Giáo Đình Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy đã gặp phải một thảm họa trước nay chưa từng có. Nơi được coi là thánh khiết nhất, được sự bảo vệ của Chúng Thần giờ đã máu chảy thành sông!
Cuộc tranh đấu giữa hai đại Thần Điện Hắc Ám và Quang Minh không chỉ xảy ra ở Thánh Sơn. Bắt đầu từ chủ Thần Điện trên đỉnh núi, trận chiến lan dần xuống sườn núi, chân núi, rồi bên ngoài núi…
Thậm chí, các đội quân không ngừng được chi viện tới của hai bên cũng có một trận chiến ở eo biển Thánh Điệp Qua. Tinh Linh Quốc ở bờ đối diện thấy tình hình không an toàn nên đã phong tỏa mọi ngả đường. Hơn nữa, là tín đồ của nữ thần Tự Nhiên, một số Tinh Linh đã tự gia nhập vào cuộc chiến chống lại tín đồ Hắc Ám.
"Chẹp chẹp, đánh cũng đẹp thật đấy!" Sở Thiên đang ẩn thân trên không trung, nói chuyện tào lao với A Mạt Kỳ, "Thần Công Tượng quả là đã cho Hắc Ám Thần Điện không ít đồ tốt. Hừ, Quang Minh Thần Điện liên thủ với Thánh Điện võ sĩ rồi mà cũng không phải đối thủ của chúng!"
"Lũ rác rưởi!" A Mạt Kỳ lắc đầu khinh thường. Trong mắt của Thần, cuộc chiến với đẳng cấp này không khác mấy so với mấy con lợn tranh đồ ăn.
Tiểu Hùng Miêu lắc lư hũ rượu say khướt, "Này này, ợ… ta cũng muốn đánh nhau!"
Anh Cách Lạp Mỗ lại có sắc mặt nghiêm trọng.
"Ngươi sao thế? Xem không sướng sao?" Sở Thiên vỗ vai Anh Cách Lạp Mỗ cười.
"Ông chủ, ta lo lắng về đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện Bố Lỗ Tư!" Anh Cách Lạp Mỗ nghĩ ngợi, "Giờ ưu thế của Hắc Ám tín đồ không còn rõ ràng nữa, nhưng trong tay Bố Lỗ Tư vẫn còn hai quả Đồ Thần Lôi. Ta lo cuối cùng hắn sẽ sai tử sĩ sử dụng Đồ Thần Lôi chết chung với Quang Minh Thần Điện."
"Đó cũng là một vấn đề!" Sở Thiên nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi đi gọi người của Ám Điện đến đây. Ngươi và A Mạt Kỳ nhớ bảo vệ đề phòng bất trắc. Còn nữa, đưa cả Thần Công Tượng Hoài Đặc theo."
Anh Cách Lạp Mỗ đi rồi, A Mạt Kỳ hỏi: "Ông chủ định làm gì với Thần Công Tượng? Thu nạp về gia tộc?"
"Thu nạp hắn? Hừ!" Sở Thiên lắc đầu, "Trước tiên, Hoài Đặc phản bội Thầng Hoàng Tư Đặc Ân, rồi cả nữ thần Sinh Mệnh. Cuối cùng đến Tử Thần cũng trở thành phản đồ trong miệng hắn. Hừ, loại Thần đó ai dám nhận?"
"Ừm, tiểu tử đấy không tin tưởng được!" A Mạt Kỳ gục gặc, "Nếu hắn biết ông chủ không phải Thần Hoàng, không biết chừng hắn cũng phản bội ông chủ!"
"Ta dám đảm bảo, dù ta có là Thần Hoàng hay không thì cũng có khả năng hắn sẽ phản bội!" Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn xuống chiến trường, "Thái độ của hắn với nữ thần Tự Nhiên cũng không tồi, chứng tỏ tiểu tử này vẫn còn chút lương tâm, nên ta mới cho hắn một cơ hội, nếu không…"
Sở Thiên không nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
"Vậy ông chủ định xử lý hắn thế nào?" A Mạt Kỳ hỏi, "Hoài Đặc nhất định phải khống chế trong tay mình, nếu không kỹ thuật của hắn một khi chống lại ông chủ thì rắc rối lắm!"
"Khà khà!" Sở Thiên nheo mắt cười, hỏi một câu chả đâu vào đâu, "Ngươi thấy Thánh Sơn thế nào?"
"Thánh Sơn?" A Mạt Kỳ khựng lại, "Phong cảnh không tồi!"
