Phó Kiệt hẹn gặp mặt trước 2 tiếng, Phó nghị sớm đoán được đối phương sẽ yêu cầu, luật sư chính trực đã ra ngoài làm việc chung không thể cùng đi, cho nên hắn đã chuẩn bị đối sách đâu vào đấy rồi.
Nhà hàng gần ngay công ty, tới nơi đã thấy Phó Kiệt ngồi chờ, đồ ăn đã gọi, rượu cũng được bưng lên.
"Tôi nhịn đói cả ngày trời rồi, ăn xong hãy nói."
Phó Nghị thấy đối phương cầm đũa gắp thức ăn, nghĩ bụng chắ Phó Kiệt hẳn là bận tới lớp chưa có ăn gì thật, đành an tĩnh dùng cơm, chờ đối phương lấp đầy bụng rồi tính tiếp.
Lúc ăn cơm hắn cố ý đánh giả vẻ mặt y, chỉ thấy Phó Kiệt vẫn bình tĩnh, nhưng vành mắt đã biến đen, trong mắt đỏ vằn tơ máu, chắc gần đây áp lực không nhỏ, chẳng thoải mái gì cho cam.
Nghĩ tới đây, Phó Nghị có điểm tự tin đàm phán, Hắn hy vọng có thể dùng phương thức nhẹ nhàng để Phó Kiệt nể tình anh em mà thỏa hiệp, dù sao hắn cũng chẳng có ý định tranh đoạt gia tài với người ta, không xâm phạm tới lợi ích của Phó Kiệt mà. Đối phương làm như vậy cũng không ích gì mà còn để hắn nắm được nhược điểm, kết quả đều bất lợi với cả hai, hơn nữa để phụ thân bên kia biết càng gay go hơn, hắn tin Phó Kiệt sẽ cân nhắc hiệp trợ hắn giải trừ nguy cơ lần này.
Hắn nhấp từng ngụm rượu giảm bớt uể oải giờ tan tầm, chầm chậm bình tâm trở lại.
"Tính tiền." Phó Kiệt tựa hồ không có ý định tán gẫu gì nhiều trên bàn cơm, ăn xong trực tiếp kêu nhân viên phục vụ.
Phó Nghị nghi hoặc nhìn đối phương, chỉ thấy Phó Kiệt liếc mắt sang mình, nói: "Chúng ta qua chỗ khác trò chuyện đi, tới bờ sông hồi bé hay tản bộ ấy."
Phó Nghị sững sờ, hắn nhớ hồi nhỏ bảo mẫu thường dắt hai người tới đó, vừa chạy vừa nô đùa, cũng chính khoảng thời gian hai anh em từ từ quen biết.
Chạy xe chưa tới 10 phút, Phó Kiệt mang hắn ra bờ sông, lúc này sắc trời đã tối, đây vốn là khu dân cư được cải tạo thành kho, nơi vắng người thế này khiến Phó Nghị cảnh giác, lặng lẽ mở điện thoại di động trong túi nhắn tin cho Giang Kha.
"Giang Kha, em có nước không?" Gửi xong hắn sờ sờ cổ họng mình, cảm thấy có hơi khát, nghi hoặc vì sao uống nhiều rượu lại có cảm giác này.
"Còn chưa bắt đầu nói chuyện đã khát nước sao?" Phó Kiệt hoàn toàn không có ý định cho hắn.
"Nếu em muốn nói, vậy anh rất muốn biết, vì sao lại dụ dỗ người phòng tài vụ bên anh?" Phó Nghị nhìn y một mặt hờ hững, trong lòng như có lửa, trực tiếp hỏi.
"Anh không thể nói dễ nghe chút được sao?" Phó Kiệt đặt di động một bên, nhìn hắn, "Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc rồi có quen biết, mà vừa hay hắn cũng không muốn làm nữa, lại cần gấp một số tiền lớn, cho nên làm một vụ giao dịch."
Đột nhiên y thay đổi thái độ phủ định lúc trước làm Phó Nghị kinh ngạc, "Cậu vì sao phải làm như vậy?"
"Anh trai, anh làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, ngoại trừ hãm hại ra khó mà nghĩ ra được biện pháp nào khác a."
"Anh đang hỏi vì sao cậu lại muốn hãm hại tôi?" Phó Nghị hơi lớn tiếng, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô cực kỳ, cuống họng cũng cay nóng khó chịu, khát tới mức cần nước làm dịu đi ngay lập tức.
Hắn lấy nước trong cặp ra uống mấy ngụm, thấy Phó Kiệt không nói lời nào: "Tiểu Kiệt, có lẽ có hiểu lầm ở đây, anh chưa từng có ý định tranh gia sản với cậu, một phân tiền cũng không, 7 năm trước anh đã từ bỏ rồi, nếu cậu không yên tâm, anh có thể viết giấy cam đoan cùng cậu tới văn phòng luật sư công chứng."
