Keng!
Thần Giới và Vĩnh Hằng giao nhau, Đặng Khẳng đã dùng hết sức, Bố Lai Ân Đặc vẫn trong bộ dạng cao thâm khó đoán, xem ra từ sau trận chiến ở Tiếp Nguyệt Tháp, sức mạnh của Vĩnh Hằng Thần Vương lại tăng lên rồi.
Sở Thiên chợt ngáp dài, quay đầu nhìn bốn phía, Mỹ Nhân Ngư khẽ kéo hắn, thấp giọng nói: "Quyết chiến giữa Vĩnh Hằng và Đại Địa nghìn năm khó gặp, ngươi hãy lưu tâm nhìn, có lợi cho việc tăng cường sức mạnh sau này của ngươi!"
Sở Thiên cười ngượng ngùng, cũng thấp giọng nói: "Biểu tỷ, hai người này đánh nhau, ngươi chưa thấy qua, vốn chẳng có gì đáng xem cả!"
Mỹ Nhân Ngư ngạc nhiên nói: "Sao lại không có gì đáng xem? Thần lực Vĩnh Hằng và Thổ Chi Hồn thêm cả Thần Giới Chi Kiếm, đây đều là sức mạnh tuyệt đỉnh trong tam giới!"
Sở Thiên hất cằm chỉ vào hai người đang quyết đấu, "Ngươi tự mình xem đi, hai người đó còn chậm hơn rùa!"
Quả nhiên, hai người Bố Lai Ân Đặc và Đặng Khẳng vẫn giống như lần trước, vũ động đao kiếm có bài bản, ai cũng không nhìn ra đây là trận chiến giữa hai vị thần tộc, cho dù trong mắt Mỹ Nhân Ngư, chiêu thức của họ cũng chắng khác nào các võ sĩ bình thường chém giết nhau.
Sở Thiên vừa định khuyên nhủ, Mỹ Nhân Ngư lại nói: "Có đối thủ xứng tầm mới có thể nâng cao thực lực, lúc trước ta dựa vào thần lực tầng thứ bảy ức hiếp những người yếu hơn ta, chẳng trách bao năm nay không có tiến bộ!"
Đúng lúc này, Đặng Khẳng chợt thu kiếm rút lui, cắm cự kiếm trên đài thủy tinh, ôm quyền nói: "Thần Vương quả nhiên vô địch tam giới, ta thua rồi!"
Đặng Khẳng thật sự thua rồi sao? Hay là hắn cố ý nhận thua? Dù gì không ai có thể nhìn hiểu chiêu thức của hắn, vậy thì Đặng Khẳng nói gì thì là thế ấy.
Bố Lai Ân Đặc thất vọng ngước đầu lên, nhìn vầng hồng nguyệt sắp lên cao nhất trong bầu trời, trầm giọng nói: "Còn do dự gì nữa? Các ngươi cùng lên đi!"
Đặng Khẳng thoáng đỏ mặt, rút Thần Giới Cự Kiếm lên, quát: "Vì tam giới, giết chết Bố Lai Ân Đặc!"
Chớp mắt năm nhân ảnh đã bổ về hướng Vĩnh Hằng Thần Vương, chỉ có Mỹ Nhân Ngư bên cạnh Sở Thiên định xuất thủ, đã bị Sở Thiên tóm tay lại, hắn chỉ xuống Bác Đức bên ngoài Trật Tự Thư, thấp giọng nói: "không cần liều mạng, ta đã để lại đường lui!"
Mỹ Nhân Ngư gật đầu, rồi sau đó lao lên.
"Ha ha! Sảng khoái!"
Bố Lai Ân Đặc ngửa mặt cười lớn, Vĩnh Hằng Chi Kiếm trong tay tung bay, một địch sáu mà vẫn không hề sợ hãi!
Kiếm, kích, trượng, đao, chùy, các loại vũ khí chụp vào trước người Bố Lai Ân Đặc. Vĩnh Hằng Thần Vương chợt thở dài một tiếng, quát: "Để cả người thấy toàn bộ thực lực của ta!"
Sau lưng Bố Lai Ân Đặc chợt nhô ra hai bướu thịt, rồi sau đó trải ra, đó là đôi cánh Phượng Hoàng màu tím – hắn có thể hoàn toàn khống chế được cơ thể của Lạp Lý Bác Đức rồi. hai cánh phượng tựa như kim thép, không hề để ý đến đao kiếm, lại vũ động như hai lưỡi đao xé trời.
