Dị Giới Thú Y

Chương 584: CƯỜNG GIẢ BỊ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI LÃNG QUÊN

A Mạt Kỳ đỡ Sở Thiên dậy, vội vàng hỏi: "Ông chủ, sao mọi người lại trở lại? Thông đạo không gian của ta có vấn đề sao?"

Sở Thiên không kịp trả lời A Mạt Kỳ, cửa thông đạo sắp đóng lại rồi, hắn hét lớn: "Mau ra tay, đừng để nó đóng lại!"

A Mạt Kỳ hơi gật đầu, Phán Quyết Ưng Đao chém ra, từng đạo lôi điện thôn phệ phóng ra, ngăn chặn được cửa thông đạo đó, "Ai, ra đi!"

Không gian đổ nát, tay chân bị đứt ở bên trong, cùng với máu tươi cùng tuôn chảy ra.

"Hư!" Giọng nói của người vừa rồi đã đẩy lùi ba người Sở Thiên vang lên rất kinh ngạc, "Quả nhiên có thể ngăn chặn không gian của ta, khá lắm! hôm nay mệt rồi, sau này sẽ cùng chơi với các ngươi!"

Sở Thiên nhìn vào, trước mặt vẫn là khoảng không tối om lúc nãy, tất cả đều đã biến mất.

A Mạt Kỳ thăm dò chốc lát, nói: "Ông chủ, đối thủ rất mạnh, không những có thể thay đổi thông đạo không gian của ta không một tiếng động, mà lực lượng của hắn không hề dao động, hoàn toàn không có manh mối thăm dò."

Bác Đức cũng vô cùng kinh ngạc, "Đây là loại người nào? Trong một lúc có thể đánh lùi được ta, đồ thối tha, hắn nghĩ hắn là Bố Lai Ân Đặc sao?"

Lúc này A Mạt Kỳ mở tất cả các thông đạo, đem cả Đặng Khẳng tới, Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ vẫn chưa thấy xuất hiện, "Long Thần miện hạ, vừa rồi ta cảm giác được một thần lực hệ lôi điện cực mạnh, có phải các ngươi đã gặp phiền phức rồi không?"

Sở Thiên nheo mắt, kinh ngạc nói: "ngươi chỉ cảm thấy hệ lôi điện? không còn gì khác sao?"

Đặng Khẳng lắc đầu, xem ra lần này đối thủ của Sở Thiên rất mạnh, Đặng Khẳng chỉ thua kém Bố Lai Ân Đặc một bậc, chỉ ở trong Tiếp Nguyệt Tháp không xa đây là bao mà cũng không cảm giác được dao động lực lượng của hắn.

"nữ thần Vận Mệnh lại đến nữa rồi, nhưng.." Sở Thiên trần thuật lại những chuyện vừa xảy ra.

"Lại là Mã Ny, hừ!" Đặng Khẳng nói: "Sau khi hôn lễ kết thúc Ny Khả quay về Tiếp Nguyệt Tháp, Ny Khả cho ta biết, Mã Ny, Trương Bá Luân còn có Lạp Tắc Nhĩ, ba người họ cùng ra ngoài, lúc đó ta biết nhất định có chuyện xảy ra, đang định gọi Thái Thản thông báo cho các ngươi, không ngờ bọn chúng ra tay nhanh như vậy"

Sở Thiên nói: "không chắc là bọn chúng, ta không thấy Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ, nhưng lại thấy một cường giả bí mật, chỉ dùng một chiêu có thể đánh lùi Bác Đức, cứu Mã Ny đi! Ngươi có thể đoán được người này là ai không?"

Đặng Khẳng nhíu mày suy nghĩ chốc lát, lắc đầu nói: "không biết, trong Tam giới người có thực lực này chỉ có Bố Lai Ân Đặc, Tư Đặc Ân bệ hạ, Khố Khoa Kỳ. Còn có ta. Nhưng mấy người chúng ta đều không có khả năng động thủ."

