sờ sờ vòng tay thủy tinh màu xanh da trời của mình, cô nhớ lại đôi mắt như con sói cô độc của Long Trục Thiên thì cảm thấy lòng mình đau như bị dao cắt
Thì ra anh ấy cũng giống như kiếp trước của cô, cả hai đều là những đứa bé chịu nhiều đau khổ.
- Sau đó thì sao?
Bây giờ, cô cực kỳ tha thiết muốn biết thêm càng nhiều chuyện của anh ấy nên vội vàng truy hỏi Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài của mình lại, nhếch miệng trả lời:
- Hết rồi!
- Hết rồi à? Sao lại hết rồi? Không phải anh rất thân với anh ấy sao? Mau kể hết tất cả mọi chuyện của anh ấy cho em biết đi, đừng cắt xén chuyện gì đó!
Bộ dạng của Dương Tử Mi như muốn lật bàn tới nơi, lập tức mở miệng đe dọa người đối diện.
Nhìn bộ dạng mất bình tĩnh này của Dương Tử Mi, Gia Cát Nguyệt càng muốn chọc ghẹo cô hơn:
- Tại sao anh phải nói cho em biết chứ? Để nó kể hết với em không phải là càng tốt hơn sao? Nó không kể cho em nghe thì có nghĩa là nó không thích em đúng không? Vậy em dứt khoát theo anh đi, anh sẽ kể tất cả mọi chuyện từ mười tám đời tổ tông của anh cho em nghe luôn!
- Em không có hứng thú với anh.
Dương Tử Mi trắng mắt liếc anh ta một cái:
- Kể nhanh đi!
- Không phải là anh không muốn kể, mà là anh thật sự cũng không biết được bao nhiêu chuyện về nó cả.
Gia Cát Nguyệt nói với bộ dạng bất đắc dĩ.
- Anh chỉ biết là khi nó mới mười tuổi thì đã bị người mang đi rồi, đến năm ngoái anh mới gặp lại nó mà.
- Anh ấy bị ai mang đi? Bị mang tới nơi nào?
Dương Tử Mi gấp gáp hỏi dồn.
Gia Cát nguyệt lắc đầu:
- Không biết. Anh chỉ biết là đêm hôm đó, nhà ngoại nó gặp biến cố, toàn bộ người trong nhà đều chết hết, chỉ có một mình nó là mất tích thôi. Vì thế cảnh sát đã từng có suy đoán là nó đã bị hung thủ bắt đi.
Chỉ trong một đêm mà toàn bộ người thân đều bị giết sao?
Lúc đó, chuyện này đối với một đứa trẻ như anh ấy thì là chuyện tàn khốc tới mức nào chứ?
Quá giống với kiếp trước của cô, cô cũng từng tận mắt chứng kiến tất cả người nhà của mình chết đi.
Long Trục Thiên, Long Trục Thiên, Long Trục Thiên...
Trong lòng cô không ngừng thì thầm tên anh, thì thầm một lần thì tim lại quặn đau một lần. Bây giờ, cô rất muốn gặp anh, ôm chặt anh vào lòng.
Khó trách tại sao anh vẫn luôn không thể ngủ ngon!
Từ nhỏ đã bắt đầu trải qua chuyện bi thảm như vậy thì ai có thể ngủ ngon đây?
- Cho nên em phải đối xử tốt với nó đấy nhé!
Gia Cát Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Nó sống đau khổ hơn bất kì ai.
Dương Tử Mi trầm mặc không lên tiếng, đáy mắt đã nhanh chóng bị phủ một tầng hơi nước.
- Nó thật sự rất thích em, lần đầu tiên anh mới thấy nó thay đổi thất thường vì một người đó!
Gia Cát Nguyệt uống một ngụm trà, ngữ khí có chút tĩnh mịch, mang theo sự mất mát.
Dương Tử Mi không chú ý tới điều này, cô lấy di động từ trong túi xách ra, sau đó gọi vào số điện thoại của Long Trục thiên, nhưng lại nghe thấy tiếng nói thông báo là "thuê bao đang trong trạng thái tắt máy".
Vì thế, cô để lại một tin nhắn: “Em nhớ anh, nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức gọi lại cho em.”
- Cậu biết anh ấy đi Châu Phi để làm gì không?
Dương Tử Mi cất điện thoại xong thì ngẩng đầu lên hỏi.
Gia Cát Nguyệt nở một nụ cười khổ:
- Hành tung của nó bí ẩn như vậy thì làm sao anh biết được? Ít nhiều gì em còn biết nó đang ở Châu Phi, còn anh thì cứ tưởng rằng nó đang ở thành phố A với em đấy.
Ấn đường Dương Tử Mi có chút nặng nề, cô có cảm giác bất an.
Là do cô quá nhạy cảm sao?
Cô sờ khối thẻ bài gỗ đào trên cổ mình, hi vọng nó có thể cảm ứng với thẻ bài gỗ đào của anh.
Đang suy tư thì Gia Cát Nguyệt ngồi đối diện bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Sao thẻ bài gỗ của em lại đổi màu thế?
Đổi màu à?
Cô cúi đầu nhìn xuống thì đúng như Gia Cát Nguyệt nói. Màu ban đầu là màu đen trầm, bây giờ lại biến thành màu xanh băng, ở giữa có chút lấp lánh dưới ánh đèn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nó lại khôi phục như ban đầu, giống như chưa từng xảy ra điều gì cả