Thực lực khi đến cảnh giới của Bố Lai Ân Đặc, tác dụng của cánh Phượng Hoàng đã không chỉ là để bay, mà còn là vũ khí!
Đôi cánh Phượng Hoàng, một thanh trường kiếm, ba vũ khí đã bảo vệ cơ thể của Bố Lai Ân Đặc không còn sơ hở.
"Mở!" Bố Lai Ân Đặc khẽ quát một tiếng, gạt Phán Quyết Ưng Đao của A Mạt Kỳ trên đỉnh đầu ra, vụt lao lên trời, sau đó từ trên cao lao xuống, liên tiếp tấn công với tốc độ kinh hồn. Nếu chỉ phòng ngự thì không phải là Vĩnh Hằng Thần Vương.
Bảy người, toàn bộ tinh lực đều ở trong chiến đấu, giữa sống chết, không cho phép họ có một tia tạp niệm nào, vì vậy Sở Thiên đang quan chiến phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Với thực lực của bảy người, đám người Trương Bá Luân không có bản lĩnh chí phồn chí giản ngưng tụ thần lực không bị phát tán, điều này không có gì đáng lạ. Nhưng Sở Thiên phát hiện hai người Bố Lai Ân Đặc và Đặng Khẳng, lại cũng không ngưng tụ thần lực, mỗi kiếm họ xuất ra, chỉ có một chút không nhìn thấy, phải dựa vào sức mạnh linh hồn để nhận biết sức mạnh được phát ra.
Còn hướng đi cùng những luồng sức mạnh này, lại chính là vòng sáng trắng bên ngoài Trật Tự Thư.
Nhìn bộ dạng mơ hồ chưa biết gì của Bố Lai Ân Đặc, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết sức mạnh được thoát ra, đã được Trật Tự Thư hấp thu
Sở Thiên nheo mắt lại, cúi người xuống, khẽ gõ lên mặt thủy tinh trên đất, lờ mờ đoán được ý nghĩa của trận quyết đấu này.
Sáu người đánh một người, có lẽ Bố Lai Ân Đặc sẽ chiến bại, nhưng Thần Vương bất diệt, vì vậy hắn sẽ không chết! Đặng Khẳng vì muốn lấy sức một lần để đổi sự bình yên cả đời, đã dùng Trật Tự Thư làm quyết đấu trường, để Trật Tự Thư hút lấy sức mạnh của mọi người.
Nhưng sau khi hút sức mạnh này dùng để làm gì, Sở Thiên tạm thời không biết bí mật của Trật Tự Thư, vì vậy không tài nào đoán ra nổi.
Ngẩng đầu tiếp tục theo dõi trận quyết đấu, Sở Thiên phát hiện, dưới tốc độ dẫn động vô song của Bố Lai Ân Đặc, tốc độ của A Mạt Kỳ được tăng lên đầu tiên, sau đó, tốc độ của tất cả mọi người đều bắt đầu nhanh lên, còn sức mạnh thoát ra từ họ cũng bắt đầu nhanh hơn.
"Uhm?" Bố Lai Ân Đặc cuối cùng cũng phát hiện tình hình không ổn, cười nói: "Đặng Khẳng, Trật Tự Thư này đang hấp thu thần lực! Ha! Đây chính là nguyên nhân mà ngươi nhất định phải quyết đấu trong này đây sao?"
"Đúng vậy!" Đặng Khẳng cũng không chối quanh, mà trực tiếp thừa nhận, hắn lại cười nói: "Thần Vương có dám tiếp tục dốc sức mạnh vào Trật Tự Thư nữa không?"
"Có gì mà không dám?"
Chiêu thức của Bố Lai Ân Đặc lại nhanh hơn một phần.
Được Đặng Khẳng cảnh tỉnh, Mỹ Nhân Ngư thầm rùng mình, quát: "Đặng Khẳng, ngươi có ý gì? Muốn để chúng ta cùng chôn vùi ở trên Trật Tự Thư sao?"
"Cùng chôn cái con khỉ!" Lạp Tắc Nhĩ cướp lời chửi: "Chúng ta đều ở trên Trật Tự Thư, muốn chết mọi người cùng chết!"
Đặng Khẳng vừa chiến đấu vừa nói: "Hải Vương bệ hạ, Trật Tự Thư này có thể biến tất cả mọi vật trở thành sức mạnh bản nguyên nhất, chỉ cần dùng nó hấp thu sức mạnh của bảy người chúng ta, rồi hợp lại, có lẽ có thể giết được Bố Lai Ân Đặc!"
