Dị Giới Thú Y

Chương 452: Trốn thoát?

Làm bất cứ một việc gì?

Sở Thiên kinh ngạc, lời nói như vậy không nên được phát ra từ miệng của Chủ Thần đã sống hàng vạn năm. Những lời như thế một khi đã nói ra, không phải là giao mọi thứ vào tay Sở Thiên hay sao? Nếu Sở Thiên bảo bà ta tự sát thì sao?

"Bất cứ "một" việc gì!" An Cát Lệ Na nói lại lần nữa, nhưng lần này nhấn mạnh ở chữ "một".

"Thật sự là bất cứ một việc gì?" Sở Thiên hỏi lại, nhưng từ hắn nhấn mạnh lại là "bất cứ".

An Cát Lệ Na gật đầu, "Chỉ một việc!" thái độ quyết kiên quyết lập tức đã xua đi ý đồ lợi dùng kiếm lời của Sở Thiên, "Hơn nữa không được làm hại đến sự tôn nghiên của Chủ Thần! Ví dụ như làm ma sủng của ngươi!"

Sở Thiên cười, nhẹ nhàng tiến lại ghế, nửa ngồi nửa dựa, "Nếu ta bảo ngươi tự sát thì sao? Điều này không hại đến tôn nghiêm Chủ Thần chứ?!"

"Ha ha, sẽ như ngươi muốn!" An Cát Lợi Na kề thanh trường kiếm lên cổ, khẽ cười, "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ muốn ta tự sát thật? Ta có thể đáp ứng, nhưng ta nghĩ ngài có chuyện quan trọng hơn muốn ta làm phải không?"

Lúc An Cát Lệ Na kề kiếm lên cổ, Sở Thiên thật sự sững sờ, trước đây Tiểu Bạch đã làm gì mà An Cát Lệ Na lại nguyện dùng mạng sống để trả?!

"Nữ thần tại thượng! An Cát Lệ Na miện hạ hiểu nhầm rồi, sao ta có thể bảo miện hạ chết cơ chứ?! Miện hạ chết thì ta sẽ rắc rối rồi!" Sở Thiên chắc chắn rằng An Cát Lệ Na đã có một lời hứa với Tiểu Bạch nên cười: "Đầu tiên, ta và người nhà muốn thoát khỏi đây quay về nhân gian! An Cát Lệ Na miện hạ có thể giúp ta không?"

"Có thể, cho ta ba giờ đồng hồ! Thái Dương Thần Cung giờ chỉ còn Liên Thành là khá rắc rối, những kẻ khác không phải đối thủ của ta. Điều ta cần làm là tìm thấy người nhà của ngươi!"

"Có điều xin miện hạ hãy hiểu cho một chuyện. Địa Ngục Tam Thần Thú là huynnh đệ kết bái của ta, cũng được tính là người nhà của ta!" Sở Thiên được đằng chân lân đằng đầu, lại nêu ra thêm một yêu cầu.

An Cát Lệ Na hơi cau mày, "Địa Ngục Tam Thần Thú cũng theo ngươi về nhân gian sao?" nhưng sau đó rất nhanh nói luôn: "Ta có thể làm được!"

"Hà hà!" Sở Thiên nheo mắt cười, nói tiếp: "Ngoài ra…"

An Cát Lệ Na giơ ra một ngón tay lắc lắc, "Chỉ một việc! Ta sẽ không giúp ngươi việc khác đâu!"

"Cũng được!" thoát khỏi Địa Ngục là Sở Thiên mãn nguyện rồi, hơn nữa căn cứ vào tiếng tăm của gia tộc Ma Căn trước đây, hắn không dám nêu ra yêu cầu quá đáng. Con đường thoát duy nhất nếu vì yêu cầu quá đáng của hắn mà biến thành con đường chết thì phiền phức to rồi! Sở Thiên nói: "Ta không bảo ngươi làm việc khác, nhưng có một yêu cầu. Đó là trên đường về nhân gian, ngươi…"

"Biết rồi, trong vòng một tháng ta sẽ không gây rắc rối cho ngươi!" nói rồi, An Cát Lệ Na cắm phập thanh kiếm xuống đất, "Nếu một tháng sau ta gặp lại ngươi thì nợ của chúng ta phải tính rồi!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Thôi được rồi, vậy quyết định thế đi!"

