Dị Giới Thú Y

Chương 467: Thỉnh cầu của Phượng Hoàng chủ thần (Hạ)

Vai Phượng Hoàng Thần khẽ rung lên, sau đó thì trầm ngâm hồi lâu.

Sở Thiên cũng không vội, quỳ ngồi trên thảm, từ tốn cầm lấy chén rượu mạnh màu đỏ, kề môi nhấp từng ngụm nhỏ, mắt nhắm hờ nhìn những gợn sóng trong chén rượu, không nhìn Bác Đức nữa. Hai người cứ trầm mặc như vậy rất lâu.

Phượng Hoàng Thần không hết kiên nhẫn trước, đứng dậy khỏi chiếc ghế dựa da thú, bộ trọng giáp đập "rầm rầm" xuống mặt sàn, hắn hỏi: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, ngài còn biết gì nữa?"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên đặt chén rượu xuống, nhưng không đứng dậy mà chỉ ngẩng đầu nhìn vào vị trí của đôi mắt trên chiếc mũ, ở đó chỉ có một cái hốc mắt mờ ảo màu lửa.

"Ta thề với danh nghĩa của Ái Lệ Ti miện hạ, điều ta biết được không nhiều!"

"Ha ha!" Sở Thiên cười, rồi lại nói: "Chỉ có điều, khi ta ở nhân gian từng gặp một người. Hắn rất giống với bệ hạ! Hơn nữa hắn không sợ lửa, không sợ mọi thứ ma pháp ở nhân gian, đồng thời vô cùng mạnh mẽ. Ta nghĩ nếu miện hạ từ bỏ Thần Lực thì cũng như vậy!"

Cuối cùng cũng có tin tức của hắn, Bác Đức thầm thở phào, khẽ nắm chuôi thanh kiếm ở bên hông, "Thế thần trí của hắn có phải có chút vấn đề?" Truyện được copy tại Truyện FULL

"Hắn quả thật không thể coi là thông minh, nhưng… cũng không đến nỗi có vấn đề!" Sở Thiên cúi đầu, mượn cớ nhấp rượu để che đi ánh mắt sáng lấp lánh của mình. Sở Thiên cười: "Ít ra hắn vẫn biết xấu hổ. Ha ha, lần trước hắn còn nhắm cả năm tỷ muội của gia tộc Lan Nguyệt Thú Lai Ân Cáp Đặc, muốn một lúc lấy cả năm bọn họ!"

"Hắn sắp lấy vợ?!" cái mũ đã che đi vẻ mặt của Phượng Hoàng Thần, hắn vô cùng kinh ngạc, kẻ đó lại biết lấy vợ!? Thật là…

"Đúng thế, hắn sắp lấy vợ rồi, mà một lần lấy những năm người!" Phượng Hoàng Thần không trở mặt ngay, Sở Thiên thầm thở phào. Điều này cho thấy, Bác Đức tuy không ngờ được việc Sa Khắc lấy vợ, nhưng không hề có xung đột gì.

Đôi ủng sắt của Bác Đức tạo nên những bước chân nặng nhọc, hắn đi đi lại lại trước mặt Sở Thiên, sải bước có vẻ gấp gáp.

"Có thể cho ta biết tình hình hiện nay của hắn không?" Bác Đức hỏi.

"Bác Đức miện hạ đã hỏi, sao ta có thể từ chối chứ?" Sở Thiên chuyển từ quỳ sang ngồi khoanh chân, cười: "Hắn tự xưng là Sa Khắc, vốn là một cường đạo ở bờ Tây Hảo trên Huyễn Thú đại lục. Một ngày nọ khi ta và Chu Lệ Á phu nhân đi bờ Tây Hải thì gặp hắn! Sa Khắc vốn định cướp của bọn ta, nhưng kết quả…"

"Kết quả thế nào? Ngươi đả thương hắn?" giọng Bác Đức có phần nghiêm khắc, hoặc có thể nói là mang chút sát khí.

Cảm nhận được sát khí của Phượng Hoàng Chủ Thần, Sở Thiên cũng đoán được thái độ của Bác Đức với Sa Khắc, Phượng Hoàng Thần không can thiệp chuyện riêng của Sa Khắc, nhưng quan tâm sự an toàn của hắn!