Thì ra là một máy chuyển hóa năng lượng, Sở Thiên thầm nghĩ, hai thần lực tầng thứ bảy, còn lại cũng đều là sức mạnh tuyệt đỉnh tam giới Thần Chi Tâm, Thần Chi Hồn.
Nếu như thứ sức mạnh này thật sự được Trật Tự Thư hợp lại, vậy thì sẽ là thần lực tầng thứ bao nhiêu? Có khi nào là thần lực Phán Quyết tầng thứ tám?
Biết rõ tiếp tục đánh sẽ có kiếp nạn sinh tử, nhưng Bố Lai Ân Đặc vẫn tiếp tục chiến đấu, có lẽ, sáu người cũng không thể đánh bại hoàn toàn trạng thái Vĩnh Hằng.
Ánh trăng đã lên đỉnh cao nhất, một ngày mới sắp đến.
Đặng Khẳng quát: "Trì hoãn hắn, ta đi mở Trật Tự Thư!"
Năm nhân ảnh chẳng Bố Lai Ân Đặc lại, còn Đặng Khẳng bay đến chính giữa đài thủy tinh, sau đó cắm mạnh Thần Giới Cự Kiếm xuống.
Phụt, phụt, phụt….
Cột trụ xung quanh đài thủy tinh bắt đầu hiện ra những quang mang dị sắc, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt quang mang của tất cả cột trụ đã tụ lại trên Thần Giới Cự Kiếm ở chính giữa trung ương.
Đặng Khẳng rút cự kiếm ra, rống lên: "Tránh ra!"
Năm nhân ảnh đang bủa vây Bố Lai Ân Đặc nhanh chóng tách ra, Bố Lai Ân Đặc đập cánh Phượng Hoàng, nhãn thần hiện ra niềm phấn khích chưa từng thấy! "Thần lực Phán Quyết… Ha ha, đúng là thần lực Phán Quyết tầng thứ tám!"
Lạp Tắc Nhĩ ở một bên phấn chấn kêu to, "Đặng Khẳng đại ca, mau giết hắn!"
Thần lực của Thần Giới Cự Kiếm trào ra, Đặng Khẳng liều mạng giữ lấy chuôi kiếm, chỉ thoáng cảm thấy mình không giữ nổi cự kiếm, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, sức mạnh ngưng tụ vẫn chưa đủ a! sức mạnh tầng thứ tám đỉnh phong của Tư Đặc Ân năm xưa cũng chỉ hủy đi được thân xác của Bố Lai Ân Đặc, thần lực tầng thứ tám miễn cưỡng hợp lại hiện nay có thể có công hiệu hay không, ai cũng không thể nói rõ được!
Liều vậy! Có thể hủy được thân xác của hắn cũng tốt! Đặng Khẳng vung kiếm lao về Bố Lai Ân Đặc.
Vĩnh Hằng Thần Vương khẽ cau mày, trường kiếm hoành ngang trước ngực, "Thần lực tầng thứ tám của ngươi không thể so sánh với Tư Đặc Ân năm xưa! Ài, nhưng có còn hơn không, ít ra ta cảm giác được tính mạng đang bị uy hiếp, không tồi!"
"Vĩnh Hằng!"
Bố Lai Ân Đặc từ trên cao vung kiếm lao xuống, Đặng Khẳng từ dưới phóng lên, cự kiếm giương cao, hai người trong chớp mắt va chạm vào nhau
Một tiếng keng vang rền cất lên, không có cảnh tượng trời long đất lở, chỉ có tiếng va chạm trong veo của hai thanh kiếm.
Phụt! một thân ảnh thổ máu lui xuống, đó là Bố Lai Ân Đặc!
Vĩnh Hằng Thần Vương bại rồi sao?
Mọi người chỉ cảm thấy khó tin, cho dù là Đặng Khẳng cũng không dám tin, hắn đã có chuẩn bị tâm lý cho việc ngọc đá cùng tan, nhưng…Bố Lai Ân Đặc cứ như vậy đã bại rồi!
"Ông chủ!" A Mạt Kỳ chợt sững người, nhìn phía sau lưng Đặng Khẳng không nói nên lời.
Nhưng Sở Thiên lúc này thực chất không phải ở sau lưng Đặng Khẳng, mà lại đứng quan chiến trên bờ đài thủy tinh!