"Hừm, ai bảo ngươi nhìn cái đấy!" Sở Thiên cười, rồi lẩm bẩm: "Thánh Sơn ba mặt giáp biển, không có cường địch, phía bắc lại là Tinh Linh Quốc do chúng ta dẫn dắt, hà hà, được lắm!
"Không lẽ ông chủ… Hà hà!" A Mạt Kỳ sáng mắt, "Nơi này vốn là của "Thần Hoàng"!"
"Ha ha, tiểu tử ngươi cũng không đến nỗi ngốc!"
"Ông chủ, nhiều người đều nói ông chủ là Thần Hoàng như vậy, tại sao không bố cáo đại lục?" A Mạt Kỳ hỏi, "Như vậy thì e là có đến hàng trăm triệu tín đồ sẽ thờ phụng ông chủ ấy chứ!"
"Nếu ta thật sự là Thần Hoàng thì có thể làm vậy. Nhưng đáng tiếc ta không phải!" Sở Thiên lắc đầu cười.
Chuyện của mình chỉ mình biết. Bác sỹ thú y ở trái đất như Sở Thiên, dù có liên hệ thế nào thì cũng không thể có quan hệ với Thần Hoàng của đại lục Huyễn Thú!
"Hơn nữa, thân phận Thần Hoàng dù có thể mang lại lợi ích nhưng với chúng ta, nguy hại còn lớn hơn!"
Sở Thiên nhìn A Mạt Kỳ còn chưa hiểu, "Vừa rồi Hoài Đặc nói, Thần Hoàng từng bị Chúng Thần phản bội, lại từng đánh với Tử Thần! Nếu hắn chưa chết nhất định sẽ quay lại đại lục báo thù. Nếu có một ngày Tư Đặc Ân xuất hiện thật, phát hiện ta dùng danh nghĩa của hắn lừa đảo khắp nơi, có lẽ gia tộc chúng ta không tồn tại nổi đâu!"
A Mạt Kỳ nhún vai.
Sở Thiên nói tiếp: "Cho dù Thần Hoàng đã chết thật rồi, nhưng còn Thượng Cổ Chúng Thần thì sao? Hoài Đặc chưa tận mắt nhìn thấy bất kỳ Chủ Thần nào chết. Chủ Thần lại là giáo đồ của Tư Hoài Đặc, nếu chẳng may có một Chủ Thần xuất hiện, ngươi nói xem hắn sẽ tha cho "Thần Hoàng" ta sao?"
A Mạt Kỳ không nói gì. Tuy tính khí nóng nảy, nhưng không lỗ mãng, hắn biết Sở Thiên nói đúng.
Sở Thiên lấy ra Đồ Thần Lôi, vuốt ve nói: "Không biết thứ này có thể giết được Bào Uy Nhĩ không? Khốn kiếp, tại sao năm đó Hoài Đặc không thử nghiệm với Chúng Thần có Thần Lực tầng thứ tư chứ? Nếu hết cách thì lão tử sẽ đặt cược với Bào Uy Nhĩ một phen!"
Lúc này, Anh Cách Lạp Mỗ đi gọi Ám Điện và Hoài Đặc đã quay lại.
"Chân Thần, người có gì dặn dò?" đại trưởng lão hỏi.
"Nếu các đại giáo chủ của Giáo Đình chết hết, với thực lực của Ám Điện, có thể khống chế được mọi tín đồ ở Thánh Sơn và trên đại lục không?" Sở Thiên hỏi thẳng vào vấn đề.
"Vì Chân Thần, chúng con có thể làm được!" Thánh Đấu Sĩ hô vang.
Tuy đại trưởng lão cũng là cuồng tín đồ, nhưng dù gì cũng sống hơn một trăm năm rồi, đương nhiên rất lão thành, "Chân Thần, nếu có A Mạt Kỳ tiên sinh hoặc Anh Cách Lạp Mỗ tiên sinh trợ giúp, con có thể làm được!"
"Vậy thì tốt!"
Sở Thiên khẽ cười, rồi tiếp tục quan sát chiến cục.
Trên đỉnh Thánh Sơn, không biết là từ khi nào, các tín đồ của Tử Thần dẫn đầu là Bố Lỗ Tư, bắt đầu rút lui. Nhưng các tín đồ khác của Hắc Ám Chúng Thần vẫn đang liều chết xông lên.