"Vậy cũng phải cha đồng ý mới được," Phó Kiệt lạnh lùng trả lời, "Bây giờ nhìn lại ông ấy hình như cũng không có ý này a."
"Ba không dễ thay đổi quyết định lúc đó vậy đâu, hơn nữa... Khụ khụ." Phó Nghị lại bắt đầu cảm thấy khát nước, không ngừng rót vào bụng.
"Anh mới về được mấy ngày? Sao biết ông ấy nghĩ gì chứ?" Phó Kiệt hỏi ngược lại, sắc mặt có chút vặn vẹo, "Từ khi tốt nghiệp đến công ty, cả ngày ông ta chỉ biết quở trách tôi làm cái này không tốt cái kia không hay, còn lấy anh ra giáo huấn tôi, cmn đến cùng thế nào mới là tốt?"
"Cậu bình tĩnh đi," y phẫn nộ như thế làm Phó Nghị chấn động trong lòng, "Ba hơi nghiêm khắc, lúc anh mới tốt nghiệp đi làm cũng bị mắng không ít lần, ông ấy làm vậy cũng chỉ vì muốn thúc đẩy cậu thôi."
"Đừng nói mấy lời vô dụng hòng gạt tôi," Phó Kiệt cười lạnh, "Tôi biết anh lần này tới là hi vọng tôi sẽ thỏa hiệp, để cho anh thoát tội, nhưng mà anh nghĩ đơn giản quá rồi."
"... Phải, là anh nghĩ cậu quá đơn giản," Phó Nghị ngừng lại một chút, thuận theo ý đối phương nói tiếp, "Anh thật không ngờ là cậu có qua lại với quân đội, còn biết được tin tức chính xác kia đến vậy."
"Bộ trưởng Mạc dụ dỗ đoàn trưởng quân khu, vốn có mâu thuẫn, tôi ngẫu nhiên chiếm được tin tức này, cảm thấy không bằng thử một lần, nếu thành công đối với tôi chỉ có lợi không có hại."
"Cậu..." Phó Nghị phút chốc muốn mắng người, nhưng vừa muốn giận mất khôn thì đầu bỗng thấy choáng váng, tầm mắt mơ hồ nghiêng ngả. Hắn đỡ trán, không tin nổi nhìn Phó Kiệt, gương mặt đối phương lúc ẩn lúc hiện còn nở nụ cười, ngũ quan vặn vẹo khiến hắn không còn nhận ra đó là em trai mình nữa.
"Dược hiệu phát tác nhanh thật, tôi còn tính chờ thêm 10 phút kia." Phó Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, "Không biết là bỏ quá nhiều, hay là thân thể anh hấp thu quá tốt đi?"
Phó Nghị rất muốn lớn tiếng chất vấn đối phương, nhưng không đợi hắn mở miệng, Phó Kiệt liền tóm chặt cổ tay hắn mạnh mẽ ấn lại chỗ ngồi, ghế dựa lập tức đẩy về sau, hắn chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, lần thứ hai nhìn rõ thì Phó Kiệt đã vượt lên phía trên mình rồi.
"Anh cho là tôi sẽ tin mấy lời nhăng cuội của anh sao? Anh trai à, anh cấu kết với Giang thị, còn không tiếc bán cả mông của mình, thực sự cho người ta mở rộng tầm mắt a."
"... Cậu nghe ở đâu ra chuyện này?" Phó Nghị cảm giác đã có chút không bình thường, hắn tận lực giữ bình tĩnh không kích động đối phương thêm nữa.
"Chơi trò đồng tính luyến ái ven đường với nhi tử Giang Tốt, cái mông bị đâm cho thối nát còn sảng khoái được, tôi cũng không ngờ anh lại là người như thế a." Phó Kiệt bắt đầu tháo thắt lưng hắn, động tác tuyệt tình đến độ Phó Nghị đau lòng lặng đi, "Anh nói xem, đêm nay tôi tung hình cái mông anh bị chơi nát lên mạng, cha nhìn thấy được sẽ nghĩ gì nào?"
Phó Nghị không nói gì, rũ mắt không nhìn y nữa, thân thể mềm nhũn mặc người thao túng, quần ngoài bị cởi ra, hạ thể lạnh lẽo.
Hắn nhắm mắt lại, cứng đờ chờ đợt dằn vặt kế tiếp, đột nhiên cằm bị bóp lấy, Phó Kiệt dùng lực cưỡng bách hắn mở mắt vì đau.
"Vì sao không nói lời nào? Thấy tôi nực cười lắm sao?"