Đặng Khẳng ngẩng đầu, "Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ liên thủ cũng có thể làm được."

"bọn họ có khả năng liên thủ không?" Sở Thiên cười nói: "Lần trước bọn họ còn thù hằn nhau, tuy hôm nay Lạp Tắc Nhĩ làm phù rể cho Trương Bá Luân, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn chưa tới mức độ liên thủ chứ?"

Chính xác, liên thủ đánh kẻ thù điều quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau, nếu không còn không bằng đơn thương độc mã.

Đặng Khẳng trầm ngâm chốc lát, mới nói tiếp: "Giữa Sáng Thế thần tộc của chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, nguyên không hiểu được đâu, từ sau khi Phong thần và Hồn mẫu qua đời…. Thôi được rồi, quên đi, Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, ta sẽ giúp ngươi lưu ý động tĩnh của Trương Bá Luân, nhưng ta hải yêu vọng Ny Khả không gặp được con của nàng ta."

Sở Thiên nhìn thoáng qua La Tân vẫn đang sững sờ, gật đầu, "Vậy được, ngươi về trước đi."


A Mạt Kỳ lại một lần nữa mở thông đạo không gian, kiểm tra một lượt, mới để Sở Thiên bước vào, quay về Bố Lôi Trạch.

Thấy Sở Thiên rời đi..Đặng Khẳng quay người bay về phía Tiếp Nguyệt Tháp.

"Bá phụ, ngươi nhìn thấy con của ta rồi?" trong tháp, Nguyệt thần lo lắng hỏi.

"Gặp rồi, hắn vẫn khỏe, ha ha, tính tình không hề giống Cách Lý Phân" Đặng Khẳng cười, lại nói thêm: "Tuy hơi nhát gan, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan."

Nguyệt thần vui mừng nở nụ cười, cô ta đa bỏ dải lụa quấn trên đầu ra, lúc cười, quả thật làm khuynh nước khuynh thành, "Nhát gan cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng không phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ như ta và Cách Lý Phân."

Đặng Khẳng lại kể lại những chuyện Sở Thiên gặp phải với nguyệt thần, thở dài nói: "Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ rốt cuộc đang làm cái gì! Tam giới đã đủ loạn rồi, hừ, bọn chúng còn muốn gây thêm phiền phức! Hừ, Ny Khả, ngươi đã hỏi được gì từ nữ thần Vận Mệnh?"

Nguyệt thần có chút thất thần, nói, "không có gì, Mã Ny không chỉ bị điên, mà còn không nhớ rõ được những chuyện đã xảy ra…. Bá phụ, trừ các ngươi ra, ta nghĩ ra có một người có thể đánh lui được Bác Đức, nếu đứng sau Mã Ny là người này, thì quả thật rất đáng sợ."

Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: "Có lẽ bá phụ đã hơi khoa trương, nhưng trong tam giới những người mạnh như ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao ta không thể nghĩ ra được? chẳng lẽ là một tên vô danh tiểu tốt nào đó?"

"không, hắn nổi danh vô cùng, có thể nói là Thần Thú đều biết, hơn nữa ngươi cũng biết hăn, ta cũng biết!" Ny Khả cười khổ một lát, "Chỉ có điều tất cả thần tộc đều xem nhẹ hắn, không, là tất cả thần tộc đều không biết thực lực thật sự của hắn!"

Nét mặt mơ hồ của Đặng Khẳng đột nhiên căng lên, "ngươi nói chính là…. Ha ha!" Đặng Khẳng cười khổ não, "Tam giới loạn thật rồi!"

…………………………..

Sở Thiên trở lại Bố Lôi Trạch, hai chân còn chưa đáp xuống đất, đã nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng, vô cùng bi thảm, "Giết ta đi, tiểu nha đầu này, xin ngươi, giết ta đi!"

