Dị Giới Thú Y

Chương 364: Còn nhanh hơn A Mạt Kỳ

Lẽ nào Đới An Na giống như Trinh Đức lúc trước, cũng có năng lực dự đoán trước tương lại?

Lúc trước khi Sở Thiên thăng cấp cho Kim Cương, để an toàn, đã truyền một ít máu của mình, hiện tại Kim Cang đang bế quan tu luyện cũng tiến bộ rất nhanh, hôm nay, máu của mình lại một lần nữa giúp Đới An Na dung hợp được với Thần Cách Thời Gian, lẽ nào nói máu của mình là chất xúc tác vạn năng để dung hợp thần cách.

Trong lòng có cách nghĩ này, Sở Thiên bất giác có đôi chút oán trách con trai của mình, đứa trẻ này vì tán gái, lại đem cả Thần Cách Thời Gian đi tặng người khác. Nếu hắn không tặng, Sở Thiên chẳng phải sẽ có thể tạo ra thêm một sủng vật thần cấp cho mình sao, hoặc là dùng luôn nó lên người mình.

Có điều nghĩ lại tiểu Đới An Na cũng là con gái nuôi của mình, lại là vợ tương lai của Sở Viêm, Thần Thời Gian sớm muộn gì cũng là người của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, trong lòng Sở Thiên đã cảm thấy thoải mái đôi chút.

Bình!

A Mạt Kỳ quỳ phịch xuống đất, lúc này Sở Thiên mới chú ý tới hắn, sắc mặt trắng bệch, sự kiệt sức và sợ hãi trên nét mặt, thậm chí y phục trên người cũng vì liên tục bay với tốc độ cao, cũng hiện ra vô cùng khó coi. "Ông chủ, ta có tội, ta không bảo vệ tốt được cho ông chủ nhỏ."

Từ lúc Sở Viêm mất tích đến nay, A Mạt Kỳ giống như người điên lật tung từng tấc đất để tìm kiếm, tốc độ của hắn đích thực đã phi phàm tuyệt luân, nhưng có vị thần nào có thể liên tục mười mấy ngày toàn lực làm việc? Thần hoặc là không cần ăn uống, nhưng hắn cũng cần dùng máu hấp thu nguyên tố để nghỉ ngơi, nhưng nửa tháng này, A Mạt Kỳ chưa được nghỉ ngơi lúc nào.

Khom lưng rồi chìa tay ra đỡ lấy, Sở Thiên cũng không kéo được A Mạt Kỳ, sau đó hắn đứng thẳng dậy quát: "Ta lệnh ngươi đứng lên!"

A Mạt Kỳ từ trước đến nay đều xem mệnh lệnh của Sở Thiên là tất cả, không dám làm trái, lập tức đứng dậy. Có điều hắn vẫn cúi đầu, hai tay buông thõng bên hông, nói: "Ông chủ, ta…"

"Không cần nói gì hết!" Sở Thiên vỗ vào vai A Mạt Kỳ. Nghiêm mặt nói: "Chuyện này không trách được ngươi, cho dù là ta trong tình huống đấy cũng chắc chắn bị hai tên nhóc đó lừa, đợi ta chữa trị khỏi cho Lỗ Tây Nạp, hắn sẽ đi tìm Mạt Khắc Nhĩ, ngươi hãy ở lại đây. Ta có chuyện quan trọng giao cho ngươi làm!"

Người ông chủ tín nhiệm nhất vẫn là mình, A Mạt Kỳ nấc nghẹn không nói ra lời.

Về ngoài mặt, Sở thiên đều đãi ngộ tốt với từng ma sủng của mình, các ma sủng cũng đều rất trung thành! Nhưng trong lòng Sở Thiên người quan trọng nhất vẫn là A Mạt Kỳ.

Không vì gì khác, Anh Cách Lạp Mỗ và Kim Cương tuy cũng có một phần máu của Sở Thiên. Nhưng vẫn chủ yếu là máu của chính bản thân họ, còn A Mạt Kỳ, lại hoàn toàn là do một tay Sở Thiên tạo nên, dòng máu chảy trong cơ thể hai người hoàn toàn tương đồng, thứ cảm giác huyết mạch nối liền này, khiến Sở Thiên nhiều lúc xem A Mạt Kỳ như là huynh đệ ruột thịt của mình, mà không phải là ma sủng.

