Thái Thản biến thành thổ nguyên tố, rời đi vô cùng bí mật, hơn nữa vì muốn tránh linh giác của Sáng Thế mẫu thần, hắn đã lựa chọn con đường tầng dung nham.
Ý của Đặng Khẳng đã rất rõ, hắn không muốn trợ giúp hai bên.
Chỉ cần Sở Thiên nghĩ cách để La Tân gặp Nguyệt Thần, vậy thì thời không toại đạo bức Nguyệt Thần phải bỏ đi sẽ được mở ra, lúc đó không ai nguyện ý đi trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp, ngoài Đặng Khẳng! Như vậy hắn có thể tránh bị Mẫu Thần ép buộc
Đặng Khẳng nghĩ ra cách này, bằng với việc báo cho Sở Thiên hai tin, thứ nhất, Mẫu Thần không muốn nhìn thấy kết cục tam giới bị hủy, bởi vậy bà ấy sẽ dễ đối phó hơn Bố Lai Ân Đặc, người có mối bận tâm thì sẽ có nhược điểm, thứ hai, thực lực của Mẫu Thần!
Cách của Đặng Khẳng có thể thi hành được, cần có một tiền đề, đó chính là Mẫu Thần không có thực lực sửa Tiếp Nguyệt Tháp, hơn nữa ngoài chiếc huyết nha của Cáp Địch Tư ra, bà ấy cũng không có cách để giữ vững Tiếp Nguyệt Tháp! Vì vậy Mẫu Thần kém hơn một bậc so với Tư Đặc Ân lúc đỉnh phong, và mạnh hơn Bố Lai Ân Đặc một chút.
Sở Thiên ở dưới lòng đất một lúc lâu, suy nghĩ một thôi một hồi, lúc này vừa mới trở lại lên mặt đất, hắn không về thẳng phòng thí nghiệm, mà đến Quang Minh Thánh Điện.
Bên trong thánh điện, Khách Thu Sa và Tây Mễ Cách đang đuổi bắt nhau, Mỹ Nhân Ngư ở một bên mỉm cười nhìn chúng, hiện giờ nàng càng nhìn Tây Mễ Cách càng thấy đáng yêu, mấy hôm trước thậm chí còn thương lượng với Sở Thiên, lúc thích hợp thì cho Tây Mễ Cách một thần cách.
Điều kỳ lạ là hai Phán Quyết Thần Thú cũng có mặt, họ đang vừa uống rượu, vừa nhìn Khách Thu Sa và Tây Mễ Cách, vẫn trong bộ dạng mơ màng say mèm ấy, thật không biết họ tìm được hứng thú từ đâu. Để một đống chuyện không đi làm, ngược lại còn nhìn hai đứa trẻ làm huyên náo.
"Khách Thu Sa, Tây Mễ Cách sắp hai tuổi rồi, lúc nào ngươi mới ăn Tây Mễ Cách?" Tây Mễ Cách nhảy nhót đuổi theo đằng sau, "thương lượng một chút được không? Ta sợ lửa, ngươi đừng nướng ta ăn!"
Khách Thu Sa vẻ mặt tái xanh lại, hai chiếc chân ngắn ngủn nhảy dựng lên, nhưng hắn lại chạy ra đại điện, bởi vì Mỹ Nhân Ngư vì muốn để Tây Mễ Cách được vui, đã phong tỏa tất cả lối ra, "Ta mệnh khổ a! Ai đến cứu ta với!"
Đúng lúc này Sở Thiên chui ra từ dưới đất, hắn khóc thét lao đến, "Ông chủ, đau khổ a, thanh xuân của người ta bị hủy rồi!"
Sở Thiên thấy vậy phá lên cười, tóm lấy Khách Thu Sa, ném đến trước mặt Tây Mễ Cách, "Nhóc, Khách Thu Sa giao cho ngươi đấy, ngươi cứ từ từ ăn!"
"Tây Mễ Cách có thể ăn hắn sao?" Tây Mễ Cách tròn xoe mắt hỏi.
"đương nhiên có thể!"
"A! Hay quá!" Tây Mễ Cách nhảy cẫng lên, cắn thẳng vào khuôn mặt mũm mĩm của Khách Thu Sa. Khách Thu Sa ngơ ngẩn, ngã phịch xuống đất, bốn chiếc vuốt co quắp lại, "Xong rồi, ta bị bán đứng rồi!"
Bộp! Bộp!
Nghề chụp trộm của Phán Quyết Thần Thú không chỗ nào không chuẩn bị sẵn, sau khi chụp xong họ còn chụm đầu vào kề tai nhau lẩm bẩm: "Đây chính là nụ hôn đầu tiên của họ, nhớ kỹ đấy!"