Sở Thiên vừa dứt lời, An Cát Lệ Na đã tóm lấy hắn bay lên, "Không được lên tiếng, bên kia còn có Hải Thần Ba Tái Đông!"

An Cát Lệ Na chộp vào không khí, hai cái cây di chuyển nhanh đến trước mặt Sở Thiên, rồi dung hợp lại thành một cái cây khổng lồ, còn Sở Thiên thì ở giữa thân cây.


"Đợi ở đây, không được ra khỏi cái cây này! Cũng không được sử dụng Thần Lực, nếu không bị người khác phát hiện ta cũng không cứu nổi ngươi đâu!"

Nói rồi An Cát Lệ Na biến mất trong không trung.

Trước mặt Sở Thiên là một màn đêm đen sì, may mà An Cát Lệ Na để cái cây này rỗng ruột, nếu không hắn lúc này không dùng được Thần Lực đã bị ngạt chết rồi.

Thời gian trôi qua từng chút một, Sở Thiên nhẩm tính, chưa đến ba giờ sau, An Cát Lệ Na đã quay lại mở thân cây ra. Bà ta thật đúng giờ!

Không những An Cát Lệ Na quay lại, mà bên cạnh còn lơ lửng sáu bảy quả cầu nước, bên trong là người nhà và Địa Ngục tam huynh đệ của Sở Thiên, nhưng xem ra đều đang hôn mê cả.

"Người nhà ta làm sao vậy?" Sở Thiên hốt hoảng.

"Yên tâm, chúng chỉ bị ta đánh ngất rồi phong ấn trong quả cầu nước, nếu không thì khi đem nhiều Thần tộc như thế này ra ngoài, không thể che giấu khí tức được!" An Cát Lệ Na chỉ quả cầu phong ấn Địch Á Lạc: "Địa Ngục thông đạo nằm trong tay Địch Á Lạc, việc quay về nhân gian ta không giúp được ngươi, ngươi tìm hắn đi!"

"Đa tạ miện hạ!" khi Sở Thiên cảm ơn thì các quả cầu nước đã tan ra. Kiểm tra qua thì trừ Địa Ngục tam huynh đệ bị thương chút đỉnh ra thì những người khác đều mạnh khỏe cả. Nhưng những cái xích khóa màu hoàng kim phong ấn họ vẫn còn, "Miện hạ, ngài đã giúp thì nên giúp đến cùng, giải phong ấn cho họ đi!"

"Hừ, giúp ngươi lần cuối!" An Cát Lệ Na tụ nước thành thanh kiếm, chặt đứt hết dây xích. Động tác nhìn có vẻ đơn giản nhưng khi làm xong thì trán An Cát Lệ Na đã lấm tấm mồ hôi - phá giải phong ấn của Thái Dương Thần đâu có dễ, nếu không phải Thái Dương Thần chưa dùng hết sức thì An Cát Lệ Na có phá giải nổi phong ấn không cũng chưa biết được.

Kiểm tra lại thân thể cho người nhà và Địa Ngục tam huynh đệ, sau khi xác nhận họ đều khỏe cả, Sở Thiên không vội gọi họ tỉnh lại, mà quay ra hỏi An Cát Lệ Na: "Miện hạ, có thể cho ta biết quan hệ của miện hạ với con Lan Nguyệt Thú đó là gì không?"

"Sao? Cô ta không cho ngươi biết sao?" An Cát Lệ Na hơi sững người, "Giờ cô ta vẫn là một con Lan Nguyệt Thú sao?"

Sở Thiên gật đầu.

