Dị Giới Thú Y

Chương 499: Phán quyết Thần Thú

Sở Thiên ở lại Huyết Luyện Ngục mấy hôm đợi A Mạt Kỳ đến. Với A Mạt Kỳ, di chuyển trong cùng một không gian rất đơn giản, nhưng còn đi qua đi lại giữa tam giới thì hơi khó khăn.

Chiến Thần cũng được Bì Bồng đón vào thành. Bì Bồng với Khảm Phổ thì xưng huynh gọi đệ, nhưng thái độ nóng nảy của La Tây Nhã đã để lộ ra thái độ của gia tộc Bì Bồng với Chiến Thần - hợp tác thì được thôi, nhưng thù thì bọn ta vẫn ghi nhớ, sau khi không còn kẻ thù chung thì sớm muộn chúng ta cũng phải giải quyết!

Trong mấy ngày này Sở Thiên lại làm một việc, đó là làm một thân thể mới cho La Tây Nhã.

Có điều, với thực lực Linh Hồn Chủ Thần của La Tây Nhã, cả thế lực của Bì Bồng, lại không thể tìm được một Huyết Luyện Thú nào thích hợp với thân thể Chủ Thần! Nhưng La Tây Nhã thực sự không đợi thêm được nữa, hơn nữa sức mạnh bản nguyên của La Tây Nhã lại là linh hồn, nên mới lấy ra Huyết Luyện Thú thích hợp với Thượng Vị Thần mà Bì Bồng cất giữ vô cùng cẩn thận.

Ngay ở trong đại sảnh của thành Huyết Luyện, Bì Bồng ở một bên quan sát, Sở Thiên lấy ra đồ dùng phẫu thuật, nhìn La Tây Nhã giống như quái thú đang nằm trên bàn phẫu thuật, cười gian: "Lão tổ mẫu, linh hồn của người đã hoàn toàn khống chế cơ thể rồi, tiếp theo người muốn biến thành thế nào? Nguyệt Thần?"

Bì Bồng xua tay, "Không, cứ như trước đây thôi!"

La Tây Nhã nhe hàm răng đỏ lòm cười, giọng ồm ồm: "Đúng thế, cứ như trước đây! Để tránh lão đầu tử nhà ta không nhận ra!"

"Vậy được, không biết lão tổ mẫu trước đây như thế nào? Có ảnh ma pháp không?"

Bì Bồng vỗ tay, một đội biên bức đưa đến một bức tượng, "Ngươi làm theo cái này đi!"

Sở Thiên quan sát bức tượng, rất giống với Chu Lệ Á, nhưng dáng người cao hơn một chút, gương mặt khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Thần sắc cũng không ngây thơ như Chu Lệ Á mà đầy vẻ tàn ác.

"Ta hiểu rồi!"

Xoẹt! Sở Thiên xé gấu áo bịt mắt lại. Lúc này La Tây Nhã là bộ dạng quái vậy, làm phẫu thuật cũng chẳng có gì. Nhưng không lâu sau đây bà ta sẽ biến thành một người phụ nữ, nếu Sở Thiên không bịt mắt lại e là không dễ ăn nói với Bì Bồng.

"Phất Lạp Địch Nặc, tiểu tử ngươi cũng không tồi!" Bì Bồng cười ha hả tán thưởng cách làm của Sở Thiên.

Trong khi đó thì Sở Thiên dùng Thời Gian Thuận Lưu, chớp mắt đã làm xong, hắn lau tay, cười: "Lão tổ tông, không làm phiền hai người nữa, xin cáo từ!"

Bì Bồng chết sững, hắn vẫn muốn quan sát kỹ thuật Thượng cổ Tế Tự của Sở Thiên nhưng không ngờ trong thời gian hắn khen một câu mà Sở Thiên đã kết thúc rồi.