Mỹ Nhân Ngư đứng dậy, cười nói: "Phất Lạp Địch Nặc, sao ngươi ra đây rồi? thí nghiệm kết thúc rồi sao?"
"Còn sớm mà, có một số việc bắt buộc phải đi giải quyết" Sở Thiên gõ vang chiếc chuông vàng ở giữa đại điện, chỉ một lát sau, những thành viên cốt lõi trong gia tộc đã tề tựu đủ. Có điều Thực Thần và đám trẻ kia không tới. "A Mạt Kỳ, Anh Cách Lạp Mỗ, và cả đám Hãn Mã theo ta đi Tiếp Nguyệt Tháp một chuyến!" Sở Thiên căn dặn
Tiểu Bạch thắc mắc nói: "Chàng đi Tiếp Nguyệt Tháp làm gì? Ta cũng muốn đi!"
"nàng không được đi! Ngoài mấy người mà ta nói, những người khác không được phép đi!" Sở Thiên hiếm khi có lúc nói chuyện nghiêm khắc với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch tức tối muốn mắng người, có điều cũng không biết nói gì. Nàng biết chắc chắn có chuyện lớn sắp xảy ra.
Lúc này Phán Quyết Thần Thú còn đang quan sát Tây Mễ Cách và Khách Thu Sa ngẩng đầu lên, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi định làm như vậy sao? Vụ làm ăn này có thể bị lỗ vốn a!"
Sở Thiên kinh ngạc nhìn họ, Kiệt Khắc Tốn kỳ quái cười nói: "Đừng quên, Thiên Phạt Chi Nhãn của chúng ta ngoài Thực Thần ra, chưa từng mất tác dụng bao giờ. Khi tên đó đến chúng ta đã nhìn thấy rồi."
Sở Thiên cười cười, "ngươi đã thấy qua ta làm ăn thua lỗ lúc nào chưa?"
"Nói cũng phải!" Kiệt Khắc Tốn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu hai tên nhóc kia.
Sở Thiên tiếp tục căn dặn nói: "Tiểu Bạch, sau khi ta đi, nàng đi đến chỗ Thực Thần nghe kể chuyện, ta không trở về, nàng cũng đừng rời khỏi chỗ Thực Thần!" Hắn đưa thẳng ngón tay lên khẽ lắc, "Đừng hỏi tại sao!"
"Ai thèm hỏi chứ!"
"A Mạt Kỳ, ngươi đưa chiếc huyết nha của Cáp Địch Tư cho ta!" Sở Thiên vẫy tay thị ý A Mạt Kỳ đi làm, sau đó nhìn về A Tư Nặc đang gật gù ở cuối đám người, "A Tư Nặc, lát sau đây ta kêu A Mạt Kỳ lén đi nguyệt cầu lấy cơ thể về, ngươi, gọi Cách Lý Phân dậy!"
"Chàng muốn dùng con dao hai lưỡi đấy sao?" Tiểu Bạch vừa bước ra đến cửa liền quay người lại kinh ngạc nói
Sở Thiên nheo mắt cười, "Đặng Khẳng xin ta để La Tân gặp mẹ của hắn, nhưng ta không thích làm như vậy! Nếu như muốn tránh Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ, lại nghĩ cách giấu cả nhạc mẫu đại nhân thì quá phiền phức… Muốn chơi, thì phải chơi ván lớn! Thiên Kiêu Lang Nguyệt, song vực hợp bích, ta lại thật sự muốn thấy sức mạnh có thể hủy diệt Sáng Thế Thần Tháp ấy!"
………………..
Sở Thiên đến ngoài Tiếp Nguyệt Tháp, có được cơ thể, hồi phục thực lực, Cách Lý Phân đôi mắt đã biến thành màu huyết sắc đang run người nhìn Tiếp Nguyệt Tháp.
"Cách Lý Phân thúc thúc, nếu như ngươi muốn gặp Ny Khả miện hạ, tất cả đều phải nghe theo ta!" Sở Thiên lạnh lùng nói: "muốn cứu được Ny Khả miện hạ từ thời không toại đạo ra, chỉ có Sáng Thế Chi Tâm ở trong cơ thể của vợ ta!" Rất rõ ràng, Sở Thiên lại lừa Cách Lý Phân một lần nữa. Sáng Thế Chi Tâm hắn vốn không có cách nào lấy ra từ trong linh hồn của Cáp Địch Tư, thậm chí ngay cả bản thân Cáp Địch Tư cũng không thể làm được.