Sở Thiên cười: "Sao ta có thể đả thương hắn chứ? Nói ra thì, Sa Khắc trừ việc không thông minh lắm ra thì đúng là một gã nam nhân cao lớn đáng yêu! Hồi đó ta thấy hắn đáng thương, đã rất lâu không có cơm ăn, thế là cho hắn một ít đồ ăn. À đúng rồi, Thực Thần cũng ở phía dưới cây Hỏa Diệm, ngài nên nếm thử tay nghề của hắn… Hôm đó Sa Khắc ăn cơm của Thực Thần xong thì không muốn rời xa ta! Mãi đến bây giờ, hắn vẫn là khách của đảo Bố Lôi Trạch ta!"

"Sau đó, khoảng dưới mười tháng trước, gia tộc Lai Ân Cáp Đặc đến làm khách nhà ta. Sa Khắc và năm tỷ muội Tiên Đế ý hợp tâm đầu, ta cũng tác thành cho mối nhân duyên này!"


Khả năng đổi trắng thay đen của Sở Thiên đã đạt mức hoàn hảo, lời nói bảy phần thật, ba phần giả, Bác Đức không có quá nhiều nghi ngờ. Hắn chỉ không hiểu, kẻ đó trước giờ không đam mê nữ sắc, sao lại có hứng thú với năm tỷ muội nhà Lan Nguyệt Thú? Nhưng thôi, nghĩ đến bộ dạng linh hồn của hắn hiện nay, xảy ra những chuyện ngoài thông lệ cũng có thể hiểu được.

"Ài!" Bác Đức thở dài, chậm rãi nói: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ đoán đúng rồi, ta đến nhân gian là để tìm tên Sa Khắc đó!"

"Sa Khắc là thân thể trước đây của ngài?" Sở Thiên hỏi.

Lần này Phượng Hoàng Thần không trả lời, hắn cười: "Xin lỗi bệ hạ, đây là bí mật của gia tộc ta!"

"Ồ, vậy ta không nhiều lời nữa!"

Bác Đức nói tiếp: "Nếu Sa Khắc đã ở trên đảo của bệ hạ thì ta cũng không phải vội đến nhân gian. Còn về hắn thì… nhờ bệ hạ chăm sóc hắn một thời gian, đợi khi thương thế của ta khỏi sẽ đến đón hắn!"

"Thế còn hôn sự của Sa Khắc thì sao?" Sở Thiên cố ý tỏ ra khó xử, "Thật ra ta không đồng ý hôn sự này lắm, nhưng đầu óc Sa Khắc… ài, nếu hắn gây chuyện thì ta cũng hết cách!"

Sa Khắc tiên sinh của chúng ta biết gây chuyện sao? Người ta chỉ quan tâm việc ăn thôi, nhưng Sở Thiên thuận miệng bịa một câu, cứ cho là Sa Khắc ở đây thì cũng không dám phản bác!

"Nếu hắn nhất định muốn lấy Lan Nguyệt Thú… vậy thì tùy hắn! Hôn sự này ta thừa nhận!"

Nữ thần tại thượng! Sở Thiên mở cờ trong bụng, chuyện rắc rối nhất đã được giải quyết rồi! ha ha, Phượng Hoàng Thần đồng ý rồi, vậy thì còn ai dám phản đối?!

Sở Thiên không biết là lúc này tâm trạng Phượng Hoàng Thần cũng nhẹ nhõm vạn phần. Nếu đã có tin tức của kẻ đó, hơn nữa hắn lại bình an vô sự, vậy thì quân mật phái đi tìm kiếm hắn có thể gọi về rồi! Hừ, nếu không phải hơn một nửa quân tinh nhuệ đã đi tìm hắn thì cho dù không có Chủ Thần, gia tộc Phượng Hoàng cũng dám đánh chính diện với Bì Bồng!

Bác Đức ngồi lại xuống ghế, "Bệ hạ, về kiến nghị ba gia tộc liên thủ ta có thể suy nghĩ, không biết bệ hạ muốn có được gì từ đó?"

