Dị Giới Thú Y

Chương 417: Lại thêm một người nữa

Ở quận thủ phủ đệ Thiên Hải, Lôi Cát tận tình thể hiện tài phú của gia tộc Phan Mạt Tư, một bàn tiệc rượu đã hao tốn mấy vạn kim tệ.

Đáng tiếc không ai nhận lấy thịnh tình của hắn, Lạp Hi Đức đã làm Long Hoàng mấy nghìn năm, sơn hào hải vị đã ăn hết rồi, dĩ nhiên không có hứng thú với tiệc rượu của Lôi Cát, Đức Khố Lạp chỉ thích máu tươi, còn Sở Thiên lại không có nhu cầu lớn với chuyện ăn uống, vì vậy ba người này chỉ ăn uống qua loa vài miếng rồi thôi.

Lôi Cát im lặng quan sát, thấy hai vị lão nhân gia không có hứng thú, lập tức chuyển dời mục tiêu, đi nịnh hót A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ liếc nhìn Lôi Cát một cái, thấy hắn đáng thương, nhếch miệng nói: "Đừng phí công sức cho việc ăn uống nữa, những món ăn của hai vị lão gia tử đều là do Thực Thần làm! Đầu bếp nhân loại không hợp nhãn họ đâu!"

Nói đến Thực Thần thì Lôi Cát không còn lời gì để nói nữa.

Tiệc rượu vừa lui đi, người của Lôi Cát phái đi đã trở về, "Quận thủ đại nhân, có tin tức rồi."

"Nhanh vậy sao?" Sở Thiên ngạc nhiên nói.

Người bẩm báo là một quan viên Khải Tát, dĩ nhiên đã nhìn thấy họa tượng của Sở Thiên, cung kính đáp: "Khởi bẩm Thần Vũ Vương, ở sân đấu giá trong thành Đan Lộ có hai người giống với miêu tả của ngài!"

Thành Đan Lộ, là tên mới của vương đô Thiên Hải, là Lôi Cát đặt tên. Theo như lời của Sắt Lâm Na, Đan Lộ là nhũ danh của Phí Na, sân đấu giá của thành Đan Lộ, cũng chính là nơi năm xưa Sở Thiên bán Tạp Tắc Nhĩ, cách quận thủ phủ đệ chưa đầy mấy trăm thước.

"Có ý tứ, ở ngay sát vách a!" Sở Thiên vẫy tay với Lôi Cát, cười nói: "Mượn địa bàn của ngươi đánh một trận thế nào?" nguồn TruyenFull.vn

Đầu óc của Lôi Cát vẫn còn tinh minh lanh trí lắm, biết Sở Thiên mang theo hai lão đầu mạnh đến kinh người đến, còn có A Mạt Kỳ, vậy thì đối thủ cũng không đơn giản rồi, nếu như họ thật sự đánh nhau ở thành Đan Lộ này, số thường dân bị chết chắc chắn sẽ khiến một quận thủ như hắn không gánh vác nổi. Bèn khóc thét một tiếng, quỳ phục xuống ôm lấy chân Sở Thiên, "Lão đại, tha cho ta đi. Bờ biển phía đông thành Đan Lộ vừa rộng rãi lại thơ mộng, các ngươi đi đến đó đánh đi!"

"Lôi thôi cái gì! Phất Lạp Địch Nặc. Chúng ta đi!" Đức Khố Lạp dẫn đầu đi trước, lão Biên Bức tính khí giống Sở Thiên. Chỉ cần người nhà không sao, người khác chết nhiều hay ít không liên quan đến hắn.

"Lôi Cát, không phải lão đại không giúp ngươi, lão gia tử này ta cũng không khuyên được, ngươi chuẩn bị nhiều tế tự đi!" Sở Thiên bất đắc dĩ nhún vai, rồi cũng theo ra ngoài.

Lạp Hi Đức cũng không để ý đến Lôi Cát.

Lôi Cát cắn môi, lấy hết can đảm kéo A Mạt Kỳ dừng lại, "Miện hạ, ngài nhất thiết phải thủ hạ lưu tình a, thành Đan Lộ này là ta lấy tên của vị hôn thê Phí Na đặt. Không thể hủy nó a!"