Mãi đến rất lâu sau này, Sở Thiên mới biết thứ cảm giác huyết mạch tương liền này, mang một ý nghĩ quan trọng như thế nào!

Thời gian nói chuyện trôi qua, Sở Thiên sớm đã chữa trị xong cho Lỗ Tây Nạp và Y Vạn, sau đó để họ nghỉ ngơi ở một bên. Bản thân nheo mắt lại, cười ha hả bước tới trước mặt Xích Diễm, dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của Đới An Na đang nằm trong lòng Xích Diễm, cười nói: "Tiểu bảo bối, mau tỉnh lại nào."

Xích Diễm và Tạp Nạp Tư cũng phát hiện sự dị thường của đứa trẻ, cho nên thẳng thắn đưa cô bé vào tay Sở Thiên. Đới An Na bị đánh thức, mở to mắt phát hiện Sở Thiên đang ôm mình. Ngọt ngào kêu một tiếng: "Giáo phụ."

"Ha ha, ngoan quá!" Sở Thiên khen ngợi cô bé, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho A Mạt Kỳ tiến lên, khẽ giọng dặn dò: "Cảm nhận thử xem, trong cơ thể của Đới An Na có gì thay đổi?"

A Mạt Kỳ khẽ nhắm mắt lại, vuốt ve trán của cô bé, chậm rãi nói: "Là khí tức của thánh nữ Thú tộc Trinh Đức… Dường như còn mạnh hơn cả Trinh Đức! Hơn nữa đã có thần lực sơ bộ rồi."

"Ha ha, Trinh Đức chẳng qua chỉ kế thừa một phần sáu Thần Cách, Đới An Na lại ăn hết toàn bộ!"


Sở Thiên cười lớn trả lại đứa trẻ cho Xích Diễm, nhướng mày cười nói: "Chúc mừng đại ca đại tẩu, Đới An Na đã thành công kế thừa Thần Cách, tuy hiện tại còn yếu, nhưng dựa vào thiên phú bẩm sinh của cô bé, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thượng cổ thần tộc!"

Tạp Nạp Tư và Xích Diễm cũng vui mừng bất ngờ quá đỗi, nhìn nhau rồi cùng thi lễ với Sở Thiên.

Sở Thiên không ngăn họ lại, mà cười nói với Đới An Na: "Tiểu bảo bối, hiện tại hẳn có thể nhìn thấy Mạt Khắc Nhĩ đang làm gì không?"

Đới An Na dù sao cũng còn quá nhỏ, mờ mịt lắc đầu, chớp đôi mắt màu xanh lam trong vắt nói: "Hắn không ở đây, Na Na không nhìn thấy."

Nghĩ một lát, Sở Thiên chỉ vào Lỗ Tây Nạp rồi thay cách hỏi, "Vừa rồi con nhìn thấy họ bị một lão nhân đả thương đúng không? Vừa rồi nhìn thế nào, hiện tại con cứ nhìn như vậy."

Đới An Na lần này dường như hiểu hơn một chút, đôi mắt nửa khép nửa hờ, lặng yên không nói.

Một lát sau, cô bé đỏ mặt "a" một tiếng, hai tay mũm mĩm nhanh chóng che mắt lại, miệng tức giận nói: "Lưu manh, nhìn tỷ tỷ tắm."

Sở Thiên sững người, Sắt Lâm Na cũng ngại ngùng nhìn Xích Diễm và Tạp Nạp Tư, con trai ngoài tầm kiểm soát lại bị con dâu bắt tại trận, thể diện của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc lần này đã mất sạch rồi.

"Ha ha." Cười khan hai tiếng, Sở Thiên mặt dày kéo bàn tay đang che mắt của Đới An Na xuống, gượng cười nói: "Tiểu bảo bối, giáo phụ bắt Mạt Khắc Nhĩ về giao cho con dạy dỗ được không? Con giúp giáo phụ xem thử hắn đang ở chỗ nào?"

