Một con Tiểu Ma Tước nhỏ nhoi mà dám lấy tên là Già Thiên (vá trời)? Điều này khiến cho Sở Thiên rất khó chịu, " Tù trưởng Ba Tư Đằng, ngươi xem…" Nói đến đây, Sở Thiên chỉ tay vào chiếc phi thuyền Tề Bách Lâm đã bị vỡ tan tành ở đằng xa. "Coi như ngươi lợi hại!!! Về sau ráng giữ mình cho tốt, đừng để rơi vào tay ta!" Ba Tư Đằng hiểu được qủy kế của Sở Thiên, mở mồm mắng thậm tệ, "Bây giờ Già Thiên Vân Tước cũng đã rơi vào tay tên Tế Tự đê tiện hơn loài cầm thú như người rồi đó! Thật không thể tin được Thánh Tế Tự lại dạy dỗ nên một tên học trò hèn hạ như ngươi! Đầu tiên là lừa gạt được con voi Ma Mút cấp tám Tiểu Lục Tử, bây giờ thì ngay cả Già Thiên Vân Tước ngươi cũng không tha! Thật quá vô liêm sỉ! Toàn bộ của cải của ta cũng đã mất hết rồi….."
"A a, đừng nói như vậy chứ!" Sở Thiên không hề tức giận chút nào, lừa được ma sủng của người khác, bị mắng chửi một vài câu cũng không sao, "Ngươi xem! Phi thuyền của ta đã trở thành một đống sắt vụn rồi, ngươi cần phải bồi thường cho ta cái gì đi chứ? Không muốn đưa ma thú cho ta cũng được, vậy thì ngươi hãy bồi thường một trăm vạn kim tệ đi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Nằm mơ! Ta đền cho ngươi Già Thiên Vân Tước!" Ba Tư Đằng không còn cách nào khác, đành phải chọn cách đền bù bằng ma thú, hơn nữa hắn cũng biết cái giá một trăm vạn kim tệ mà Sở Thiên đưa ra tuyệt đối không phải là muốn moi tiền của hắn, phi thuyền Tề Bách Lâm nhất định là xứng với cái giá đó! Thế nhưng đối với kẻ nghèo như y, lại còn đang phó thác sinh mệnh vào tay Sở Thiên, thì chỉ còn có con đường ngoan ngoãn nộp Già Thiên Vân Tước cho hắn mà thôi!
Ba Tư Đằng hú lên một tiếng, sau đó mặt đất rung chuyển! cuồng phong nổi lên! trời đất tối sầm! tiếp theo là một bức màn đen vô tận bao trùm lấy mặt đất. Sở Thiên nhìn thấy một sợi lông của con ma tước đã to gần bằng cơ thể mình, trong lòng thầm thán phục. "Con ma tước này to lớn thật!!!"
"Ngươi bảo nó bay cao lên tí nữa! Ta nhìn không rõ!" Sở Thiên thét lớn trong trận cuồng phong, bây giờ con tiểu ma tước chỉ bay là là cách đầu Sở Thiên không quá vài mét, do đó rất khó có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể của nó.
Ba Tư Đằng làm theo lời hắn, sau đó trong tiếng gió thổi vù vù, một con chim tước toàn thân màu xanh đã hiện ra trước mắt Sở Thiên. Thảo nào nó có thể chở hết mấy trăm con sói hoang và con voi Ma Mút bay qua đầm lầy Trần Nê, Sở Thiên thoáng nhìn, hai cánh của con chim tước sải rộng ra đến hơn trăm mét, một số đặc điểm lại khác với những con ma tước (chim sẻ) trên trái đất, thân mình của nó dẹp hơn, phần lưng cũng rộng hơn!