Sở Thiên nói: "Đề nghị của ta rất đơn giản, quý gia tộc và gia tộc Bì Bồng liên thủ bắt Huyết Luyện Thú, cho linh hồn Chúng Thần đã thu thập được vào trong thân thể của Huyết Luyện Thú. Sau đó ta giải trừ rắc rối thân thể chúng không thể hoàn toàn hồi phục thực lực. Còn về phân chia lợi nhuận… ta lấy bốn phần!"

"Ha ha! Bệ hạ ăn được nhiều thật đấy!" Bác Đức giơ ra hai ngón tay, "Ngài hai phần, ta và Bì Bồng chia đôi tám phần còn lại!"

"Thế quá ít, miện hạ nên biết là Bố Lôi Trạch ta trực diện với Biển Cấm, sau trận chiến Lạc Ưng Thạch ta và Bào Uy Nhĩ thế đồng thủy hỏa, ta phải tiếp tục tăng cường sức mạnh phòng vệ!"

Sở Thiên cười: "Tuy nhiên ta có một đề nghị khác, cho Bì Bồng ba phần, bảy phần còn lại ta và ngài chia đôi! Tuy phu nhân Chu Lệ Á của ta là hậu duệ của Bì Bồng nhưng hậu duệ Bì Bồng thực sự quá nhiều. Nếu đồng ý, ngài chỉ ít đi nửa phần mà lại tăng cường được thực lực đồng minh! Sao lại không làm chứ?"

………………


Lúc đó, Sắt Lâm Na cũng đang nói với Bì Bồng những lời tương tự, "Nhà ta bốn phần, hai gia tộc ngươi chia đều phần còn lại!"

Bì Bồng lắc đầu, "Không thể được, theo cách chia của ngươi, ba phần rưỡi của ta còn phải chia một phần cho gia tộc Ma Căn, như thế thì ta có quá ít. Nhiều nhất cho gia tộc ngươi hai phần, ta lấy bốn phần!"

Hai phần, Bì Bồng và Bác Đức không hẹn mà cùng đưa ra cho Sở Thiên con số này, không phải đã có thương lượng từ trước mà là chuyện làm ăn ở thời Thượng Cổ là như vậy. Phất Lạp Địch Nặc ngươi, một thương nhân gia công chỉ cần động một chút dao phẫu thuật, cho hai phần lợi ích là đã rất nhiều rồi! Phải biết là bắt Huyết Luyện thú đâu có dễ bắt, quá trình còn phải hao phí rất nhiều vốn liếng!

…………..

Ở phía Sắt Lâm Na.

Sắt Lâm Na khẽ cười: "Lão tổ tông, dù sao thì ngài cũng là lão tổ tông của Chu Lệ Á, nhà chúng ta giờ đang ủng hộ gia tộc Phượng Hoàng, nhưng trong mắt ta và Phất Lạp Địch Nặc, Bác Đức thế nào cũng không thể bằng tổ tông Bì Bồng. Mọi người đều là thân thích cả, chi bằng thế này. Cho Bác Đức ba phần, hai gia tộc chúng ta chia đều bảy phần còn lại! Nhà ta lớn mạnh thì không phải hậu duệ Chu Lệ Á của ngài cũng được lợi sao?"

…………….

Ở phía Sở Thiên.

"Thôi được rồi, chỉ cần ngươi thuyết phục được Bì Bồng thì ta đồng ý!" khi Bác Đức nói ra câu này, Sở Thiên cười thầm, đám Thượng Cổ Thần này đánh nhau, bày mưu còn được chứ làm ăn thì dùng trình độ đó với heo.

Mười phần chia ba, Sở đại thiếu gia và lão bà của hắn nhúng tay vào một cái, Bì Bồng và Bác Đức đều cảm thấy đối phương được ít hơn mình, thế thì tốc độ tăng cường thực lực chắc chắn cũng không nhanh bằng! Hơn nữa gia tộc Phất Lạp Địch Nặc lại là đồng minh của mình, dù nhượng bộ Phất Lạp Địch Nặc thì cũng không thể nhượng bộ đối thủ. Thế là lợi nhuận đáng lẽ là hai phần, cuối cùng Sở Thiên cũng có được ba phần.