Cách Lý Phân từ từ gật đầu, "Ta biết rồi, kết quả ngày hôm nay, ngươi sẽ hài lòng!"
A Mạt Kỳ nói: "Ông chủ, Kiệt Khắc Tốn đã tìm thấy vị trí của Ước Hàn Tốn rồi, hiện giờ vong linh quân đoàn của Mẫu Thần và vạn thú dũng sĩ đang ở dưới đáy biển Tây Hải, giằng co nhau ở lối vào vùng đất chuộc tội, không có thời gian lo chuyện ở đây! Hơn nữa ta đã đưa dược phẩm của người cho Ước Hàn Tốn, hắn bảo đảm, chỉ cần Mẫu Thần có dị động, hắn sẽ lập tức tấn công!"
Sở Thiên liếc mắt nhìn Phệ Nguyệt Thiên Lang, nói: "Mặc Phỉ Đặc đã mời đến chưa?"
"Mặc Phỉ Đặc miện hạ đã ở Bố Lôi Trạch rồi, hắn sẽ bảo vệ tất cả."
Cúi nhìn Vô Tận Chi Hải ở dưới chân, Sở Thiên chợt thấy đau lòng, vì thời khắc này, hắn đã đánh vỡ mấy trăm chiếc ẩn thần giới chỉ, nhờ Mỹ Nhân Ngư lén nhặt những mảnh vụn ở hải vực gần Tiếp Nguyệt Tháp, kết thành một mạng lưới ngăn cách thần lực khổng lồ.
"được rồi, ta….Chờ một chút!" Chiếc chân vừa bước ra của Sở Thiên chợt thu lại, Anh Cách Lạp Mỗ biết hắn vẫn đang lo lắng điều gì, bước lên trước nói: "Ông chủ, Sắt Lâm Na phu nhân đã đưa ám thị của người cho Thực Thần rồi, ông ta không nói gì cả, tiếp tục kể chuyện cho Phan Đa Lạp tiểu thư." Dứt lời, Anh Cách Lạp Mỗ trong lòng không khỏi thắc mắc, ông chủ sao phải do thám phản ứng của Thực Thần trước làm gì?"
Sở Thiên thầm nói: "Xin lỗi nhé, La Tân! Ông chủ sau này sẽ bù đắp chuyện hôm nay!"
"A Mạt Kỳ, Hãn Mã, các ngươi đi theo ta! Anh Cách Lạp Mỗ ở đây cùng Cách Lý Phân miện hạ!"
Thở ra một hơi, Sở Thiên cười lớn bay đến gần Tiếp Nguyệt Tháp, "ha ha, Đặng Khẳng đại ca có đó không? Tiểu đệ gặp chút chuyện khó xử, muốn đến cầu ngài!"
Đặng Khẳng lau Thần Giới Cự Kiếm trong khu rừng trên không thò đầu ra, khóe miệng bất giác nhếch lên, Phất Lạp Địch Nặc hiểu được ý của mình, đưa La Tân đến rồi!
Đáng tiếc, trên thực tế La Tân vẫn đang ở Bố Lôi Trạch làm bếp.
Trương Bá Luân ở bên cạnh Đặng Khẳng nhíu mày, "Phất Lạp Địch Nặc đến đây làm gì? Đặng Khẳng, ngươi bảo hắn về đi!"
"Hắn có về hay không, ta có thể quyết định sao?" Đặng Khẳng khẽ mỉm cười, "ĐỪng quên, người ta là con rể của nghĩa mẫu, còn thân cận hơn chúng ta nữa!"
"Nghĩa mẫu đã không nhận Ái Lệ Ti làm con gái từ lâu rồi!" Lạp Tắc Nhĩ cười nhạo nói
"Hừ, nhận hay không nhận con gái, đó là nghĩa mẫu miệng nói như vậy, các ngươi biết trong lòng nghĩa mẫu nghĩ gì sao?" Đặng Khẳng quát hỏi.
Hai người nghẹn lời, Đặng Khẳng lại nói: "Chí thân không qua nổi tình mẫu tử, chỉ cần Ái Lệ Ti gọi một tiếng mẹ, các ngươi nói nghĩa mẫu sẽ tha thứ cho nàng ta không? Còn nữa, bản lĩnh của Phất Lạp Địch Nặc các ngươi cũng nhìn thấy rồi, nếu như có một ngày nào đó hắn khiến cho nghĩa mẫu được vui, các ngươi sẽ có kết cục gì?"
