Dương Tử Mi bèn sử dụng chiêu hồn chú để gọi vong hồn đang ở dưới mặt nước lên.
Vong hồn này chính là một cô gái bị người yêu phản bội, nên mới nghĩ quẫn nhảy cầu tự sát.
Cô gái đó vốn còn cho rằng, việc cô tự sát có thể trừng phạt người kia, nhưng cô nào có ngờ tới, người chịu trừng phạt cũng chính là bản thân cô ta. Khiến cho mỗi ngày cô đều phải lặp lại nỗi đau khổ tuyệt vọng của ngày hôm đó.
Hơn nữa, điều khiến cô càng thêm đau khổ chính là người đàn ông đã phản bội tình cảm của cô lại không hề cảm thấy đau khổ khi cô tự sát. Ngược lại, gã chỉ tự trách một chút rồi một năm sau đó, cuộc sống của gã vẫn bình thường như cũ, gã vẫn yêu đương sau đó kết hôn sinh con cùng người khác.
Cô thường xuyên nhìn thấy một nhà ba người bọn họ nắm tay nhau đi dạo ở cách cây cầu không xa, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Chỉ có một mình cô thì phải chịu đau khổ khi phải tái diễn cảnh tự sát hôm ấy mà thôi.
Có đôi lúc cô cũng đã nghĩ rằng, nếu như ngày hôm đó cô nghĩ thoáng hơn, chấp nhận buông bỏ cảm giác không cam lòng kia thì có lẽ, chừng vài năm sau, cô cũng sẽ yêu người khác rồi kết hôn sinh con với người đó, cùng nhau đi đến cuối đời như thế chăng.
Nhưng mà, cô càng nghĩ như thế thì nỗi hối tiếc và oán hận trong lòng cô cũng ngày càng lớn hơn.
Bởi vì chỗ này đã có vài người chết rồi, cho nên mọi người đều tránh xa cây cầu này, chính vì vậy mà cô không tìm thấy bất kỳ ai để kéo người đó làm kẻ thế mạng cho mình.
Mãi cho đến ngày hôm qua, lúc cô gặp Lam Nha Nha, đồng thời biết được cô gái tên Lam Nha Nha này chuyên siêu độ cho cô hồn dã quỷ thì trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng.
Tuy rằng Lam Nha Nha đã được Dương Tử Mi cảnh báo rồi, thế nhưng, lúc nhìn thấy tình trạng đáng thương của vong hồn nọ, cô không kiềm được mà đi ra ngoài siêu độ cho cô ta.
Nào ngờ, công lực của cô lại có hạn nên cô không thể nào siêu độ cho linh hồn đầy oán khí như thế này.
Sau đó, trong lòng vong hồn kia nổi lên ý xấu, cô ta dụ dỗ Lam Nha Nha đi nhảy cầu, nhằm mục đích muốn Lam Nha Nha trở thành kẻ thế mạng cho mình.
Sau khi Dương Tử Mi nghe linh hồn kia kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện thì cô vẫn không lên tiếng, mà cứ nhìn chằm chằm vào vong hồn đó.
Thật ra, vong hồn đang đứng trước mặt bọn họ rất xinh đẹp, nếu như ngày xưa cô ta không nghĩ quẩn mà tiếp tục sống thì có lẽ sự nghiệp, gia đình của cô ta sẽ rất tốt đẹp... Tiếc thay, cô ta lại từ bỏ phúc báo tốt đẹp của bản thân, để rồi phải chịu nghiệp chướng như ngày hôm nay.
Lúc này, vong hồn đó đang quỳ gối ở trước mặt Dương Tử Mi, cô ta cầu xin với vẻ đau khổ, mong cô có thể giúp cô ta sớm thoát khỏi bể khổ này.
- Muốn tôi giúp cô thì cũng được, nhưng mà, oán khí trong lòng cô quá lớn, hơn nữa, nó còn khắc sâu trong linh hồn của cô nữa. Nếu cứ để cô đi đầu thai trong tình trạng như thế này... thì kiếp sau cô sẽ trở thành một người vô cùng ác độc, hoặc có lẽ là một đồ vật nào đó.
Dương Tử Mi nhìn cô ta một lát rồi nói tiếp:
- Tôi mong cô có thể vứt bỏ oán khí trong lòng mình đi.
- Tôi đã trải qua rất nhiều đau khổ, làm sao tôi có thể không oán được cơ chứ?
Thanh âm của vong hồn lộ ra vẻ u oán.
- Tôi cho cô thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày này, cô phải quan sát những người đi trên cây cầu này, đồng thời phải tìm ra ba việc khiến cho cô cảm động, hoặc là những chuyện mà bản thân cô cảm thấy tốt đẹp nói cho tôi biết thì tôi mới cầu siêu cho cô.
Dương Tử Mi lại nói tiếp:
- Có điều, cô cũng đừng có hòng dùng thủ đoạn dơ bẩn nào đó để tìm người chết thay cho cô. Điều đó chỉ khiến tội nghiệt của cô tăng lên mà thôi.
- Ba điều tốt đẹp gây cảm động ư?
Nghe Dương Tử Mi nói thế, vong hồn kia chỉ biết cười khổ. Cô ta đã ờ chỗ này bảy năm rồi, nhưng mà cô ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy điều gì hay chuyện gì có thể làm cô ta cảm động được cả.
Mỗi ngày trải qua đau khổ khiến cô cảm thấy tất cả những thứ đó đều là giả dối hết!
Dương Tử Mi cũng không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, rồi cùng Long Trục Thiên đưa Lam Nha Nha trở về nhà.
Nếu như sau ba ngày mà vong hồn ấy không làm được những gì cô vừa yêu cầu... thì cô chỉ còn cách đánh tan hồn phách của cô ta mà thôi, tránh cho cô ta phải tiếp tục chịu đau khổ của luân hồi.
Lúc chủ nhiệm Lam nhìn thấy Dương Tử Mi đưa Lam Nha Nha trở về thì ông luôn miệng cảm ơn cô.
Sau đó, Dương Tử Mi dặn ông, đêm nay dù thế nào thì ông cũng phải canh chừng Lam Nha Nha, từ đây đến sáu giờ sáng hôm sau tuyệt đối không được để cô ấy đi ra ngoài, nếu cần thiết thì trói cô ấy lại cũng được.
Bởi vì cô tính được Lam Nha Nha vẫn còn một kiếp nạn nữa.
Chỉ cần qua khoảng thời gian này thì mới hóa giải hết được.
Lam chủ nhiệm nghe thấy như thế bèn cùng với vợ mình thay phiên nhau trông chừng Lam Nha Nha.
Mặc dù bọn họ đã cẩn thận như thế nhưng lúc Lam Nha Nha đi vệ sinh thì cô ấy vẫn bị ngã một cái khiến đầu bị chảy máu. Chuyện này ứng với câu tai ương huyết quang mà Dương Tử Mi từng nói với bọn họ.