Anh biết hát nhạc tiếng Anh không?
Trước kia khi Dương Tử Mi bày quầy thì thường xuyên nghe thấy tiệm bán thiết bị âm thanh đối diện mở mấy bài hát tiếng Anh, nghe triền miên day dứt rất êm tai, mặc dù cô nghe không hiểu gì hết, nhưng vẫn thấy rất thích.
Giọng kiểu như Long Trục Thiên mà hát mấy bài đó thì bảo đảm sẽ rất hay, cô vẫn không quên được bài hát ru ngủ kỳ lạ mà anh hát hôm ấy, quả thực không khác gì âm thanh của đất trời.
- Lúc đi ngủ thì anh sẽ hát cho em nghe.
Long Trục Thiên nói.
- Dạ!
Dương Tử Mi mừng rơn nheo mắt cười nói.
Nếu như mỗi ngày đều được nghe người nào đó hát ru ngủ thì sẽ là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
Lúc cô đang định dọn dẹp đi ngủ thì điện thoại lại reo vang liên hồi, tiếng chuông của số lạ gọi đến.
Cô nghi hoặc ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam gấp gáp đầy lo lắng nhưng vẫn rất quen thuộc:
- Dương Tử Mi, thầy là chủ nhiệm Lam đây.
- Ơ? Chủ nhiệm Lam? Có việc gì sao ạ?
Lòng Dương Tử Mi thoắt cái trở nên nặng trịch, nửa đêm nửa hôm mà chủ nhiệm Lam gọi cho mình thế này, lẽ nào Lam Nha Nha đã xảy ra chuyện sao?
Nhưng cô đã cảnh báo cho Lam Nha Nha biết là đêm nay đừng có ra ngoài kia mà.
- Tử Mi à, Nha Nha biến mất rồi, giờ này mà nó vẫn chưa về nhà, thầy cảm thấy lo lắm, không biết có phải nó đang ở chung với em hay không.
Chủ nhiệm Lam lo lắng hỏi.
Dương Tử Mi cũng cảm thấy lo lắng theo, xem ra Lam Nha Nha không nghe theo lời cảnh báo của cô, quả nhiên là đã gặp chuyện không may rồi.
- Chủ nhiệm Lam, bạn ấy không ở cùng với em, bây giờ thầy lập tức gọi người đi ra ngoài tìm bạn ấy đi, sau khi tìm thấy bạn ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải ép bạn ấy quay về nhà ngay lập tức, sau đó trước sáu giờ sáng mai phải giám sát bạn ấy cho thật kỹ, đừng để bạn ấy ra ngoài. Bây giờ em cũng sẽ đi tìm giúp, thầy đừng lo quá.
Dương Tử Mi dặn dò.
- Được được được, thầy sẽ lập tức đi tìm ngay.
Chủ nhiệm Lam cũng không hỏi lý do, vội vàng cúp điện thoại.
Dương Tử Mi nhìn Long Trục Thiên đang nằm trên giường với vẻ xin lỗi:
- Bây giờ em phải ra ngoài tìm một người bạn, anh ngủ trước đi nhé.
Long Trục Thiên bật dậy, vội vàng thay quần áo:
- Đi cùng đi!
Dương Tử Mi nhìn anh rồi gật đầu.
Dựa theo tứ trụ của Lam Nha Nha, Dương Tử Mi nhanh chóng bấm đốt tính toán, phát hiện lúc này chắc là cô ấy đang ở phía đông nam, tình hình rất nguy cấp.
Cho nên cô và Long Trục Thiên cùng nhau nhảy xuống từ cửa sổ, lao lên chiếc xe Hummer của Long Trục Thiên, căn cứ phương vị mà Dương Tử Mi tính toán ra rồi vội vàng chạy qua đó.
Chạy mãi cho tới bên cạnh con sông quanh thành phố A.
Trong màn đêm mờ mịt thế này, chỉ thấy dáng người gầy gò của Lam Nha Nha đứng ở trên thành con sông hộ thành, bên dưới là dòng sông đen ngòm sâu không thấy đáy.
Dương Tử Mi hoảng sợ, vội vàng kêu to:
- Nha Nha, đừng mà!
Nhưng cô còn chưa nói xong thì Lam Nha Nha đã nhảy ùm xuống sông, chìm thẳng xuống đáy.
Dương Tử Mi hoảng sợ, hoàn toàn quên mất chuyện mình không biết bơi, vội vàng muốn nhảy xuống cứu người.
Long Trục Thiên vội kéo cô lại, cởi áo khoác ra nhanh chóng nhảy xuống sống, bơi về phía Lam Nha Nha nhảy xuống.
Bây giờ là nửa đêm, xung quanh tối đen như mực, trong dòng sông cũng đen ngòm.
Dương Tử Mi lo lắng đứng đợi ở trên bờ, cô dùng thiên nhãn để xem thì phát hiện trên mặt sông có khí âm sát vô cùng đậm, không ngừng tụ về chỗ mà Lam Nha Nha rơi xuống nước.
Ở nơi này mỗi năm đều xảy ra vài vụ án chết chìm, người dân ở thành phố A cũng truyền tai nhau rằng nơi này có ma da và hà bá xuất hiện, cho nên có thể cách nơi này được bao xa thì cố mà cách bấy xa.
Tại sao Lam Nha Nha lại đến đây chứ?
Chẳng lẽ cô ấy bị mấy con ma da dụ tới đây?
Cô lo lắng nhìn Long Trục Thiên đang bơi quanh tìm kiếm Lam Nha Nha.
Hẳn là Long Trục Thiên không cần phải sợ mớ khí âm sát kia, bởi vì anh ấy có tấm thẻ bài gỗ đào hộ thân rồi.
Sợ là sợ trời quá tối, nước quá sâu, hơn nữa cỏ nước ở chỗ này khá nhiều, lỡ như bị vướng thì sẽ nguy hiểm khôn cùng.