Giọng nói này rất quen thuộc, chính là đại trưởng lão của Mỹ Hải Yêu, đang bị trói trên bãi biển, Tiểu Bạch bế Phan Đa Lạp đang thẩm vấn hắn

Chỉ thấy Tiểu Bạch không đánh không mắng, chỉ là thoa lên ngươi đại trưởng lão một lớp rượu lạc, sau đó kêu đặc sản của Bố Lôi Trạch – chuột dị thường đến liếm hắn

"A, mẹ xinh đẹp, cha đã về rồi!" Phan Đa Lạp đã thấy Sở Thiên.

Tiểu Bạch một tay ôm Phan Đa Lạp, một tay kia vừa nhìn thấy Sở Thiên liền giấu ở sau lưng, không cần nói, đây là một công cụ gì đó dùng để tra tấn tù nhân. Nàng cười nói: "Lão già này cứng đầu quá, không chịu nói gì hết, chỉ cầu xin ta giết hắn."

"Thôi đi, trước tiên cứ mặc kệ hắn, nàng cùng ta về thánh điện, A Mạt Kỳ, ngươi gọi tất cả mọi người về, đặc biệt là lão già Thực Thần!"

Sở Thiên kéo Tiểu Bạch về phía quang minh thánh điện, kể đơn giản mọi việc, sau đó nói: "Ai có thể nghĩ ra được, người đã cứu Mã Ny đi là ai?"

Nói vậy, nhưng Sở Thiên cũng không trông mong có ai khác nghĩ ra, ánh mắt hắn hướng về phía Tiểu Bạch và Thực Thần.


"Có khả năng gây ảnh hưởng đến lực lượng mà cha ta đã ban cho A Mạt Kỳ, quái lạ, ta nghĩ không ra." Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, đập vào Thực Thần ngồi cách đó không xa, "Lão tiên sinh, ngươi biết không?"

"Chưa từng gặp đúng không?" Sử Đế Phân đắc ý đứng lên, "Dựa vào hiểu biết của ta, có thể chắc chắn cho các ngươi biết…."

Dường như rất thỏa mãn với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Sử Đế Phân tiếp tục nói: "Nếu ta không lầm, thông đạo không gian của A Mạt Kỳ cơ bản không bị ảnh hưởng, mà là do bị gián đoạn giữa chừng, trực tiếp liên hệ với một không gian khác! Điều này có nghĩa là gì? Ha ha, ảnh hưởng đến thông đạo có người làm được, nhưng làm gián đoạn thông đạo, điều này cũng có nghĩa là đẩy lùi pháp tắc không gian của Sáng thần chúc phúc! Chà chà, có thể làm ngược lại pháp tắc của Sáng Thần, trong Tam giới ngoài Phất Lạp Địch Nặc ngươi ra, còn có thể là ai nữa?"

Sở Thiên dựa theo ý mà Thực Thần vừa nói ra, thăm dò: "Chính bản thân Sáng Thần cũng có thể làm!"

"nhưng Sáng thần làm những chuyện vô vị này để làm gì?" Thực Thần cười nhạo nói.

"Điều này không thể nói chính xác được. Lão già đó thì có việc gì không làm được chứ?" Tiểu Bạch lầm bầm.

Thực Thần trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, "ngươi… ha ha, nói đúng lắm, rất có thể! Lão Sáng thần đó việc gì cũng làm được!" Nói xong, Sử Đế Phân cúi đầu, "Việc đó, ta phải đi làm cơm rồi."

Trong mắt mọi người, Thực Thần bị Tiểu Bạch dọa cho bỏ chạy, nhưng chỉ có hắn mới biết tại sao mình bỏ chạy, lúc này trong lòng thực thần nghĩ thầm, nếu không nhìn thấy Ái Lệ Ti, lão nhân gia ta thật không nghĩ ra con người đó, hắn quả thật có thể làm ảnh hưởng đến pháp tắc của Sáng thần, hà hà, sao lại xem nhẹ hắn chứ? Nhanh lên, quay về mở ống quyển ra để chạy trốn thôi, không thể ở lại Bố Lôi Trạch nữa, sớm muộn gì Ái Lệ Ti cũng kéo hắn tới đây!