Thời Gian Thuận Lưu có tứ trùng Thần Lực thúc đẩy thì Bì Bồng chỉ có thể nhìn thấy Sở Thiên cầm dao phẫu thuật không ngừng cắt gọt trên người La Tây Nhã, còn căn bản là hắn không nhìn ra nguyên lý gì hết.

Sở Thiên cười hắc hắc rời khỏi đại sảnh, có bài học Sơn Đốn, hắn đã cẩn thận hơn rất nhiều, giành thời gian thay đổi thói quen và cách dùng dao khi phẫu thuật, hắn dám bảo đảm, chắc chắn có người nhớ được thứ tự hắn làm phẫu thuật, nhưng nếu làm theo thì chỉ có giết người chứ không phải cứu người. Vì thế Sở Thiên bây giờ mới dám làm phẫu thuật trước mặt người ngoài.


Sở Thiên đi ra thì La Tây Nhã ngồi dậy, nhìn mình trong gương mừng đến bật khóc.

Bì Bồng tiến lại đứng sau lưng, cười: "Phu nhân, khóc gì chứ? Giờ bà lại là đại mỹ nhân của Hắc Ám Thần tộc rồi! Ha ha, bà thấy thuật Thượng cổ Tế Tự của Phất Lạp Địch Nặc thế nào?"

"Nhìn không rõ!" La Tây Nhã lau nước mắt, lắc đầu nói: "Ta chỉ biết hắn cắt hết thịt của ta rồi lại ghép lại!" dứt lời, La Tây Nhã trừng mắt: "Sao? Ông còn nhắm đến cả thuật Thượng cổ Tế Tự của cháu rể? Ta cho ông biết, ta thấy tiểu tử đó rất vừa mắt, sau này ít động đến hắn thôi!"

Bì Bồng cười, "Phất Lạp Địch Nặc là một đứa cháu rể tốt, khà khà, nhưng bà đừng quên ta từng nói, lời của hắn chỉ có thể tin được một nửa!"

"Sao? Ông vẫn chưa tin nó?" La Tây Nhã quay người lại gõ lên đầu Bì Bồng, "Không tin sao ông còn đưa nó đi tìm Phán Quyết?"

"Chiến Thần là tên hồ đồ, ssau này tìm cơ hội dạy bảo hắn cũng được!" Bì Bồng chải mái tóc rực đỏ cho La Tây Nhã, từ tốn nói: "Đưa hắn đi tìm Phán Quyết là vì ta không hiểu, Khố Khoa Kỳ tại sao lại hợp tác với Tử Thần?"

"Đương nhiên là để giết cháu rể rồi!" La Tây Nhã không hiểu, "Tử Thần tuy đối đầu với Thần Hoàng nhưng năm đó Tư Đặc Ân chủ động quy ẩn, hơn nữa sau đó khi Chủ Thần tàn sát Thần tộc ở núi Phán Quyết, Tử Thần cũng không nhúng tay vào, mà ngược lại đi quy ẩn. Thù hận giữa Khố Khoa Kỳ và Tử Thần cũng không lớn, với cả Cáp Địch Tư là con gái của Sáng Thế Phụ Thần, Thần Hoàng lại được Thần Sáng Thế khâm điểm, quan hệ giữa họ vốn không tồi, chỉ là sau này chuyện ở núi Phán Quyết mới làm đảo lộn hết cả!"

Dừng một lúc La Tây Nhã nói tiếp: "Mà cháu rể mạo danh Thần Hoàng, đây là phạm phải tội làm loạn, đại tội miệt thị Sáng Thế thần uy. Khố Khoa Kỳ liên thủ với phạm nhân tội tương đối nhẹ để đối phó với phạm nhân có tội nặng nhất. Năm đó khi ông thống trị Huyết Luyện Ngục, không phải cũng dùng chiêu này sao?"

Bì Bồng lắc đầu, "Khố Khoa Kỳ không đơn giản như thế đâu! Trừ Tư Đặc Ân ra không có ai có thể sai khiến hắn, Tử Thần cũng không!"