Lạp Tắc Nhĩ cũng ngây người ra, Trương Bá Luân, Mặc Phỉ Đặc….Tất cả mọi người đều nhìn thẳng về sau lưng Đặng Khẳng!
Cổ họng của Đại Địa Phụ Thần khẽ động đậy, Đặng Khẳng cảm giác được, vừa rồi thực chất không phải hắn đã đánh bại Bố Lai Ân Đặc, mà là người phía sau dựa vào thực lực độc bộ thiên hạ, dùng Phán Quyết thần lực tầng thứ tám xuyên qua cơ thể hắn, truyền lên Thần Giới Cự Kiếm, đánh tan thần lực Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc!
"Nữ! Thần! Tại! Thượng!"
Sở Thiên nhả ra từng chữ một, thất thần lẩm bẩm ra chiêu bài của mình, bởi vị trí của hắn đã bao quát tất cả mọi chuyện vào tầm mắt trên đài thủy tinh – Phía sau Đặng Khẳng, có một người đang lơ lửng trên không!
Tóc trắng áo trắng! một tay chắp sau lưng, một tay đặt vào lưng Đặng Khẳng, bạch bào thêu tinh mang tử kim sắc phần phật trong không khí tĩnh lặng, mái tóc trắng cũng theo đó tung bay, nhìn khuôn mặt, lại chính là Sở Thiên! Ngoài tuổi tác ra, không có gì khác biệt!
Phán Quyết thần lực, tam giới cộng chủ, người phán định sống chết của nghìn vạn thần tộc, Thần Tộc Chi Hoàng – Tư Đặc Ân!
"Bệ…bệ hạ!" Đặng Khẳng quay đầu lại, nhìn thấy Tư Đặc Ân, giọng nói run rẩy.
"Ài…." Một tiếng thở dài vang lên, "Đặng Khẳng, bao năm nay vất vả cho ngươi rồi!" Lời nói vừa thốt ra, Sở Thiên đã kinh hãi tột đỉnh, giọng nói của Tư Đặc Ân cũng giống hệt hắn! Quá giống, tất cả đều quá giống….
"Nguyện ra sức vì bệ hạ, trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp là chức trách của ta!"
Đôi mắt của Tư Đặc Ân nửa khép nửa hở, A Mạt Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, tại sao khi Tư Đặc Ân nheo mắt, hắn lại có dự cảm có người nào sắp bị đen đủi vậy?
Tư Đặc Ân khẽ nghiêng người nhìn Trương Bá Luân, "Nghĩa phụ mất tích rồi phải không?"
Trương Bá Luân miệng lưỡi khô đắng, chỉ còn biết gật đầu.
"Tại sao lại mất tích?"
"Chúng ta không biết, thật sự không biết!" Lạp Tắc Nhĩ đáp: "Ngày đó chúng ta cùng nghĩa phụ đến ven bờ tam giới, đã gặp Nguyệt Thần, nghĩa phụ và Nguyệt Thần đã nói chuyện bí mật cả nửa ngày, sau đó đột nhiên đột ngột cùng nghĩa mẫu biến mất! Hơn nữa lão nhân gia người còn đưa ra giới hạn, bảo chúng ta trong vạn năm không được trở về tam giới!"
Trương Bá Luân cũng gật đầu liên hồi, vội nói: "Ngài biết đấy, nghĩa phụ muốn bỏ lại những người đi theo, không ai có thể theo kịp người!"
Đặng Khẳng hổ thẹn cúi thấp đầu, "Bệ hạ, ta nhận tội, ta đã từng đi bắt con trai của Ny Khả, chính là để bức hỏi Nguyệt Thần, Nghĩa phụ rốt cuộc đã nói gì với nàng ta! Ta bằng lòng chịu tất cả tội lỗi, xin ngài phán quyết!"
"Ngươi đã bắt La Tân, không sợ khi Nguyệt Thần gặp rồi sẽ gặp thời không toại đạo sao?" Text được lấy tại Truyện FULL
"Bệ hạ, ta không lo được nhiều như vậy, với sự an nguy của tam giới, nơi hạ lạc của nghĩa phụ quan trọng hơn!"
Đúng lúc này, Mỹ Nhân Ngư Bào Uy Nhĩ chậm bước đến trước mặt Tư Đặc Ân, mặt phủ hàn sương, không một chút biểu cảm nào, "Tư Đặc Ân phải không? Trả mạng cho phụ hoàng ta!"