An Cát Lệ Na vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm một mình: "Không thể nào, đáng lẽ cô ta hồi phục rồi chứ…"

Lắc lắc đầu, An Cát Lệ Na không muốn nói nhiều trước mặt Sở Thiên nữa: "Nếu cô ta không cho ngươi biết thì ta cũng không nói nhiều nữa! Sau khi về ngươi nói lại với cô ta những gì ta nợ, ta đã trả hết rồi!"

Nghĩ một lúc, An Cát Lệ Na nói thêm: "Còn nữa, nếu con Lan Nguyệt Thú đó muốn ngăn không cho ta lấy lại Tinh Hạch của Gia Sách Nhĩ thì chúng ta sau này sẽ là kẻ địch của nhau!"

Tinh Hạch của Gia Sách Nhĩ rốt cuộc có cái gì vậy? Đầu tiên là khiến Anh Cách Lạp Mỗ bỗng thăng cấp, hơn nữa lại là thăng cấp bao gồm cả nguyên tố pháp tắc. Sau đó là An Cát Lệ Na liều chết để tìm nó! Nhưng Gia Sách Nhĩ ở nhân gian hơn một vạn năm này, không bệnh không tật, cũng chỉ là Hạ Vị Thần đỉnh phong, Tinh Hạch của ả thì có gì tốt?

"Được rồi, ta đi đây!" An Cát Lệ Na quay ngươi bay lên trời.

"Đợi đã!" Sở Thiên vội hét theo: "Miện hạ để bọn ta ở đây sao? Nếu bọn ta gặp nguy hiểm gì thì làm thế nào?"


"Hừ, Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ sao lại thành ngu ngốc như vậy?" An Cát Lệ Na châm chọc, "Nếu ta đưa các ngươi đến Nhân Gian thông đạo thì chẳng phải sẽ biết cách vào nhân gian sao… vậy thì một tháng sau, ngươi chết chắc!"

Sở Thiên vỗ trán, đúng là mình đã tính sai.

An Cát Lệ Na càng bay càng xa. Cuối cùng để lại một câu: "Ngươi có quan hệ gì với con Lan Nguyệt Thú đó?"

Tiểu Bạch và lão tử có quan hệ gì? Sở Thiên cười hắc hắc, đáp: "Giờ ta là lão đại của nàng, sau khi nàng ta biến thành người thì ta là tướng công!"

Vèo!

Bóng dáng An Cát Lệ Na dường như đang lao thẳng xuống đất, nhưng cũng may An Cát Lệ Na có thực lực của một Chủ Thần, miễn cưỡng giữ cho người ổn định, "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi đùa kiểu đó trước mặt con Lan Nguyệt Thú đó thì cô ta sẽ giết ngươi đấy! Tướng công? Hừ, bịa đặt!"

Ta bịa đặt? Sở Thiên nhún vai, nhếch mép: "Lão tử mà phải bịa chuyện sao? Sau khi về lão tử sẽ xử lý con sâu rượu đấy!"

Nói rồi Sở Thiên xoa cái tai trái bị mái tóc dài che đi. Trên đó vì nhiều năm bị cắn mà đã có một vết răng hình mặt trăng. Dấu răng đó có lẽ là điểm duy nhất về vẻ bên ngoài mà hắn khác với Thần Hoàng Tư Đặc Ân.

Với kỹ thuật của Sở Thiên, việc cứu mấy Thần tộc không còn là vấn đề gì nữa, đồng thời cũng tiện thể chữa trị cho thương thế của Địa Ngục tam huynh đệ.

"Cháu rể, chúng ta làm thế nào mà thoát ra được vậy?" đó là câu hỏi đầu tiên của Đức Khố Lạp sau khi mở mắt.

Ở đây không có người ngoài nên Sở Thiên kể lại sự việc. Đương nhiên lời dặn dò của Tiểu Bạch bị sửa thành hắn dùng y thuật giúp An Cát Lệ Na một việc lớn, vì thế An Cát Lệ Na mới cứu. Nói thế là vì Sở Thiên không muốn có quá nhiều người biết chuyện Tiểu Bạch có thể dùng linh hồn nói chuyện.

