Dị Giới Thú Y

Chương 442: Nghiên cứu trước đã

"Gia tộc Ma Căn…" Lộ Tư Pháp ngồi xuống thân cây, khó khăn thốt ra hai chữ, "Thất bại"

Sở Thiên sửng sốt, một Thượng Vị Thần, hai Cao Vị Thần, mười mấy Hạ Vị Thần, chỉ mới một lát đã giải quyết xong rồi. Rốt cuộc thực lực của A Tư Nặc mạnh đến như thế nào?

Tất cả mọi người đều băn khoăn, đứng ngồi không yên. Rất lâu sau, A Mạt Kỳ nói với Sở Thiên: "Khí tức của A Tư Nặc đã biến mất."

Lời vừa nói ra, Lộ Tư Pháp vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, ngạc nhiên là vì A Mạt Kỳ có thể cảm nhận được khí tức cách xa trăm dặm nhanh hơn hắn, vui là vì tuy A Tư Nặc đã thắng, nhưng lại là một chiến thắng thảm hại, điều này chứng tỏ hắn không hoàn toàn nắm vững sức mạnh của lực lượng linh hồn thiên phú, còn chưa đủ sức để trở thành sự uy hiếp đối với gia tộc.

A Tư Nặc không thể xảy ra chuyện gì được! Sở Thiên dứt khoát đứng lên, lúc này trong lòng hắn giá trị của Địa Huyệt chu vương đã ngang bằng với chủ thần, hơn nữa một tháng sau A Tư Nặc đã trở thành con rể trong nhà Phất Lạp Địch Nặc!

"Lộ Tư Pháp miện hạ! Có phải việc trao đổi con tin phải mất một thời gian không?" Sở Thiên hỏi.

"Cũng được, Ba Nhĩ và Địch Á Lạc không ở đây!" Lộ Tư Pháp đánh mắt về phía muội muội: "Nhưng Mặc Phỉ Đặc miện hạ và thuộc hạ của Long hoàng phải bảo đảm, trước khi giao dịch không được chạm vào một sợi tóc của muội muội ta."

"Vậy còn tùy Lộ Tư Pháp miện hạ có thể bảo đảm được sự an toàn của Ba Nhĩ và Địch Á Lạc trước khi giao dịch không!" Sở Thiên nghiêm mặt nói.

Lộ Tây Pháp hơi lắc đầu, "Sự sống chết của Địch Á Lạc có thể bảo đảm, còn Ba Nhĩ thì ta bất lực, sức khỏe hắn Mặc Phỉ Đặc cũng biết rõ! Cứ cho là chúng ta tiếp đãi hắn tốt nhất, Ba Nhĩ cũng không chắc có thể sống nổi. Vì vậy ta chỉ có thể hứa, Phượng Hoàng gia tộc sẽ cố hết sức giữ mạng sống cho hắn."

Nhắc tới chuyện sống chết của Ba Nhĩ, Sở Thiên thật không dễ quyết định, hắn nhường bước, giao việc này lại cho Mặc Phỉ Đặc giải quyết.

Mặc Phỉ Đặc lạnh nhạt nói: "Ba ngày sau, tại Liệt Diễm cốc ở 700 dặm phía nam núi U minh, ta muốn gặp hai anh ta, nếu trong ba ngày này đại ca ta có chuyện gì, thì giao dịch coi như hủy bỏ!"

Ba ngày, Lộ Tây Pháp thầm tính, dựa vào kỹ thuật chữa trị của gia tộc hắn có lẽ sẽ giữ được mạng Ba Nhĩ, liền gật đầu nói: "Được, ta tin tưởng ngươi."

"Ta cũng tin lời hứa của gia tộc Phượng Hoàng." Mặc Phỉ Đặc tiến lên trước, đập tay Lộ Tư Pháp, coi như thỏa thuận đã xong.

Sở Thiên kinh ngạc, đập tay là xong ư? Không cần bảo đảm nào khác nữa ư? Chẳng lẽ đây là phong tục của dân ở địa ngục?

Thực ra không phải phong tục ở địa ngục là như vậy, mà do hai bên giao kèo đều là người trọng chữ tín, tính tình của Mặc Phỉ Đặc Sở Thiên cũng đã rõ. Còn những người của gia tộc Phượng Hoàng như Bác Đức là những người coi trọng uy tín. Có được bảy thần khí, không bằng có được lời hứa của Phượng Hoàng. Dù ai là người thắng, thì lời hứa này cũng không cần nghi ngờ, vì việc này Bác Đức đã chứng minh suốt mấy vạn năm qua.

Lộ Tư Pháp cáo từ Mặc Phỉ Đặc và Sở Thiên, sau đó cười với A Mạt Kỳ, quay mình dẫn những người trong gia tộc về "An Kỳ Nhi, ca ca đi đây, ngươi ở lại chơi vui vẻ nhé."

Mọi người sửng sốt, cách nói của Lộ Tư Pháp sao giống như vừa trút đi được một gánh nặng vậy?