"Được, giáo phụ." Đới An Na lưỡng lự mở to hai mắt, nhưng lần nay cô bé không còn tìm được cảnh tượng vừa rồi nữa, đành mơ hồ nói: "A? Mạt Khắc Nhĩ tại sao lại đến nơi khác rồi?"

Sở Thiên, Đới An Na vừa kế thừa thần cách, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, những thứ nhìn thấy chỉ có thể là những đoạn ngắt nhịp không liền nhau, cho nên kiên nhẫn nói: "Con xem thử xung quanh đó có thứ gì?"

Đới An Na chỉ mới mười mấy ngày tuổi, vẫn không thể thuận lợi phát ra ngôn ngữ phức tạp, mơ hồ nói: "Một tòa tháp, rất cao rất cao, còn có rất nhiều cây! A, giáo phụ, con sói Mạt Khắc Nhĩ cưỡi biến thành người rồi, Na Na không còn nhìn thấy gì nữa."

Không nhìn thấy tương lai, có nghĩa bên cạnh Mạt Khắc Nhĩ tồn tại một sức mạnh vượt xa Đới An Na, nói như vậy hai con Cuồng Lang này…

Sở Thiên lần đầu tiên ý thức được một điều, Tiểu Sở Viêm chọn hai con ma sủng cho mình, không phải chỉ đơn giản như vậy.

Không đợi Sở Thiên dặn dò, Sắt Lâm Na đã mở thông tin thạch ra, vội nói: "Ba Bác Tát. Lệnh cho tất cả người trong gia tộc, trong ba ngày thu thập đủ tất cả các tòa tháp cao của đại lục, đồng thời phái người theo dõi từng ngọn tháp, còn nữa, phải đặc biệt lưu ý tới những tòa tháp cao có liên quan đến mỹ nữ và rượu."

Thấy Lỗ Tây Nạp đã gần hồi phục, Sở Thiên tháo bỏ dây và chỉ phẫu thuật trên người hắn. "Nếu như đã có manh mối rồi, ngươi ở lại đây giúp đi."

"Ông chủ, cẩn thận!"

A Mạt Kỳ quát lớn một tiếng, thân ảnh chợt động, lập tức xuất hiện ở giữa lều chướng, sau đó tám chiếc cánh ưng sau lưng xòe ra.

Trong lều chướng tầng tầng uy áp. Tạp Nạp Tư và Xích Diễm lập tức không chịu được. Ngồi bệt xuống đất. Nhưng Đới An Na lại mở to mắt hiếu kỳ nhìn A Mạt Kỳ.


Một lúc lâu sau, A Mạt Kỳ mới chậm rãi thu cánh lại, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng, "Ông chủ, vừa rồi có người xâm nhập vào lều trướng muốn ám sát người. Có điều sức mạnh của hắn quá yếu, dưới khí tức của ta không cách nào tụ lực xuất thủ, hiện tại đã trốn mất rồi."

Sở Thiên nheo mắt lại. Luận về thuật ẩn thân sát thủ, mình là đệ nhất cường giả của đạo tặc đại lục, thuật ẩn thân cũng không người nào theo kịp. Nhưng hiện tại lại có người xâm nhập đến bên cạnh mà hắn lại không bị phát hiện. Trên đại lục còn có ai có năng lực này! Truyện được copy tại Truyện FULL

Đới An Na chợt che mắt lại. Giọng run rẩy nói: "Giáo phụ, thúc thúc râu vàng đầu vàng bên ngoài, lão nhân, máu!"

Tóc vàng râu vàng, người có tướng mạo như vậy trên đại lục không ít, nhưng ở gần đây, chỉ có một người!

"Không hay rồi!" Sắt Lâm Na thần sắc chợt biến, như lúc con trai mình mất tích, tung người bay ra ngoài.

Sở Thiên cũng nghĩ tới ai, kéo A Mạt Kỳ xông ra ngoài, đồng thời quát lớn: "Đại ca. Sai người bảo vệ bệ hạ!"

Lô Địch Tam Thế, đây chính là mục tiêu mới của sát thủ.