La Tây Nhã vẫn chưa hiểu ý của Bì Bồng, "Lão đầu tử, rốt cuộc thì ông muốn nói gì?"

"Ài, phu nhân à, bà có nhớ lời nhận xét của Tư Đặc Ân với những Thuộc Thần chúng ta năm đó không?"

La Tây Nhã nói luôn: "Ông là mệt nhất, Khố Khoa Kỳ là thông minh nhất, Chiến Thần là trung thành nhất! Phán Quyết… hắn sẽ là người sống vui vẻ nhất!"

Một vạn năm rồi, Chiến Thần vẫn trung thành như vậy, ta cũng sống cuộc sống mệt hơn bất cứ ai. Phán Quyết đại ca tuy bị trói buộc trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp nhưng thật sự là huynh ấy rất vui! Tư Đặc Ân không nói sai ai hết!" Bì Bồng thở dài: "Cả ba người bọn ta Tư Đặc Ân đều không nhìn nhầm, Khố Khoa Kỳ cũng không thể sai! Tư Đặc Ân từng nói, Khố Khoa Kỳ là người thông minh nhất trong bọn ta!"

La Tây Nhã gạt rơi lược Bì Bồng đang dùng để chải tóc cho mình, "Có gì thì nói thẳng ra, bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn cứ dài dòng văn tự. Chẳng trách mà Tư Đặc Ân nói ông sống khổ!"

"Ha ha!" Bì Bồng cười, "Phất Lạp Địch Nặc nói Khố Khoa Kỳ chỉ còn cách Thần Vương một bước nữa thôi, giờ thực lực Tử Thần chưa phục hồi, bọn chúng ai lợi dụng ai chưa biết chắc được đâu! Khố Khoa Kỳ chỉ là hợp tác với Tử Thần, chứ tuyệt đối không phải nương nhờ!"

"Bì Bồng nói tiếp: "Đừng quên, Đoạn Tội và Tư Đặc Ân cùng mất tích với nhau! Đoạn Tội Khố Khoa Kỳ đã không còn thân thể, trước đây thực lực tương đương với ta mà giờ tại sao lại đạt được đến trình độ này? Khà khà, ở đây xảy ra rất nhiều chuyện mà không ai biết!"


"Phất Lạp Địch Nặc không hiểu Khố Khoa Kỳ, vì thế có lẽ suy nghĩ của hắn giống như bà, đều tưởng rằng Khố Khoa Kỳ cho rằng tội lỗi của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc là nặng nhất nên mới chọn Tử Thần để hợp tác! Nhưng ta hiểu hắn, hắn làm như vậy có hai khả năng!"

Bì Bồng giơ ra một ngón tay, "Thứ nhất, Thần Hoàng có khả năng trở lại, hắn đang trải đường cho Thần Hoàng! Thứ hai, Tư Đặc Ân không có khả năng quay lại, khà khà, vậy thì hắn tìm Chiến Thần, tìm Tầm Tội Sứ, tập hợp cựu bộ hạ của Thần Hoàng chỉ có một khả năng, hắn muốn làm Thần Hoàng! Còn về việc Thần Hoàng có quay lại được không, trong tam giới e là chỉ có Khố Khoa Kỳ cùng mất tích với hắn mới biết được!"

"Ta hiểu rồi!" La Tây Nhã gục gặc: "Chiến Thần đã bị Phất Lạp Địch Nặc lừa, ông tặng Chu Thần Hoàng Lăng Vệ cho Chiến Thần là muốn chúng một lần nữa rơi vào tay Thần Hoàng nhất hệ!" nguồn TruyenFull.vn

Nghĩ một lúc, La Tây Nhã nói tiếp: "Vị trí Thần Hoàng thì có gì mà tranh giành? Giờ thế lực của núi Phán Quyết đã suy yếu. Cứ cho là Tư Đặc Ân trở lại hoặc Khố Khoa Kỳ kế vị thì có lợi ích gì?"