"Xấu xa! Lão già này đang làm trò gì vậy? Hừ!" Tiểu Bạch dứ dứ tay về hướng Thực Thần, rồi âu yếm hôn Phan Đa Lạp, "Bảo bối, ta dẫn ngươi đến Huyết Luyện Ngục chơi nhé!"

"được, không dẫn ca ca theo, ca ca chơi không vui!" Phan Đa Lạp cười hì nói, rồi cúi đầu, "Mặc Phỉ Đặc thúc thúc có phải cũng đang ở Huyết Luyện Ngục không?"

Sở Thiên ngạc nhiên nói: "Tiểu Bạch, đi Huyết Luyện Ngục làm gì vậy?"

Tiểu Bạch trợn mắt, "đương nhiên là đi tìm trợ thủ cho chàng! Dù người làm gián đoạn thông đạo của A Mạt Kỳ là ai cũng mặc, hắn không phải là người chúng ta có thể đối phó, vì vậy ta phải đi tìm Kiệt Khắc Tốn tới."

Sở Thiên xoay người nhìn Chiến thần đang đứng trấn thủ bên cạnh, nói: "ngươi có đồng ý trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp thay cho Kiệt Khắc Tốn không?"

"Tuân mệnh!" Chiến thần không chút do dự đáp.

"được, ngươi bảo Chu thần hoàng lăng vệ chuẩn bị một chút!" Sở Thiên dặn Chiến thần, rồi dường như không cam tâm nói với Tiểu Bạch: "Dùng Chiến thần và hơn một ngàn hoàng lăng vệ để đổi lấy Kiệt Khắc Tốn, có đáng không?"

Tiểu Bạch lắc đầu thở dài, "chắc chắn đáng, nhưng tiếc cho Chiến Thần rồi!"

Sở Thiên, A Mạt Kỳ, còn cả Tiểu Bạch đang ôm Phan Đa Lạp, mấy người tiến đến Tiếp Nguyệt Tháp của Huyết Luyện Ngục, bọn họ phải nói trước một tiếng với Kiệt Khắc Tốn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"a a a ~" vừa đến Tiếp Nguyệt Tháp, Phan Đa Lạp đã che miện ngáp, sau đó lại xoa xoa mũi, lẩm bẩm, "Thối quá!"

Ban đầu chỉ là mùi, khu rừng màu xanh đó, lúc này đã nhuốm máu đỏ. Tí tách, một giọt máu từ trên ngọn lá rớt xuống trên tảng đá phía dưới, không khí này rất kỳ lạ, giống như vừa mới trải qua một trận đại tàn sát, nhưng thi thể và hung khí đều đã được dọn sạch.

Cửa chính của Tiếp Nguyệt Tháp mở ra, một mùi hôi tanh từ bên ngoài xộc vào, một cái đầu Hùng Miêu lớn, bị ghim trên cổng lớn.

"Kiệt Khắc Tốn chết rồi ư?" Sở Thiên kinh ngạc, không đúng, Kiệt Khắc Tốn có phân thân, một cái thủ cấp đã bị treo ở trước cổng, còn một cái nữa ở đâu?

Tiểu Bạch cũng rất kinh ngạc, nhưng không vội vàng lắm, ôm Phan Đa Lạp, dặn dò: "Mọi người cẩn thận! không cần lo lắng cho Kiệt Khắc Tốn, hắn không chết được đâu!"

Sở Thiên ra hiệu cho A Mạt Kỳ bảo vệ vợ và con, chính hắn cũng cẩn thận hơn, từng bước từng bước đi về hướng cổng lớn của Tiếp Nguyệt Tháp.

Hai chân vừa bước qua khỏi cổng, trước mắt Sở Thiên chợt lóe lên một tia huyết quang, lại còn có một nữ vong linh huyết sắc dữ tợn, nhưng không phải là nữ thần Vận Mệnh Mã Ny.

"Trả thân xác lại cho ta!"