"... Anh chỉ cảm thấy thật bi ai." Phó Nghị hé miệng, khí lực yếu ớt, trong lòng đã nguội lạnh đi vài phần.
"Anh đang thương hại tôi đấy à?" Phó Kiệt rống lên, dùng sức lôi y phục của hắn.
Cửa xe bị mở ra, Phó Nghị nghe thấy âm thanh ầm ĩ, cảm giác trên người nhẹ đi, áp bức từ Phó Kiệt cũng biến mất. Hắn cố gắng nâng mí mắt nặng trịch lên, tầm mắt cuối cùng rõ ràng hơn, chỉ nhìn thấy nóc xe, nghe được âm thành quyền cước bên ngoài, còn mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Kiệt thống khổ kêu rên.
"Không sao chứ?" Giang Kha tiến vào trong xe, "Rốt cục là làm sao... Mẹ nó, hắn dám hạ dược?"
Y quay đầu đá cho Phó Kiệt thêm mấy cái, sau đó ôm vai Phó Nghị ngồi dậy, phủ thêm áo khoác giúp người kia rồi mang người ra ngoài.
Khi Phó Nghị tỉnh táo trở lại, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, cả người như treo trên người Giang Kha vậy, hắn thấy Phó Kiệt nằm trên mặt đất đau đến sắp hôn mê bên ngoài xe, không nhịn được mở lớn mắt.
"Chậm một chút, tôi không nhúc nhích..."
Đối phương trực tiếp ôm ngang hắn lên, Phó Nghị bị bỏ vào ghế sau chiếc xe màu đỏ, cửa xe đóng lại, động cơ xe nổ máy, rời khỏi nơi quái quỷ này.
Lái xe về tiểu khu xong, Phó Nghị mới tích cóp đủ khí lực nói tiếp: "Giang Kha, lấy di động với bút ghi âm bên trong túi áo, tắt đi được rồi."
Giang Kha sững sờ, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm: "Cmn em vì chứng cứ mà làm đến mức này?"
"Xin lỗi đã gây phiền phức cho cậu, phải tới tận đây cứu tôi, thật sự không ngờ hắn lại thành ra như thế này..."
"Được rồi, giờ đã không sao rồi" Giang Kha mở cửa nhà xong, vỗ nhẹ mặt hắn, dùng tư thế kia ôm Phó Nghị, "Chúng ta lên lầu trước rồi nói."
Tuy rằng một đại nam nhân cường tráng bị bế công chúa vào thang máy trông rất quỷ dị, nhưng ngay cả khí lực đứng dậy Phó Nghị cũng không có.
Giang Kha đưa hắn tới ghế salon, sau đó vào bếp lấy một ly sữa nóng mang ra.
"Uống vào sẽ khá hơn."
"Trước tiên mang phần ghi âm..."
"Tôi biết rồi." Giang Kha lấy đồ vật trong túi áo hắn ra xử lý đâu vào đấy xong mới ngồi lên salon. "Nào, uống một ngụm đi."
Phó Nghị hé miệng, vị sữa bò dâu tây ấm áp thơm ngọt cuối cùng cũng tạm khôi phục chút trấn tĩnh trong lòng hắn.
Uy xong ly sữa, Giang Kha xoa đầu hắn hỏi: "Khỏe chưa?"
"... Tiểu Kiệt bị cậu đánh có nặng lắm không?"
"Chú còn lo cho hắn?" Giang Kha dùng sức đè đầu hắn, nheo mắt lại.
"Tôi lo nếu bị thương nặng quá, sẽ phiền pức tới cậu."
"Yên tâm đi, không chết được đâu," Giang Kha nói xong ghé sát lại nhìn kỹ vẻ mặt hắn, cái nhìn chòng chọc khiến Phó Nghị không khỏi rũ mắt xuống tim đập nhanh hơn. "Lão tao hóa, nói thật đi, hồi nãy có sợ không?"
Phó Nghị nghe thế kéo kéo khóe miệng, "Nói là sợ, không bằng nói rất đau xót đi, hơn nữa tôi tin tưởng cậu sẽ đuổi kịp đến đây..."
Giang Kha trầm mặc một hôi, nói: "Nói thật, nếu chậm thêm tí nữa, xảy ra chuyện gì, tôi có thể không khống chế được mà giết người mất."
Phó Nghị chấn động, ngước mắt nhìn đối phương, chỉ thấy Giang Kha mặt không cảm xúc, chẳng giống đang đùa chút nào.
"... Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi." Thanh âm hắn khàn khàn run lẩy bẩy, hắn định đưa tay sờ gương mặt Giang Kha, nhưng vẫn không đủ khí lực.
Giang Kha tựa hồ đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt ấy, nắm chặt tay Phó Nghị đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.