"Đó là Thần Hoàng mà! Đồng chủ nhân tam giới do Sáng Thần khâm điểm! Chỉ cái danh hiệu này thôi thì lợi ích cũng nhiều đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi rồi!"

La Tây Nhã nói: "Những điều này có cần nói cho Phất Lạp Địch Nặc không?"

Bì Bồng nhún vai, "Vậy thì phải xem biểu hiện của cháu rể này thế nào. Khà khà, phu nhân, năm đó ta đã đồng ý với bà, đợi khi tam giới không còn chuyện gì, sẽ cùng bà đến mặt trăng ẩn cư… Nếu Phất Lạp Địch Nặc thật sự có thể giúp chúng ta yên tâm mà ẩn cư thì có tặng cả tòa thành này cho hắn thì cũng chả là cái gì, phải không?!"

…………

Lại qua mấy ngày, A Mạt Kỳ cùng Khách Thu Sa đã đến.

Vừa nhìn thấy Tiểu Hùng Miêu, phản ứng của La Tây Nhã và đa số những người có giới tính nữ đều giống nhau, ôm lấy hôn một cái, rồi ha ha cười nhìn sắc mặt ai oán của cậu nhóc.

A Mạt Kỳ không trở lại nhân gian mà trở thành phương tiện di chuyển đưa Sở Thiên và Bì Bồng đến Tiếp Nguyệt Tháp ở Huyết Luyện Ngục.

Không gian thông đạo khởi động, Sở Thiên nhìn, trước mặt là một khu rừmg trúc rậm rạp, ở đằng xa là Tiếp Nguyệt Tháp cao chọc trời.

Vào khu rừng trúc là đã vào trong phạm vi của Tiếp Nguyệt Tháp, nhưng bên trong có cấm chế, không gian thông đạo của A Mạt Kỳ không vào được.

Hạnh phúc quá! Tiểu Hùng Miêu trong lòng La Tây Nhã bỗng giãy ra, hớn hở chạy về phía khu rừng, ôm chầm lấy một cái cây to hơn người, miệng đầy nước miếng hôn cái cây một cái, lầm bầm một cách ngốc nghếch: "Giấc mơ à, đây chính là giấc mơ!"

Nói rồi nó há to miệng cắn chiếc lá to hơn cả con heo.

Bì Bồng cười ha hả, rồi bỗng kéo La Tây Nhã lùi lại.

Mẹ ơi!! Kẻ nào dám ăn vụng trúc của ta???

Một cái bóng mập ú rơi từ trên trời xuống, tròn ung ủng, hai màu trắng đen rõ ràng, uỳnh một tiếng, như một cục thịt khổng lồ rơi xuống rừng trúc. Như trải qua một trận mưa thiên thạch, một cái hố khổng lồ đã xuất hiện.

Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn, là một con gấu trúc cao đến năm sáu mét, đầu đội mũ trúc, trên lưng là một hồ lô rượu khổng lồ, bên hông là một cái váy quây bằng cỏ. Cái mông vĩ đại của nó rơi ngay xuống đầu Khách Thu Sa, đè bẹp cả gấu lẫn trúc.

"Ủa, trộm đâu?!!" con gấu trúc nhìn trên nhìn dưới, chỉ phát hiện xung quanh mông là một cái hố, bên cạnh hố là một cái vòng trúc lộ ra.

Không tìm thấy người nó cũng không tìm nữa, tháo hồ lô sau lưng xuống tu ừng ực rồi thở ra hơi dài, một tiếng "Phẹt~~~" vang lên, rồi mãn nguyện vỗ vỗ cái bụng tròn ủng. Uống hớp rượu, đánh cái rắm, thật là sung sướng cuộc đời!

Đại Hùng Miêu thì thoải mái rồi, nhưng dưới mông nó phát ra tiếng kêu cứu của Tiểu Hùng Miêu, "Cứu tôi với, thối quá đi!!!"