Dị Loại Truyện Full

Chương 34

Trong ấn tượng của Phó Nghị, ông chủ của Giang thị, Giang Tốt, là một nguời cực kỳ nghiêm túc, so với ba hắn còn uy nghiêm hơn.

Nhưng có lẽ lần này vì có con trai ở đấy, thoạt nhìn hiền hòa hơn rất nhiều.

"Cha già, người mang đến rồi này." Giang Kha đặt mông ngồi xuống điềm nhiên.

Phó Nghị đứng đối diện với Giang Tốt cười cười, giữ lễ phép chưa dám ngồi.

"Phó gia tiểu kiên quyết đúng không, ngồi đi."

"Cảm tạ Giang đổng, tôi đã không còn nhỏ nữa rồi." Phó Nghị kéo ghế ngồi xuống.

"Điểm tâm sáng đây, đang định từ từ ăn, bình thường bận rộn quá, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như thế này." Giang Tốt chào hỏi, dù lớn tuổi, tóc điểm hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng sảng khoái, "Mấy ngày nay tiểu Kha đã phiền cậu nhiều rồi, thật ngại quá."

"Lúc mới đầu còn có chút chưa quen việc, nhưng bây giờ tốt lắm rồi ạ, hơn nữa nhân viên bên Giang thị cũng tích cực hỗ trợ nhiều."

Cặp mắt sắc bén của Giang Kha chăm chú nhìn cha y và Phó Nghị chuyện trò vui vẻ.

"Tiểu tử, sao không nói lời nào vậy?" Giang Tốt vỗ đầu con trai: "Người chỉ dạy cho mình nhiều thứ thế còn không bày tỏ chút biết ơn đi?"

"Con cũng chỉ dạy cho Phó tổng vài thứ, chúng con chỉ dạy lẫn nhau mà." Giang Kha gắp một miếng há cảo, nghiêm túc trả lời.


"Đúng là như vậy." Phó Nghị nhanh chóng tiếp lời, chỉ lo Giang Kha nói ra chuyện gì không nên nói.

"Nó chưa từng trải thì có cái gì mà chỉ dạy cho người khác được, cậu đừng quá khiêm nhường." Giang Tốt cười xòa.

Giang Kha tập mãi thành quen lườm một cái.

Một bữa sáng vô cùng hài hòa, hai người tiền bối hậu bối trong giới kinh doanh tán gẫu quen trời đất, Giang Kha ngồi cạnh chỉ có thể móc máy chơi game giết thời gian.

"Này tiểu tử! Chịu khó nghe đi, sau này không chừng lại dùng tới." Giang Tốt vỗ vỗ lưng y, "Con có làm người mẫu thì cũng chỉ đến 35 tuổi là cùng, đây mới là chuyện sử dụng bản lĩnh cho cả cuộc đời đó."

"Ồ." Giang Kha nghe lời bỏ máy chơi game xuống, nhưng mặt vẫn lạnh lùng.

"Giang Kha thật sự rất thông minh, học một biết mười," Phó Nghị nhanh chóng nói lời hay, "Hơn nữa cũng biết khiêm tốn, thường xuyên qua chỗ tôi, ân, lĩnh giáo, còn có thảo luận vấn đề này kia."

"Phải a, con thường tăng ca tới tìm Phó tổng," Giang Kha bình tĩnh nói hươu nói vượn, sau đó thấy Giang Tốt vừa quay lưng đi liền lặng lẽ giơ ngón cái với Phó Nghị.

"Thế còn tạm được." Giang Tốt hài lòng, tiếp tục ăn bánh bao, "Tôi thấy nó cũng khôn ngoan hơn trước, dạo này ở nhà không cãi nhau, có tiến bộ."

Sau khi ăn xong Giang Tốt lại muốn thị sát công ty, còn nhiệt tình mời Phó Nghị tham quan, tiện thể giúp con trai học hỏi thêm.

"Tên tiểu tử này, lần này cũng không chịu đi, sản nghiệp gia tộc cũng không thèm liếc mắt nhìn, kỳ cục hết sức, hôm nay nhất định phải đi quan sát cẩn thận giang sơn của lão tử... của cha mày!" Giang Tốt bắt đầu trưng lên dáng vẻ lãnh đạo, ân cần giáo huấn nhỉ tử.

Phó Nghị nhìn xuống gương mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối của Giang Kha, không khỏi lau mồ hôi.

