Không biết rõ được gốc gác thân phận của Đặng Khẳng, Sở Thiên không dám ăn nói lung tung, cho nên chỉ nheo mắt lại, vỗ vào A Mạt Kỳ thị ý hắn tạm thời đừng có bất cứ ý nghĩ muốn khiêu chiến với Đặng Khẳng gì cả. Sau đó lại bày ra bộ mặt thần côn chuẩn mực, cười nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, thực không dám giấu, một ma sủng của ta đã kế thừa được Thần Cách của nữ thần Tự Nhiên, hắn có thể biến thành thực vật để chui vào bên trong tháp."
"Nữ thần Tự Nhiên cũng chết rồi!" Mắt Đặng Khẳng chậm rãi khép lại, khóe môi run run, hồi lâu sau mới thở dài, rồi lại hé mở mắt ra, "Có thể để ta gặp ma sủng của ngươi không?"
Đặng Khẳng lại dùng giọng điều muốn thương lượng để nói chuyện với Sở Thiên, điều này bất giác khiến cho Sở Thiên tăng thêm hảo cảm với hắn, một người đường đường là Quang Minh Đại Địa Chủ Phụ Thần, một người là Tế Tự vẫn chưa được thành thần, chênh lệch thân phận của hai người không thể nói là nhỏ, phải biết rằng, năm xưa chỉ một Cao Vị Thần như Phổ Lan Đa đã có thể hò hét với Sở Thiên rồi.
"Đương nhiên là được, hắn tên là Khách Thu Sa, là một con Tiểu Hùng Miêu ba tuổi, ngài đợi chút, ta sẽ kêu hắn lại đây."
Sở Thiên sai A Mạt Kỳ bay xuống dưới, chớp mắt đã ở bên cạnh Tiểu Hùng Miêu.
Đứa trẻ này vẫn trong hình dạng một nửa gấu trúc một nửa thực vật, thân thể biến thành cây mây vùi trong tháp. Còn mông lại quay lắc trong tháp, trông rất đáng yêu.
Kéo lấy đuôi của gấu trúc, Sở Thiên kéo Khách Thu Sa ra, "Phía trên có một người muốn gặp ngươi, mau đi cùng ông chủ mau!"
Tiểu Hùng Miêu biến về nguyên hình nằm úp trong lòng Sở Thiên, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, là ai vậy?"
"Là lão đại của Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc!" Sở Thiên áp vào tai Tiểu Hùng Miêu, nhỏ giọng dặn dò nói: "Người trên đó có thể là thân thích của nữ thần Tự Nhiên. Đợi lát nữa ngươi cố làm ra vẻ đáng yêu một chút, nói không chừng có điều tốt!"
Tiểu Hùng Miêu quái dị lắc đầu, chiếc chân móng vuốt mũm mĩm gãi gãi vào mặt, chớp đôi mắt bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ta không đáng yêu à?"
Tên này nếu không uống rượu đánh nhau, không nhìn lén mỹ nữ tắm, thì đúng là hết sức đáng yêu. Sở Thiên toét miệng cười. Lấy vò rượu trên lưng Khách Thu Sa xuống, sau đó vỗ vào trán hắn nói. "Được rồi, ngươi cứ như thế này là được!"
Sau khi dặn dò xong, A Mạt Kỳ tăng tốc bay lên trên.
"Chào thúc thúc!" Vừa gặp mặt, Tiểu Hùng Miêu đã bày ra bộ dạng đáng yêu nhất có thể, rụt rè đứng trên lưng A Mạt Kỳ. Hai chiếc vuốt vặn vẹo không biết đặt ở nơi nào, cúi đầu hé miệng, ngượng nghịu nói: "Ta tên là Khách Thu Sa, năm nay ba tuổi rưỡi, là ma sủng của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc!"
Nhớ tới quan hệ của nữ thần Tự Nhiên và con gái mình năm xưa, Đặng Khẳng có đôi chút bi ai, nhưng nhìn thấy Khách Thu Sa lại là một con gấu trúc, và cả lúc Sở Thiên đứng ngay đằng sau hắn. Đại Địa Phụ Thần thoáng hiện ra nét kinh ngạc.
Sau sự ngạc nhiên ấy, Đặng Khẳng nở một nụ cười cổ quái, sau đó hai tay duỗi ra, "Nào, đến đây để thúc thúc bế chút nào!"
Một luồng khí ấm áp ôm trọn lấy Khách Thu Sa, nhẹ nhàng đưa hắn vào trong lòng của Đặng Khẳng.
"Thoải mái quá, thúc thúc, đây là gì vậy?" Tiểu Hùng Miêu hiếu kỳ quấy tay vào quang tuyến màu vàng đang vây quanh bên mình, chỉ cảm thấy trên người sảng khoái lạ thường.
Đặng Khẳng nở một nụ cười rất hiền từ, tay trái ôm lấy Tiểu Hùng Miêu, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve người hắn, nụ cười hòa nhã trên miệng, Đặng Khẳng nói: "Ngươi có biết không? Nguyên tố đất và thực vật đúng ra là cùng một nguồn cội, khi đã có nguyên tố đất, thực vật có thể sinh trưởng càng nhanh, càng mạnh."
Tiểu Hùng Miêu gật đầu lia lịa, có điều chiếc cổ béo mũm mĩm của hắn và chiếc đầu dường như không có khe hở nào ở giữa, nhìn trông giống như cả người Tiểu Hùng Miêu đang lung lay vậy, "Thúc thúc, ta biết, không có đất, người ta không thể biến thành thực vật!"