A Mạt Kỳ có chút nóng nảy, có điều vẫn có một sự tôn trọng cần thiết với huynh đệ của ông chủ, cười nói: "Lôi Cát thiếu gia, ta nghe theo ông chủ?"

"Xong rồi, lão đại lại phải nghe theo hai người kia!" Lôi Cát vội nói: "Vậy thì xin ngài lưu ý một chút, đừng có hủy bỏ tất cả, pho tượng Phượng Hoàng trong thành không thể hủy a, đó là do ta mô phỏng theo ma sủng của Phí Na làm! Ta định cầu hôn dưới pho tượng ấy."

Phượng Hoàng? A Mạt Kỳ trong mắt lóe lên hàn quang. Cúi đầu đuổi theo.

Lôi Cát nhìn bên trái liếc bên phải, vẫn không yên tâm cho lễ vật mà mình tỉ mỉ chuẩn bị cho Phí Na, cắn môi rống lớn: "Người đâu, đem đại đao và khôi giáp của bổn quận thủ ra đây!"


…………………

Ra khỏi quận thủ phủ không xa, Sở Thiên đã tìm thấy sân đấu giá, nơi này hắn đã rất quen thuộc. Ném cho người bồi bàn mấy kim tệ, sau đó không còn gặp phải ngăn cản nữa mà bước vào.

Đẩy chiếc cửa của phòng đấu giá ra, Sở Thiên một chân vừa bước vào trong sau đó vội co rụt lại. "Đi mau!"

Nói rồi, Sở Thiên không phân trần thêm kéo hai lão đầu tử xông ra khỏi sân đấu giá.

"Phất Lạp Địch Nặc, sao vậy?" Lạp Hi Đức nhìn Sở Thiên kinh hồn lạc phách, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sở Thiên sờ vào giới chỉ của mình, còn may, Ẩn Thần Giới Chỉ đã cứu mình một mạng, lại nhìn Đức Khố Lạp và Lạp Hi Đức, trên tay hai người cũng có hai chiếc như vậy, Sở Thiên thở phào một hơi. "A Mạt Kỳ, có nhìn thấy không!"

A Mạt Kỳ nét mặt cũng ngưng trọng gật đầu, "Nhìn thấy rồi, là Thượng Vị Hỗn Loạn Chi Thần - Mã Lý Ngang!"

"Thượng Vị Thần?" Đức Khố Lạp kinh ngạc.

"Không sao, giới chỉ của chúng ta có thể che giấu thần lực!" Sở Thiên đứng nguyên tại chỗ xoay người, nói: "A Mạt Kỳ, ngươi dùng ẩn thân thuật đi vào đó xem tình hình, cẩn thận một chút!"

Chẳng bao lâu, A Mạt Kỳ cau mày trở lại, "Ông chủ, không những Mã Lý Ngang ở trong đó, tên Sơn Đốn - kẻ học lén thuật Tế Tự của người cũng có mặt, ngoài ra ở một góc bên trong có hai người, rất giống hung thủ đã đả thương Bội Kỳ! Trong đó có một người là Cao Vị Thần, một người kia là Cao Vị đỉnh phong!"

"Nữ thần tại thượng, Mã Lý Ngang sao lại đến đây!" Sở Thiên trong lòng than khổ, chỉ một Thần Hỗn Loạn, bốn người của mình đã không phải là đối thủ, càng không cần nói đến hai vị Cao Vị Thần.

Kể lại ân oán của mình và Mã Lý Ngang, Sở Thiên chán nản nói: "Hai vị lão gia tử, làm thế nào đây?"

"A Mạt Kỳ, Mã Lý Ngang và hai người của gia tộc Ma Căn có ngồi cạnh nhau hay không?" Lạp Hi Đức hỏi.

"Không, có điều Mã Lý Ngang vẫn chú ý đến hai người họ!"

"Xem ra chúng không phải cùng một bọn, vậy thì dễ hơn chút rồi!" Đức Khố Lạp đảo mắt một vòng, cười âm hiểm nói: "Có phải nên nghĩ cách để chúng đánh một trận? Sau đó chúng ta hưởng lợi không?"

"Một vạn năm rồi, ngươi vẫn chưa học được cách chiến đấu quang minh chính đại sao!" Lạp Hi Đức châm biếm nói.