Giang Tốt nói một tràng, Giang Kha cũng không có nhiệt tình nổi, vì thế quay sang Phó Nghị, hai người chưa nói vài câu liền bắt đầu như nước sông Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, tinh thần phấn chấn trò chuyện.

Giang Kha vẫn luôn dùng ánh mắt oán niệm trừng Giang Tốt sau gáy.

Đi tham quan một ngày, trên đường còn gặp phải đại ca của Giang Kha, Giang gia trưởng tử Giang Kiều, lại một trận trò chuyện trời Nam biển Bắc. Xong xuôi, Phó Nghị hoàn toàn bị chấn động, hưng phấn cực độ, hận không thể về công ty bàn công chuyện ngay lập tức, căn bản không rảnh để ý tới ánh mắt khó chịu của Giang Kha đang nhìn mình tán tỉnh này nọ.


"Cảm tạ Giang đổng, hôm nay tôi đã học được rất nhiều thứ." Phó Nghị bắt tay với Giang Tốt, quay lại nhìn Giang Kha đang đen mặt, "Vậy tôi cáo từ trước, Giang Kha cậu có muốn hay không..."

"Tôi đói." Giang Kha hắc khí nói một câu.

"Đói bụng sao không nói sớm!" Giang Tốt nghe nhi tử đói bụng thì vội vàng nói, "Thế này đi, con đưa bạn tới nhà hàng sát vách cửa hàng rượu kia ăn một bữa, nhớ gọi mấy món sở trường ấy!"

Giang Kha chỉ chờ có thế, kéo tay Phó Nghị trực tiếp lôi đi, để lại Giang Tốt và Giang Kiều hai mặt nhìn nhau chẳng hiểu mô tê gì.

Phó Nghị liên tục quay đầu lại ngượng ngùng vẫy tay từ biệt hai người kia, mà bước chân Giang Kha quá nhanh, lôi hắn đi tới, thật vất vả mới đứng vững được đuổi theo kịp.

"Lão tao hóa, trước đây sao tôi không biết chú có thể khéo nói chuyện như thế nhỉ?" Vừa vào thang máy, gương mặt lạnh như băng của Giang Kha rốt cục có chút nhiệt độ.

Nói chuyện này Phó Nghị có hơi ngượng ngùng: "Tôi nói nhiều lắm sao? Tâm trạng tương đối phấn khởi, Giang đổng cũng nhiệt tình, cho nên nói không ít..."

"Hừ, nói không ngừng nghỉ, tiểu gia muốn chen vào nói một câu cũng không được luôn mà."

"Xin lỗi cậu, tôi thấy cậu có vẻ lạnh nhạt không muốn nói chuyện, cho nên không muốn để mọi người khó xử."

"Lạnh nhạt cái gì, ông già đã quen rồi."

"Cho nên, Giang đổng biết chuyện cậu đi trình diễn với Quinn rồi?" Phó Nghị nhớ tới hồi nãy lúc nói chuyện, không nhịn được hỏi.

"Tôi nói mấy lần cho rõ ràng rồi, mẹ cũng thuyết phục thêm vài câu, ông ấy đành nhượng bộ thôi."

"Cuộc sống hôn nhân của Giang đổng và phu nhân thực sự..." Phó Nghị nói đến một nửa mới thấy không quá thỏa đáng, vội vã ngậm miệng lại sốt sắng nhìn đối phương.

"Lão tao hóa, trong đầu chú lại nghĩ cái gì rồi?"


"Không có gì, cậu nói tiếp đi." Trước mặt Giang Kha hắn cứ thả lỏng không giữ được mồm miệng như thế.

Giang Kha buồn cười gảy cái trán hắn một cái: "Ông già nói, nếu trước 30 tuổi còn chưa có danh tiếng nữa, thì phải ngoan ngoãn về giúp ổng quản lý công ty."

"Thế thì tốt quá, như vậy là đủ rồi." Phó Nghị xoa trán cười nói.

Hai người qua tầng cao nhất của nhà hàng ăn uống no say xong, liền câu được câu không đi mua sắm.

"Lão tao hóa, chú mệt à?"

"Có hơi hơi, câu thì sao?"

Tối hôm qua hai người nói chuyện trong phòng tắm rất lâu, sau đó chẳng hiểu sao lại hôn nhau, vì thế Giang Kha liền đem hắn úp sấp trong bồn tắm làm một hiệp, hắn cũng bị xoay đến xoay đi một hồi, thẳng đến khuya mới sức cùng lực kiệt co quắp trên giường ngủ.