Sở Thiên xoa xoa hai chân, đứng dậy giũ giũ quần áo, cười: "Vậy ta đi nghĩ cách thuyết phục Bì Bồng đây!" Còn cần thuyết phục sao? Bên đó đã bị Sắt Lâm Na giải quyết gọn rồi!

"Ta không được khỏe, không tiễn xa!"

Bác Đức dùng mắt tiễn Sở Thiên đi, rồi vỗ tay mấy cái, vài lão già tóc đỏ, mặt mày nhăn nheo xuất hiện ở sau lưng, Phượng Hoàng Thần nói: "Người trên cây Hỏa Diệm vẫn sinh hoạt như bình thường, gọi quân của trái tim Hỏa Diệm về đi, ta đã có tin tức của hắn rồi!"

"Có tin tức thì bọn ta yên tâm rồi! Hắn thất lạc đã hơn năm nghìn năm nay, quân tinh nhuệ vì hắn mà không dứt ra được, đến nay coi như đã được giải thoát!"

Một lão già bước lên, "Thật sự phải hợp tác với Bì Bồng sao?"

"Cứ hợp tác một thời gian đã! Ở địa ngục ta đã gặp Thái Dương Thần và Tổ Chú Thần! Tinh lực của chúng ta vẫn phải giữ để chuẩn bị đối phó với Nhân Thần! Bì Bồng là kẻ thông minh, không phải không biết tình thế!"

"Ài!" Bác Đức thở dài, lộ rõ sự mệt mỏi, "Khoảng thời gian ta bế quan, cây Hỏa Diệm bị An Kỳ Nhi dày vò thành thế nào rồi?"

"Các trưởng lão của cây Hỏa Diệm vẫn rất tận tâm, không để An Kỳ Nhi gây chuyện lớn! Có điều…" lão già cúi đầu hạ giọng, "An Kỳ Nhi lại đưa Niết Bàn bí pháp của gia tộc cho Anh Cách Lạp Mỗ, hơn nữa còn cho phép hắn niết bàn trong tinh hoa Hỏa Diệm. Các trưởng lão ngăn cản thì An Kỳ Nhi thì lại bị dùng gia chủ lệnh đưa Anh Cách Lạp Mỗ vào! Các trưởng lão của trái tim Hỏa Diệm bọn ta không tiện nhúng tay vào nội vụ, chỉ có thể mặc kệ cô ta!"

"Thôi, An Kỳ Nhi là như vậy! Ha ha, dù sao thì chúng cũng đã kết thân, chỉ cần cảnh cáo Anh Cách Lạp Mỗ, không cho hắn để lộ phương pháp niết bàn là được rồi!"

"Gia chủ, còn một chuyện nhất định phải bẩm báo với ngài!" lão già nói: "Ma sủng A Mạt Kỳ của Phất Lạp Địch Nặc có thể tự do đi xuyên không gian là vì hắn đã sử dụng Chủ Thần cấp Tụ Linh Niết Bàn ở trên Lạc Ưng Thạch, hấp thụ được Sáng Thế Thần Lực của Lạc Ưng Thạch!"

"Chủ Thần cấp Tụ Linh Niết bàn?" Bác Đức đứng bật dậy, "Có khả năng tin tình báo sai không?"

"Tin tình báo không thể sai được!" lão già nói: "Hơn nữa bọn ta cũng đã điều tra rõ, A Mạt Kỳ vốn không biết Tụ Linh Niết Bàn, niết bàn của hắn là kẻ khác áp đặt vào linh hồn hắn! Hơn nữa đã tồn tại từ rất lâu rồi!" ngừng một chút, lão già nói ngày càng nhỏ: "Vì thế bọn ta nghi ngờ, trong gia tộc, ngoài tên "Sa Khắc" còn có người khác lưu lạc ở nhân gian!"

Phừng! Bác Đức biến thành một đám lửa, vụt lao đi, "Theo ta đi gặp tên A Mạt Kỳ đó!"