Trẻ con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ! Ha ha, có điều năm xưa nữ thần Tự Nhiên giống hệt hắn, đều là nhưng đứa trẻ ngây ngô! Trong đầu Đặng Khẳng nhớ lại những ngày vui vẻ của ngày xưa, cười nói: "Năng lực giả bộ của hắn đích thực rất mạnh, nếu như là người bình thường chắc chắn có thể lừa được, nhưng hiện tại người đối diện hắn lại là một Chủ Thần, một người có thần lực là Thượng Vị Thần hoàn toàn có thể lừa được, nhưng hiện tại người đối diện hắn là một chủ thần, một tính chất thần lực và Thượng Vị Thần có một sự tồn tại lớn khác nhau."
Đặng Khẳng tiếp tục dò xét Sở Thiên, "Ta không có nhìn nhầm, ngươi có lẽ có quan hệ với Long Thần!"
Sở Thiên thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ kêu Tây Cương làm thêm vài cái Ần Thần Hạng Liên nữa! Tránh cho ngày nào cũng có người phát hiện mình là Long Hoàng. Kỳ thực nếu như không phải nơi này cấm cố thần lực, Sở Thiên cầm lấy Lưỡi đao Phán Quyết cũng có thể che giấu khí tức rồi.
Lời nói dối bị vạch trần, Sở Thiên cũng thẳng thắn thừa nhận thân phận Long Hoàng của mình, sau đó cười nói: "Miện hạ thứ lỗi. Ngài là Quang Minh thần tộc, ta lại được coi là huyết mạch Thú Thần. Theo ghi chép trong mật quyển của A Cổ Lạp Sơn, Nhân Thần và Thú Thần có chút mâu thuẫn, cho nên ta không thể không che giấu thân phận của mình. Có điều ta đúng là một Tế Tự, nếu như không tin, ngài có thể hỏi bất cứ vấn đề nào liên quan tới Tế Tự.
"Uhm, lần này ngươi đã nói thật!" Đặng Khẳng không biết đã dùng cách gì để xác định Sở Thiên không nói dối, sau đó cười nói: "Yên tâm đi, ta không có thù oán gì với Tư Tháp Đức Nhĩ! Được rồi, ta đã nói cho ngươi biết Thần Hoàng bệ hạ không có hậu duệ, ngươi có thể rời đi rồi!"
"Ta có một vấn đề!" Sở Thiên lại dày mặt hỏi: "Miện hạ có hiểu gì về Lan Nguyệt Thú không? Ta có một người bằng hữu có thân thể là Lan Nguyệt Thú, nhưng máu lại giống như con người, không có sức mạnh nhưng lại vô cùng thông minh!"
Điều Sở Thiên muốn hỏi, dĩ nhiên là Tiểu Bạch.
"Thân thể của Lan Nguyệt Thú, máu của con người ư?" Đặng Khẳng suy tư, "Ta chưa từng nghe thấy chủng tộc này. Có điều nếu như là Lan Nguyệt Thú, vậy thì sẽ có quan hệ với Nguyệt Thần! Text được lấy tại Truyện FULL
Sở Thiên nheo mắt lại, đau khổ nói bằng hữu mình bệnh rồi, không thể biến thành hình người, cho nên muốn tìm hiểu thêm để cứu hắn!
Sự đau khổ như Sở Thiên không phải giả tạo, mà là đau khổ thực sự, hắn đang đau khổ vì người vợ thứ ba của mình không biết bao giờ mới có thể lấy về nhà!
Tâm tính của Đặng Khẳng thật không tệ, nhiệt tình hỏi: "Ngươi đã hỏi Thác Mã Tư chưa?"
"Đã hỏi rồi, hắn cũng không rõ!"
"Ồ, Thác Mã Tư đích thực có rất nhiều chuyện không biết." Đặng Khẳng gật gù, nói: "Hắn chưa từng đi tới Nguyệt Thần Điện, dĩ nhiên chưa từng tra qua quyển tông liên quan đến Lan Nguyệt Thú. Uhm… Nếu như ngươi muốn hiểu về Lan Nguyệt Thú, thì đi Nguyệt Thần Điện đi!"
Lên mặt trăng? Sở Thiên bị đề nghị này kích động. Vừa rồi hắn thật chưa nghĩ tới, nhưng được Đặng Khẳng nhắc, ba chữ lên mặt trăng sẽ không phải là không thể nữa.
Người địa cầu ai có thể chống cự lại mê hoặc được lên mặt trăng chứ? Ít nhất Sở Thiên không thể.
"Miện hạ, ta có thể lên mặt trăng sao?" Sở Thiên kích động tay chân luống cuống.
"Ha ha, tại sao ngươi không thể đi? Tuy ta ở đây, nhưng lại không thể ngăn chặn người khác đến cướp," Đặng Khẳng nói đùa. Sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Đi đi, đi sớm về sớm, sau đó rời khỏi tòa tháp! Đừng nói những thứ ngươi nhìn thấy cho người nào là được."
"Tấm lòng của ngài thật rộng lớn như trời biển! Ta sẽ về nhanh thôi, Khách Thu Sa sẽ ở lại đây cùng ngài trước!"
Sở Thiên lớn tiếng ca ngợi một câu, giao Tiểu Hùng Miêu cho Đặng Khẳng, sau đó vỗ vào A Mạt Kỳ, thuận theo tháp cao bay lên mặt trăng.
"Nhớ kỹ!" Giọng nói của Đặng Khẳng từ dưới vọng lên, "Đừng rời khỏi phạm vi Nguyệt Thần Điện, nếu không chẳng ai cứu nổi ngươi đâu!"