"Chủ Thú Thần bắt đầu quyết đấu rồi?" ba huynh đệ Ba Nhĩ nhìn nhau cảm thấy bị chấn động. Ba Nhĩ lúc này đã biến thành hình người, đầu trọc, dáng người cao to, vẻ mặt chất phác, trung thực, không giống như một đại thống lĩnh thống trị Địa Ngục.

"Đừng quản việc Chủ Thần vội!" Sở Thiên vọi nói: "Bây giờ Địa Ngục quá hỗn loạn, chúng ta về nhân gian cái đã! Ba vị yên tâm, ta có thể khiến các vị vẫn giữ được sức mạnh Thượng Vị Thần khi ở nhân gian!"

Ba Nhĩ tiến đến vỗ vai Sở Thiên, rồi hành một lễ, "Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ, ba huynh đệ chúng ta đều nợ ngươi một mạng!"

"Ai da, huynh đệ cả, khách khí gì chứ!" Sở Thiên vội đỡ Ba Nhĩ đứng dậy.

Nhưng Ba Nhĩ bỗng lắc đầu, "Nhưng giờ bọn ta vẫn không thể đến nhân gian, mà phải đi Lạc Ưng Thạch!"

"Phụ Thần tại thượng, ba vị thống lĩnh không phải muốn đi nộp mạng đấy chứ?" Đức Khố Lạp thốt lên.

"Bọn ta cũng không muốn đâu, nhưng Điều ước năm đó giữa Biển Cấm và Địa Ngục đã quy định, Bào Uy Nhĩ bệ hạ hành động dưới Địa Ngục, bọn ta nhất định phải trợ giúp!" Ba Nhĩ cố chấp: "Chỉ cần bọn ta còn sống, nhất định phải giúp Bào Uy Nhĩ bệ hạ!"

"Ba vị không cần phải lo cho bệ hạ, ta đã từng đổi Thần Cách cho bệ hạ! Dựa vào thực lực hiện nay, bệ hạ sẽ không có chuyện gì đâu!" Sở Thiên thầm lo lắng, ba Thần Thú này đi Lạc Ưng Thạch thì ai bảo vệ hắn về nhân gian đây?!

"Dù Bào Uy Nhĩ bệ hạ có thắng thì bọn ta cũng phải đi Lạc Ưng Thạch!" Địch Á Lạc cười gượng, "Khi bị bắt, ta đã hủy hết mọi Địa Ngục thông đạo trên người rồi, chỉ còn lại cái đón tam đệ và ngươi…"

"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên sững sờ. Thông đạo dùng để đến đây đã bị Mặc Phỉ Đặc hủy, giờ Địch Á Lạc lại hủy cả thông đạo tùy thân. Vậy không phải là hết cách về nhân gian sao? "Vậy còn thông đạo lớn cố định thì sao? Có còn không?"

"Thông đạo lớn cũng còn lại không nhiều, chỉ còn ba mảnh!" Địch Á Lạc nói: "Thông đạo lớn quá dễ bị phát hiện, nhất thiết phải ẩn giấu ở không gian khác. Nhưng Thần Sáng Thế quy định, thông đạo không được vào không gian do bất cứ ai tạo ra trừ ngài. Vì thế ta đã giấu chúng ở trong không gian mà Phụ Thần tạo ra… đó chính là Huyết Luyện Địa Ngục thông đạo!"

Khốn kiếp, dùng Huyết Luyện Địa Ngục thông đạo che giấu Địa Ngục thông đạo, thế mà Địch Á Lạc cũng nghĩ ra được! Sở Thiên dở khóc dở cười.

Huyết Luyện Địa Ngục thông đạo ở đâu? Đương nhiên chính là ở Lạc Ưng Thạch - nơi đầy rẫy chiến tranh và âm mưu.