"Được rồi! Bảo nó hạ xuống đi!" Sở Thiên muốn được lại gần nhìn ngắm thành viên thứ ba trong đoàn quân ma thú của hắn! Một lần nữa mặt đất lại rung chuyển, Già Thiên Vân Tước khép cánh lại vẫn cao đến hơn ba mươi mét, đậu xuống mặt đất, "Vân Tước tỷ tỷ! hai chúng ta từ nay về sau đã có chủ mới rồi!" Tiểu Lục Tử chạy đến nũng nịu nói, trên mặt đất này bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng kì quái: một con ma tước đang nhẹ nhàng vuốt ve một con voi bé xíu dưới chân, mà ở bên cạnh chân của con voi lại có một con nhện tí hon xinh đẹp đang nằm phủ phục, còn Sở Thiên? Hắn lúc này chẳng khác ngì một hạt bụi.…
"Đổi chủ nhân ư? Tại sao lại như thế? Ta không còn chủ nhân nữa sao?" Vân Tước nhẹ nhàng hỏi, kì thực Già Thiên Vân Tước hoàn toàn không phải là ma sủng của Ba Tư Đằng, hơn nữa do nhiệm vụ lần này đã trở thành sủng ma vô chủ, rút ra khỏi đội quân của thú tộc.
Tính cách của Vân Tước dịu dàng, dường như không phải để công kích người khác, công dụng duy nhất của nó là vận chuyển, ngoài ra thỉnh thoảng còn vỗ cánh tạo ra phong hệ ma pháp giả mạo! Trên thực tế thì, sức mạnh thực sự của ma thú cấp tám này được đánh giá mạnh hơn là vì thân hình to lớn của nó, do đó trong thú tộc cũng dự trữ lấy một con, kì thực Vân Tước rất khó sử dụng trong chiến đấu thật sự!"Ta đã thất bại trong cuộc chiến với Phất Lạp Địch Nặc rồi!" Ba Tư Đằng buồn rầu giải thích, ở đại lục này có một qui củ bất thành văn, đó là: trong chiến tranh nếu là tướng lĩnh cấp cao hoặc là đại nhân vật bị bắt giữ thì có thể lấy vật phẩm để chuộc về. Vì thế Ba Tư Đằng hoàn toàn không do dự đem Vân Tước giao cho Sở Thiên, mà Thú Nhân Vương cũng sẽ không vì thế mà trừng phạt hắn, cùng lắm là phán tội hắn chiến đấu không tốt mà thôi!
"Ngài Phất Lạp Địch Nặc, ta đã từng nghe qua đại danh của ngài, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn? Một giọng nói êm ái như đã từng nghe qua ở đâu đó cất lên, nhưng Sở Thiên nghểnh đầu muốn gãy cổ ra nhìn cũng không phát hiện được nơi phát ra tiếng nói ấy. "Ha ha, ngươi yên tâm, ta đối xử với sủng ma rất ưu ái! Một ngày một trăm kim tệ có được không? Ngoài ra còn có tiền thưởng!" Mặc dù Già Thiên Vân Tước và AK47 đều là ma sủng cấp bảy, vậy đãi ngộ cũng chúng giống nhau như ban đầu là được rồi, nếu không sẽ khiến bọn thuộc hạ không hòa thuận….
"Uhm, thêm một trăm con lợn rừng nữa được không?" Sở Thiên tính toán một lúc thể trạng của Vân Tước, trù tính khẩu phần ăn của nó nhất định không nhỏ, hẳn là xấp xỉ với tửu lượng của Tiểu Bạch, ngay lập tức tính luôn khẩu phần ăn uống của thuộc hạ vào thu nhập.
"Không! Ta không cần lợn rừng, ta ăn chay! Hơn nữa ta cũng không ăn nhiều mấy!" Vân Tước nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Sở Thiên, "Còn về chuyện tiền bạc…ngươi cứ cho Tiểu Lục Tử, nó ăn rất nhiều!" Nói xong lại dùng cánh vỗ về con voi Ma Mút tràn đầy trìu mến.
"Tỷ tỷ, thúc ấy đã bảo là sẽ cho ta mỗi ngày mười con lợn rừng rồi! Thúc là người tốt! Thúc nhất định sẽ cho chị rất nhiều thức ăn ngon!" Tiểu Lục Tử mới vừa nhập bọn, rất nhanh đã lãnh hội được các tinh hoa lừa gạt của Sở Thiên, thay Sở Thiên lôi kéo thành viên mới.