"Chúng ta trở về ngủ một giấc, sau đó buổi tối đi tiếp." Giang Kha đầy phấn khởi đề nghị.

"Có thể, ăn tối xong đi dạo đi."

"Tôi nói nửa đêm kìa."

"Lẽ nào muốn ngủ một giấc đến đêm mới dậy?" Phó Nghị dở khóc dở cười, Giang Kha lại thích du ngoạn kỳ quái gì đây.

"Phải a, hôm qua tôi không ngủ được," Giang Kha ngáp một cái, "Chỉ mới nghĩ chơi chú thế nào đây."

"Tiểu tử hư hỏng nhà cậu, mau về đi."

Hai người trở về phòng trọ kia, Giang Kha tắm rửa sạch sẽ xong nằm xuống. Phó Nghị thì chạy đến gian phòng hôm qua hắn ngủ kia, lột tấm trải giường nhăn nheo không ra hình thù gì ném vào máy giặt, dằn vặt một lúc rồi đem ra ban công phơi đâu vào đó, nhìn lên vòm trời xanh Bắc Kinh tâm trạng vui vẻ ngâm nga tiểu khúc.


Hắn đang nghĩ xem có nên nằm nghỉ chút hay không, vì thế cẩn thận đẩy cửa phòng Giang Kha, chỉ thấy đối phương đã ngủ say, biểu tình điềm tĩnh an tường khiến người ta không đành lòng đánh thức, vì thế lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hắn mở máy tính xách tay sửa lại tư liệu công tác, sau đó ngủ trưa trên ghế salon, đến lúc tỉnh lại thì đã quá giờ cơm chiều rồi.

Chuông cửa vang lên, qua mắt mèo thì hình như là người đưa thư. Phó Nghị mở cửa, chỉ thấy người kia đưa một đồ gì bọc kín tới trước mặt hắn: "Tiểu thiếu gia muốn ăn sủi cảo, phu nhân cho ngườ gói kỹ để hai người ăn đêm."

"... Thật tốt quá."

Phó Nghị không biết Giang Kha gọi bữa tối lúc nào, mở bọc ra xong liền bị một hộp sủi cảo chấn động, nhìn chằm chằm mỹ thực da mỏng nhân dày làm cho ngây ra hồi lâu mới phản ứng lại được.

Hắn đói bụng, không nhịn được lấy mười cái ra bỏ nồi luộc ăn, còn lại cất tủ lạnh, chờ Giang Kha tỉnh dậy rồi nấu.

No nê xong Phó Nghị đi tới đi lui trong phòng tiêu thực, trước đây hắn vẫn có thói quen tập thể dục buổi tối, có lúc ở nhà một tay nâng tạ một tay xem bưu kiện, hôm nay ăn hơi nhiều, hắn rất muốn vận động tiêu hao năng lượng, vì vậy đơn giản cởi áo ngoài nằm sấp trên sàn bắt đầu chống đẩy.

Tập mãi cho đến khi trên tấm lưng màu mật ong đã đầy mồ hôi, hô hấp trầm trọng, thân thể bốc lên nhiệt khí.

Giữa lúc hắn đang hăng say, Giang Kha liền từ lầu hai ngáp một cái rồi đi xuống.

"Lão tao hóa, chú đang rèn luyện đấy à?"

"Ừm, sắp xong rồi." Bị phát hiện Phó Nghị hơi lúng túng, nhìn thời gian duy trì tư thế chống đẩy cứng ngắc.

"Đừng nhúc nhích." Giang Kha lạch cạch lạch cạch chạy xuống, hai chân nửa quỳ trên người hắn.

"Giang Kha, tôi..." Phó Nghị cảm giác người kia áp sát liền gấp gáp, hắn cả người đầy mồ hôi, động tác cũng lúng túng, một chút vẻ đẹp cũng chẳng có còn rất buồn cười nữa.

Nhưng trong mắt Giang Kha thì đó hoàn toàn là một phong cảnh khác.


Đường nét sống lưng vàng sậm đẹp đến mức người ta nhìn thèm nhỏ nước miếng, mồ hôi ánh lên thêm lộng lẫy, đường nét ấy kéo dài tới tận cặp mông tròn trong quần kia, theo hô hấp nam nhân còn khe khẽ run rẩy.

Y kìm lòng không đặng đưa tay vuốt ve một đường thẳng xuống eo, sau đó liền thò vào trong quần dò xét.

"Ân, Giang..."

"Đừng nhúc nhích, chống lên cho tiểu gia."