"Ca! Tạm biệt!" Thân thể An Kỳ Nhi tuy bị Anh Cách Lạp Mỗ nhốt, nhưng miệng vẫn có thể nói được, cười duyên dáng, quay đầu nhìn Anh Cách Lạp Mỗ, "Mặt trắng, mấy ngày này ngươi vất vả rồi." Text được lấy tại Truyện FULL

Những người trong Phượng Hoàng tộc dù đang thương tiếc cho một người vừa chết, nhưng cũng cười vui vẻ cùng Lộ Tư Pháp: Mặc Phỉ Đặc, Phất Lạp Địch Nặc, các ngươi cũng phải thử nếm trải những đau khổ của Phượng Hoàng tộc!

Đối thủ đã đi hết rồi, Mặc Phỉ Đặc chau mày nhìn An Kỳ Nhi, do dự nói với Sở Thiên: "Huynh đệ, ta không giữ nổi tiểu nha đầu này, đành làm phiền huynh vậy!"

"Anh Cách Lạp Mỗ, giữ ả."

Sở Thiên đang nóng lòng chuyện của A Tư Nặc, nhanh chóng ra lệnh, sau đó bay về phía trận chiến vừa xảy ra.

Khu rừng ở gần thông đạo địa ngục đã bị hủy hoại nhiều, mười mấy bóng người đang đứng xung quanh một tảng đá, gia tộc Ma Căn do Lạp Hy Mỗ dẫn đầu, đứng im không nhúc nhích, nhưng cơ thể không hề có vết thương nào, điều lạ là, ánh mắt của họ đều trở nên ngờ nghệch…. y như Sa Khắc vậy.

A Tư Nặc không còn hình dáng con người nữa mà biến thành một con nhện lớn, đang nằm run bần bật trên mặt đất.

Sở Thiên đáp xuống trước mặt con nhện, khẽ liếc nhìn, ánh mắt của con nhện A Tư Nặc cũng giống như ánh mắt những người trong gia tộc Ma Căn vậy, đều khờ dại vô thần. nhưng trên người hắn có rất nhiều vết thương, đều là những thương tổn ảnh hưởng bởi hệ nguyên tố.

Vừa rồi khi giao đấu, gia tộc Ma Căn đã rất căm hận A Tư Nặc, vừa xông lên đã ra những sát chiêu, may mà A Tư Nặc còn có bản lĩnh giấu khí tức, tránh được lần công kích thứ nhất, sau đó đã tạo ra một ưu thế cho mình trong vòng đấu thứ hai nên mới tạo được một kết quả huy hoàng như vậy. Nhưng cũng không ngoài dự đoán của Lộ Tư Pháp, hắn chưa hoàn toàn nắm giữ được các sức mạnh của lực lượng linh hồn kia.

Điều này đã thấy rõ ràng trong thuật thôi miên, sức mạnh này nếu tu luyện trong thời gian dài, sẽ phải chịu sự khống chế của chủ nhân, cơ bản không xảy ra tình trạng địch ta không rõ ràng, nhưng khi A Tư Nặc thôi miên người khác, thì ngay cả chính mình cũng bị thôi miên.

Cũng may trong thuật thứ hai: hắn làm không tồi, khi nhốt kẻ khác không nhốt luôn chính mình, nhưng dựa vào sức lực hiện nay của hắn, nếu còn sử dụng thuật thứ hai thì lực lượng linh hồn sẽ bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.

Mặc Phỉ Đặc từ phía sau đuổi theo Sở Thiên, vỗ vai Sở Thiên, ngăn hắn chữa trị cho A Tư Nặc, rồi nói: "Khí tức chiến đấu vừa rồi ở đây quá mạnh, có lẽ sẽ lôi kéo rất nhiều người đến, chúng ta tìm nơi khác chữa trị!"

Sở Thiên gật đầu, đóng băng A Tư Nặc, đặt vào trong nhẫn, rồi nhìn vào thông đạo địa ngục: "Cái này giải quyết sao đây?"

Sở Thiên vẫn còn nhớ những điều Mặc Phỉ Đặc nói về thông đạo địa ngục, hắn không thể đem theo vật phẩm, chỉ có thể do mọi người mang đi, nhưng phiến đá giống như ngọn núi này quả là làm khó người khác.

"Hủy nó đi. Không thể để rơi vào tay kẻ khác, nhị ca còn cất giấu nhiều thông đạo khác nữa."

Vừa nói, Mặc Phỉ Đặc vừa ra hiệu cho A Tư Nặc liên thủ với hắn để phá hủy phiến đá, vì thứ này là do Sáng Thế Thần để lại, muốn hủy cũng không phải dễ.

"Rầm" một tiếng cực lớn, thông đạo địa ngục vỡ tan.


An Kỳ Nhi ở trong tay Anh Cách Lạp Mỗ vui mừng reo lên: "Hay quá, còn chưa nổ thêm một lần nữa!"

"Câm miệng! Ngươi đang là con tin." Anh Cách Lạp Mỗ lạnh lùng nói: "Bọn ta đã đồng ý với đại ca ngươi, không làm hại ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn một chút."