"Chỉ cần có thể tiêu diệt được đối thủ, có gì mà không thể làm được? Khà khà!" Lão Biên Bức cười một cách quái gở.

"Ha ha, có lý, dù gì có thể che giấu thần lực, chúng ta có thể dễ dàng vào xem trước!" Chủ ý của Đức Khố Lạp lại rất hợp với Sở Thiên, dứt lời hắn lấy ra một bộ dụng cụ dị dung.

"Ta không đi đâu, đánh nhau thì gọi ta một tiếng!" Lạp Hi Đức khinh thường thay đổi dung mạo, đi thẳng đến một chỗ ngồi trong đại sảnh.


Sở Thiên hóa trang thành một đạo tặc, A Mạt Kỳ dĩ nhiên là võ sĩ, còn khí chất của Đức Khố Lạp quá nổi bật, vì vậy bèn cải trang thành một thương nhân sa mạc, lấy khăn che kín nửa đầu.

Trong phòng đấu giá đang diễn ra một cuộc đấu giá lớn, có khoảng mấy trăm người trong đó, ba người Sở Thiên tìm một vị trí cách Mã Lý Ngang không xa rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn, hai người của gia tộc Ma Căn đang ngồi cùng một hàng, vị trí của ba nhóm người vừa vặn tạo thành một hàng.

"Sơn Đốn, Hải Mộc Tinh Hoa mà ngươi nói ở nơi này rốt cuộc có không?" Mã Lý Ngang đang ghé tai vào Sơn Đốn nói.

Sở Thiên ở phía sau chăm chút lắng nghe, cũng nghe ra đại khái.

Ngày đó Mã Lý Ngang đưa Sơn Đốn đi, một là muốn để hắn giúp mình thăng cấp làm Chủ Thần, ngoài ra chính là hiện tại Địa Ngục và Huyết Luyện Ngục đã nhộn nhạo rồi, hắn cũng muốn xây dựng một thế lực riêng để bảo vệ mình, vì vậy lệnh cho Sơn Đốn tạo thêm cho hắn vài thuộc thần.

Nhưng Sơn Đốn chỉ học trộm được một phần kiến thức ngoại khoa, học thức về tạo thần lại dốt đặc. Yêu cầu của Mã Lý Ngang hắn không thể làm được, lúc bắt đầu Mã Lý Ngang còn cho rằng Sơn Đốn lừa mình. Các loại hình phạt tra tấn đã dùng qua một lượt, sau đó mới biết Sơn Đốn thật sự không biết.

Đúng lúc Sơn Đốn sắp bị xử chết. Hắn mới nhớ ra, Phất Lạp Địch Nặc "nuốt trọn" thuật Thượng Cổ Tế Tự vẫn còn sống, mình cần phải giữ lại mạng để bảo vệ vinh quang của nữ thần, thế là đã nói dối, nói cần có đủ nguyên liệu, mình mới có thể nghiên cứu ra.

Mã Lý Ngang bán tín bán nghi, nhưng vì hi vọng có thể trở thành Chủ Thần, hắn vẫn nhẫn nhịn Sơn Đốn, bắt đầu tìm những nguyên liệu mà Sơn Đốn chỉ định.

Nhưng Sơn Đốn ngay cả cách pha chế nguyên liệu là gì cũng không biết. Chẳng biết làm cách nào, hắn đã nghĩ ra một chủ ý ngốc nghếch để kéo dài thời gian, đó chính là đưa Mã Lý Ngang đi lãng phí thời gian trên đường, hôm nay nói cần xương sọ của man ngư ở bờ Cổ Hải Ngạn, ngày mai nói cần máu của Khoa Đa thú ở đại thảo nguyên phương bắc, tóm lại nguyên liệu nào ở nơi xa, nguyên liệu nào khó tìm. Hắn đều chỉ danh cần thứ đó.

Hiện nay, hai người cũng là từ Nam Hải đến Thiên Hải cách xa vạn lý, thì Sơn Đốn đột nhiên "nhớ ra" sáng thần cần Hải Mộc Tinh Hoa - đặc sản ở Thiên Hải, cũng chính là rễ cây của được sinh trưởng dưới đáy biển, chất lỏng sau khi bào chế ép lấy ra, thứ này thật sự tồn tại, hơn nữa đối với việc tu luyện ma pháp rất có lợi, có điều cực kỳ hiếm, ở biên cương Thiên Hải mấy vạn lý cũng chỉ có vài cây này.