Sở Thiên lúc này vô cùng vui mừng, như mở cờ trong bụng, một con voi ma mút cấp tám, hai con ma thú cấp bảy, còn có Ba Bác Tát biết hạ độc và Tiểu Bạch vốn có sở trường gạt người, quân đoàn của hắn cuối cùng cũng đã đạt được quy mô ban đầu rồi, xét về thực lực, cứ xem như chuyện thiếu khuyết ma pháp bị phơi bày ra ánh sáng, thì cũng có chút tiền vốn để bảo toàn tính mạng rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên lim dim mắt cười, còn Tiểu Bạch thì đau khổ nhắm mắt lại, nó đã quá hiểu vẻ mặt này của Sở Thiên, hẳn là Vân Tước tội nghiệp sắp phải nhận lấy một biệt hiệu kinh khủng nào đó rồi.
Quả nhiên, Tiểu Bạch đoán trúng phóc, Sở Thiên bày ra một bộ dáng thần côn nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ngươi đã trở thành ma sủng thứ ba của ta, ta thay mặt nữ thần ban cho người một cái tên mới: Boeing 747!
Tiểu Bạch và AK47 cúi gằm mặt, âm thầm cầu khấn cho nạn nhân mới, Sở Thiên chợt nhớ đến một vấn đề, đó là hắn chưa đặt tên cho sủng ma thứ hai!
"Tiểu Lục Tử, thúc đặt cho ngươi một cái tên mới nhé, được không nào?" Sở Thiên lại giở chiêu bài lường gạt, "Tên của ngươi nghe chẳng hay chút nào!"
"Vâng! Cảm ơn thúc, đại ca cũng thường hay nói tên của ta không hay bằng tên của hắn!" Nghe Tiểu Lục Tử nói như thế, Sở Thiên suýt mắc nghẹn, cái tên đại ca thối tha đó, làm gì có tư cách cười nhạo cái tên của Tiểu Lục Tử, xem ra bọn thú nhân không chỉ vô văn hóa! Mà quan điểm thẩm mỹ của chúng cũng chỉ bằng hạt cát!
"Khụ khụ!" Sở Thiên đằng hắng mấy cái, lại bày ra bộ dạng thần côn, nghiêm trang nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta thay mặt nữ thần ban cho Tiểu Lục Tử một cái tên mới, Ai…gọi là Hãn Mã vậy!" Sở Thiên dựa theo tính cách của voi ma mút, sau đó lại liên tưởng đến loại chiến xa có NB(*) mạnh nhất địa cầu, cuối cùng nghĩ ra biệt hiệu cho ma sủng thứ hai!
Có điều con ma sủng thứ hai này lại tỏ vẻ không hài lòng với cái tên này, "Thúc thúc! Sao lại đặt tên là Hãn Mã? ta không phải là ngựa, ta mạnh hơn ngựa nhiều!"
Sở Thiên tất nhiên không cho phép thuộc hạ phản đối ý kiến của mình, hắn nghiêm khắc nói: "Nữ thần Sinh Mệnh đã nói, ma thú có sức mạnh hơn ngựa thì gọi là Hãn Mã!"
Lần này thì ngay cả Ba Tư Đằng đang nằm dưới đất kia cũng chịu không nổi phải trợn trừng mắt lên vì tức giận, thế nhưng tiểu Hãn Mã chưa đầy 3 tuổi vẫn chưa chịu hiểu, ngây ngô hỏi: "Vậy tại sao lại gọi Vân Tước tỷ tỷ là Boeing 747, tỷ ấy mạnh hơn ngựa nhiều mà, vậy phải gọi chị ấy là Hãn Mã luôn chứ?"
"Khụ khụ! Chuyện này để khi nào ngươi lớn ngươi sẽ hiểu!" Sở Thiên quả thật cũng không nhẫn tâm lừa gạt đứa trẻ ngây thơ này…
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
(*) Tên của một loại động cơ.