"A, ta đã ngoan rồi mà!" nha đầu đáp, cúi đầu vẻ đáng thương, mắt hơi đỏ, nói nhỏ: "Mặt trắng nhà ngươi cũng đối xử tốt một chút…"

Anh Cách Lạp Mỗ sửng sốt: "Ta…"

"Hừ, ngươi không tốt, ngươi là đồ lưu manh," An Kỳ Nhi nói tiếp, "Ngươi cứ ôm người ta mãi làm gì? Sự thanh sạch của ta đã bị mất rồi, nói cho ngươi biết, nếu ta có con với ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm…"

Anh Cách Lạp Mỗ là người luôn trầm tĩnh, lúc này cũng phải đỏ mặt tía tai, tiểu nha đầu này thân hình nhỏ nhắn, Anh Cách Lạp Mỗ tuy không cao lớn gì, nhưng cũng có thể nắm ả trong tay. Đây cũng là một cách bắt nhốt tù binh thông thường, sao lại liên quan đến con cái.

"Ha ha… Mặt trắng đỏ mặt rồi." An Kỳ Nhi phát ra một tràng cười trong vắt, bộ dạng càng nhí nhảnh hơn, cười nói: "Xem bộ dạng ngươi thế kia, chắc chưa có vợ chứ gì? Ha ha, ông chủ ngươi cũng xử tệ với ngươi quá…"

Sở Thiên chau mày nhìn tiểu nha đầu, ra lệnh: "A Mạt Kỳ, phong tỏa các tĩnh mạch của nó lại! Anh Cách Lạp Mỗ tiếp tục coi giữ nó! Nếu muốn chạy trốn… chỉ cần ngươi không giết nó là được rồi!"

"Ngươi dám đụng đến ta xem. Hừ." An Kỳ Nhi bực tức nói: "Các ngươi đã hứa với ca ca ta, không…"

"Anh Cách Lạp Mỗ, bịt miệng nó lại!" Sở Thiên chau mày, dọa: "Tiểu nha đầu, ngươi nên nhớ điều này. Ta là thánh tế tự thượng cổ, dù đánh ngươi đến nát hết thịt, đến lúc trao đổi con tin, ta cũng không để đại ca ngươi nhận ra."

An Kỳ Nhi bị giọng nói lạnh lùng của Sở Thiên dọa đến nỗi run bần bật, lúc đó Anh Cách Lạp Mỗ cũng đã bịt kín miệng nó.

Nữ thần tại thượng, đối phó với tiểu nha đầu này phải hung dữ một chút, nếu không nó không biết sợ. Anh Cách Lạp Mỗ thật là ngốc. Sở Thiên cười thầm.

Mọi người rời khỏi ngọn núi, dưới sự nhắc nhở của Mặc Phỉ Đặc, không ai dám bay cao, mà bay là là dưới mặt đất, chui vào một khe núi nhỏ.

Mặc Phỉ Đặc tìm kiếm trong khe núi, chắc chắn không có ai đi theo, lật một tảng đá màu đen được dấu trong bụi cây ra, chui vào bùn ở bên dưới tảng đá, "Đây là một không gian bí mật đại ca ta đã xây nên, cửa động có thể che dấu thần lực, vào đi!"

Sở Thiên cũng theo Mặc Phỉ Đặc chui vòa trong bùn, chỉ thấy trước mặt sáng lên, đã bước vào một căn phòng rộng mười thước.

Trong phòng cũng không có đồ đạc gì nhiều, một cái bàn tròn, một giá đựng vũ khí, ngoài ra còn có mấy cái cửa thông gió ở trần nhà, tiếp nhận ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời.

"Chỗ này cũng không tồi, lại có thể thấy được bên ngoài." Sở Thiên khen.

"Đều là do nhị ca ta làm!" Mặc Phỉ Đặc tiếp lời, do dự một lúc, lại nói tiếp: "Huynh đệ, ngươi có thể thay đổi cơ thể cho thần tộc, không biết, có thể đổi ngược lại được không?"

Sở Thiên sửng sốt, vội hỏi nguyên nhân.

Mặc Phỉ Đặc lại do dự, nói: "Lần trước hai huynh trưởng ta gặp nguy hiểm, ta vội vàng quay lại địa ngục, vì vậy đã dùng cơ thể mới ngươi đưa cho, nhưng… nguyên trụ ma thú ở địa ngục chúng ta chịu hạn chế của Sáng Thế pháp tắc, ở trong địa ngục cao hơn nhân gian hai cấp, sau khi ngươi đổi cơ thể cho ta…"

"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên vỗ trán, cuối cùng đã ý thức được sai lầm của mình, sau khi cơ thể nguyên trụ ma thú, còn coi là nguyên trụ ma thú không?

May mà hôm đó Sở Thiên chưa đem cơ thể Mặc Phỉ Đặc cho tiểu Mặc Phỉ Đặc, hôm nay vẫn còn đường lùi. "Ta có thể rút bớt số thịt thừa trong cơ thể ngươi ra, nhưng…ta muốn nghiên cứu vì sao nguyên trụ ma thú ở địa ngục lại có sự biến hóa đẳng cấp!"