Tuy rằng quan hệ không hòa hợp, nhưng Lô Địch Tam Thế dù gì vẫn là cậu của đứa trẻ, hơn nữa hắn là quân vương Khải Tát, một quân vương chưa có hậu đại, Lô Địch Tam Thế chết, Khải Tát tất loạn!

Sắt Lâm Na trong lúc nóng vội, thực lực phát huy toàn bộ, từ binh doanh đến vương trướng cách nhau nghìn thước, nhưng A Mạt Kỳ vẫn phải sau trăm thước mới đuổi kịp.

Thiên tài bậc nhất trong nghìn năm nay của Khải Tát, toàn thể là hoàng kim long tộc, thần mộ Bố Lôi Trạch, những thứ này cộng lại, khiến Sắt Lâm Na đã có tầng thứ ba sơ cấp.

Thần lực màu vàng kim phát ra bên ngoài, Sắt Lâm Na trong lúc bay lấy ra vũ khí của mình, cũng là tín vật đính hôn của Sở Thiên tặng nàng - Hải Thần Thủ Hộ - vũ khí của Thượng vị Hải Thần Ba Tái Đông ngày nào cùng chủ thần chiến đấu!

Không muốn nhìn thấy huynh trưởng ruột của mình chết, Sắt Lâm Na xuất thủ toàn lực, "Hoàng Kim lãnh vực - Không gian na di!"

Hải Thần Thủ Hộ phát ra một thủy quang màu u lan, theo thần lực màu vàng kim của Sắt Lâm Na chụp lên cả vương trướng. Tiếp theo đó, vương trướng nhấc lên không chuyển xa ngoài trăm thước.

Cơ hồ cùng lúc, tiếng kiếm khí "xoẹt xoẹt" từ vị trí vừa rồi của vương trướng, theo kiếm quang ngập trời phát ra.

Ngay sau đó, cánh ưng của A Mạt Kỳ được xòe ra lần nữa, sát thủ dám thích sát Sở Thiên, hắn tuyệt đối không cho phép người ấy được sống tiếp.

"Phân thân!"

A Mạt Kỳ quát lạnh một tiếng, ngay lập tức nghìn phân thân đã lấp đầy các chỗ trống ở vương chướng. Ánh sáng đỏ rực của Chiến Thần Kích vụt lên, từng tấc đất trong phạm vi trăm thước bị lật tung lên.

Đòn tấn công dưới mật độ cao như vậy, không nói là người, cho dù là một con muỗi cũng bị đâm thủng nghìn lỗ.

Nhưng tên sát thủ đó dường như còn nhỏ hơn con muỗi, một vòng đột kích của A Mạt Kỳ lại không có tác dụng nào. Không hề có bất cứ một vết tích nào chứng tỏ sát thủ bị thương nào để lại.

Sở Thiên đứng bên cạnh A Mạt Kỳ, theo cách mà Ảnh dạy, ngưng thần tìm kiếm sơ hở thuật ẩn thân của sát thủ.

Thuật ẩn thân, chẳng qua chỉ là dùng các nguyên liệu đặc biệt để che thị giác của mắt người mà thôi, hoàn toàn không phải biến mất thực sự trong không khí, nhưng vừa rồi A Mạt Kỳ lại không đả thương được đối thủ, lẽ nào tốc độ chạy thoát của đối thủ còn nhanh hơn sự công kích của A Mạt Kỳ, lúc hắn xuất thủ đã bỏ chạy rồi?

Người còn có thể nhanh hơn đòn tấn công của A Mạt Kỳ, Sở Thiên chợt nhớ ra một người, liền nheo mắt lại cười nói: "Lão tiên sinh, ngươi là đế sư Lôi Tư cao quý, tại sao lại làm những chuyện vụng trộm thế này? Đế sư đi làm sát thủ, ha ha…"

Sở Thiên tuy không nói tiếp, nhưng sự châm biếm trong tiếng cười đã rất rõ ràng.

"Anh hùng hành sự, chỉ luận thành bại! Hôm nay lão hủ bại rồi!"

Chính ở nơi A Mạt Kỳ vừa che phủ tấn công vừa rồi, đế sư Lôi Tư trong hắc bào xuất hiện trên không.