Thở dài, Đặng Khẳng nói: "Đi đi, cho dù các ngươi có tranh đấu với ta, nhưng lúc này vẫn nên đừng đắc tội với Phất Lạp Địch Nặc thì tốt hơn!"
Nói rồi, Đặng Khẳng đi ra đón, Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi theo.
Lúc này Sở Thiên đã đáp đất trên khu rừng trên không, vừa thấy ba người, nụ cười của Sở Thiên càng tươi hơn, "Ai địch áo, ba vị huynh trưởng sao đều ra đây đón ta thế này, đúng là cấp mặt mũi cho tiểu đệ rồi!"
Ba người lần lượt chào hỏi, Đặng Khẳng dĩ nhiên thân thiết, có điều sau khi hắn không nhìn thấy La Tân đâu thoáng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, có lẽ là ở trong không gian giới chỉ rồi, cách ẩn mình bằng đóng băng của Phất Lạp Địch Nặc đích thực hữu dụng.
Lạp Tắc Nhĩ cười nhạt nhẽo, còn đôi mắt của Trương Bá Luân thì lại có mấy phần sát khí.
Sở Thiên làm như không nhìn thấy địch ý của Trương Bá Luân, cười nói: "Ta không nói phí lời nữa, ba vị huynh trưởng xin hãy xem mấy người họ!" Sở Thiên chỉ vào đám Hãn Mã.
Năm tên to xác tuy đã có thể biến thành người, nhưng họ vẫn thích hình thái của loài thú, dùng câu nói của Hãn Mã, được tung tăng chạy, mới là mơ ước đẹp nhất của đại thảo nguyên! Hai chân chạy, sao có thể nhanh bằng bốn chân được!
"Ba vị huynh trưởng nhãn quang nhạy bén, có điều ta vẫn để họ biểu diễn một chút! Hãn Mã, bắt đầu đi!"
Bình! Bình! Bình!
Năm tên vây thành một vòng nhảy như thầy cúng, mười chiếc chân nện lên xuống, khiến cả khu rừng trên không bị rung chuyển, Hãn Mã đứng đầu quát: "Bản nguyên trật tự tam giới a, chúng ta ca ngợi người! Xin ban tặng…"
Ba người Đặng Khẳng sắc mặt cổ quái, họ đều đã nghe ra, đây là tiết tấu phát động thần lực tịnh hóa của Nguyệt Thần, nhưng lời chú sao lại nghe kỳ lạ như vậy!
Cho dù lời chú có thế nào, thần lực tịnh hóa thật sự đã phát ra từ trên người năm tên đó, ánh trăng màu ngân bạc thoáng chốc đã tràn ngập cả khu rừng trên không.
"được rồi, đến đây thôi!" Sở Thiên quát kêu họ dừng lại, cười nói: "Các huynh trưởng đã nhìn thấy rồi, năm tên này không biết là vì duyên cớ gì trùng hợp lại học được thần lực tịnh hóa của Nguyệt Thần! Lần này ta đến chính là vì họ!"
Dừng lại một chút, Sở Thiên nheo mắt lại, "một là, ta muốn thỉnh giáo thử Nguyệt Thần, chúng luyện bừa thần lực tịnh hóa có gặp phiền phức gì không, tiếp theo, vẫn là muốn hỏi Nguyệt Thần miện hạ, họ học nhầm thần lực tịnh hóa, có phải đã phạm đại kỵ, nếu như phạm đại kỵ, ta lập tức phế đi thần lực của họ!"
Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ trong lòng đang tính kế, vừa rồi thứ mà năm con cự thú bộc lộ ra chỉ là sơ cấp của thần lực tịnh hóa, lần này Phất Lạp Địch Nặc đến, có lẽ là đã nhìn trúng sự vận dụng cao cấp của thần lực tịnh hóa!
Bọn họ liếc nhìn Đặng Khẳng, "ngươi nói làm thế nào?"
Đặng Khẳng đã đi về hướng Tiếp Nguyệt Tháp, "Ta đi thay Ny Khả miện hạ trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp, để nàng ta đến quyết định! Đúng rồi, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi chắc cũng thấy, ta đã giải trừ cấm chế của khu rừng trên không, đợi lát nữa khi Ny Khả chỉ điểm cho họ, ngươi cẩn thận đừng phá hỏng nhà của Lan Nguyệt Thú!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Đại ca yên tâm, tiểu đệ sẽ chú ý!" Sở Thiên nhìn vào Tiếp Nguyệt Tháp, nhìn Nguyệt Thần từng bước đi đến, lén ra hiệu cho A Mạt Kỳ, chuẩn bị gọi Cách Lý Phân đến!