Mã Lý Ngang phải vất vả khổ sở rất nhiều, cuối cùng đã nghe ngóng hội đấu giá hôm nay có bán Hải Mộc Tinh Hoa. Với tính khí của hắn, vốn có thể là trực tiếp cướp về, nhưng vừa vào, hắn đã phát hiện ra hai Cao Vị Thần của Thú Thần tộc, hơn nữa còn đeo gia huy của gia tộc Ma Căn, như vậy Mã Lý Ngang không thể không cẩn thận, hắn vẫn không thể đắc tội với An Cát Lợi Na, vì vậy từ đằng xa quan sát tình thế.

Đại khái đoán ra ý đồ của hai người, Sở Thiên lại thay chỗ ngồi, đến phía sau của hai người gia tộc Ma Căn, chỉ nhìn qua hắn đã cảm thấy nổi da gà.

Hai người phía trước đều là nam thần, nhìn từ da phía sau gáy, ngoại mạo có lẽ đều trong bộ dạng thanh niên, nhưng hai người này lại khoác vai nhau, thân mật ôm lấy nhau một cách dị thường, miệng còn bàn tán xem nữ nô nào sắp đấu giá xinh đẹp hơn.

Đức Khố Lạp nháy mắt ra hiệu cho Sở Thiên, thị ý hắn nhường chỗ, sau đó mình ngồi ngay phía sau hai người, thò đầu lên, thấp giọng hỏi: "Huynh đệ, có đồ hay muốn xem không?"

Đức Khố Lạp hiện tại đang khoác trên người một đại bào màu vàng đất, khăn trắng che kín đầu, bộ dạng lén lút, khiến Sở Thiên nhớ tới đại thẩm bán mao phiến ở dưới chân cầu Thiên Kiều quê nhà.

Lão già này năm xưa không biết đã lừa bao nhiêu người đây!

Một người trong gia tộc Ma Căn quay đầu lại, nhìn Đức Khố Lạp dò xét, rồi nhíu mày nói: "Cút! Ít quấy rầy chúng ta!"

Đức Khố Lạp trong lòng rúng động, hắn đã nhận ra hai người, lén kéo tay Sở Thiên, viết một câu trong lòng bàn tay, "Lan Địch Ma Căn, Ai Địch Ma Căn, chúng là thúc thúc của Gia Sách Nhĩ!"

Nghĩ một lát, Đức Khố Lạp lại thêm một câu, "Cẩn thận, không dễ đối phó, chúng là tôn bối trực hệ của An Cát Lợi Na, có tư cách học bí pháp của gia tộc Ma Căn! Thực lực không thể dùng Cao Vị Thần để so sánh!"

Sở Thiên gật đầu.

"Có điều ta có cách thu thập bọn chúng." Đức Khố Lạp cười bí hiểm, hiển nhiên trong lòng đã có tính toán sẵn. Xú danh của hai tên này không thua kém Gia Sách Nhĩ, lão Biên Bức lại hiểu rõ tính khí của chúng như lòng bàn tay, một vạn năm trước đã nghe nói rồi.

Kéo chiếc khăn đầu xuống thấp hơn, Đức Khố Lạp lại vỗ vai một Ma Căn khác, xán lên, dùng một giọng điệu bí mật nói: "Huynh đệ, có đồ tốt muốn xem không."

"Cút!" Lan Địch Ma Căn quay phắt đầu ra, giận dữ quát Đức Khố Lạp một tiếng, ngay lập tức gây ra sự chú ý của những khách khác.

"Bỏ đi, Lan Địch ngươi xem, người kia rất đẹp kìa!" Ai Địch Ma Căn dùng một ngón tay đẩy nhẹ đầu Lan Địch về.

Đức Khố Lạp vẫn không gấp gáp, đợi hai người bị một nữ bộc thu hút rồi thò hai tay ra, đồng thời vỗ vào cả vai hai người, giọng nói càng thấp trầm, "Hai vị huynh đệ, có đồ tốt muốn xem không?"