"Anh Cách Lạp Mỗ ngươi đoán đúng rồi!" Sở Thiên nheo mắt lại, "Quả nhiên Bố Lỗ Tư đã bán đứng Hắc Ám tín đồ, dùng Đồ Thần Lôi tấn công tất cả! Như vậy Đồ Thần Lôi nhất định là ở trên người hắn. Ha ha, các ngươi đợi ở đây!"
Nói rồi Sở Thiên dùng thuật ẩn thân biến mất.
Bố Lỗ Tư cười nhạt rời khỏi chiến trường. Không có Liệt Vũ Sát Thần trợ giúp, uy lực của kế hoạch giảm sút không ít, giờ hắn chỉ còn cách hy sinh nhiều tín đồ hơn!
Vù~
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng Bố Lỗ Tư không hề để ý, gọi đến một tín đồ, "Con của ta, vinh quang của Tử Thần dựa vào con, cầm lấy cái này, đi…"
Bỗng, Bố Lỗ Tư chết sững người, vì Đồ Thần Lôi trong người hắn thiếu mất một quả!
Sở Thiên cười hắc hắc quay trở lại, trong tay hắn bây giờ là Đồ Thần Lôi mà Bố Lỗ Tư vừa mất. Tên hiệu khác của Liệt Vũ Sát Thần chính là Điên Phong Đạo Tặc! Ừm… cũng chính là tên trộm lợi hại nhất đại lục!
Ném Đồ Thần Lôi cho A Mạt Kỳ, Sở Thiên nói: "Cất giữ cần thận, sau này xử lý nó sau!"
Với hành động của Sở Thiên, những người khác đều không nói gì, vì tất cả không phải là cuồng tín đồ thì cũng là đồng đảng.
Có điều, Hoài Đặc thì cau mày, Thần Hoàng cũng trộm đồ ư?
Sở Thiên nhìn thấy hết biểu cảm trên gương mặt Hoài Đặc nhưng hắn kệ.
Bố Lỗ Tư chết sững một lúc lâu, nhưng hắn biết giờ không phải lúc để do dự, bèn đưa quả Đồ Lôi Thần cuối cùng cho tên cuồng tín đồ đó.
"Bắt đầu rồi! A Mạt Kỳ, Anh Cách Lạp Mỗ chú ý bảo vệ!" Sở Thiên đưa mọi người lùi xa hàng nghìn mét.
"Vì Tử Thần!" nguồn TruyenFull.vn
Một tiếng hô vang lên từ chiến trường, ngay sau đó là một thứ ánh sáng trắng tỏa ra bốn bề.
Chớp mắt, một nửa Thánh Sơn đã bị bao phủ trong ánh sáng trắng đó, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Hoài Đặc lộ ra nụ cười đắc ý.
Còn A Mạt Kỳ thì nhếch môi, nói với Sở Thiên: "Uy lực không tồi, có thể đánh trọng thương ta, nhưng tốc độ và phạm vi hơi nhỏ, ta có thể tránh được trước khi nó nổ!"
Anh Cách Lạp Mỗ nhìn Hoài Đặc rồi nói: "Ông chủ, sức mạnh này không phải tạo thành từ nguyên tố Tự Nhiên, ta không thể phục chế!"
Sở Thiên không nói gì, nghĩ bụng: Thứ này chỉ có thể tạo ra Thần có Thần Lực tầng thứ ba, xem ra vô dụng với Bào Uy Nhĩ!"
Dần dần, ánh sáng trắng đó biến mất.
"Thứ này thật tàn độc!"
Sở Thiên bỗng nghĩ đến vụ nổ hạt nhân ở trái đất, giờ trên đỉnh Thánh Sơn chính là cái thảm cảnh ấy!
Toàn bộ chết hết, Quang Minh đại giáo chủ Lan Đức, Hắc Ám tín đồ, Quang Minh tín đồ. Chỉ cần bị ánh sáng quét đến, chỉ cần có Thần Lực và ma pháp, tất cả đều chết thảm…
Ngoại trừ các tín đồ Tử Thần đã rút lui từ trước.
Viện quân của hai bên đang xông lên đỉnh núi đều dừng lại, sững sờ nhìn nửa ngọn Thánh Sơn!
"Ha ha ha ha!"
Đại trưởng lão Ám Điện cười lên điên dại, quỳ trước Sở Thiên, nghẹn ngào nói: "Chân Thần, những tên phản đồ này chết hết rồi, người… người cuối cùng cũng lấy lại được những gì thuộc về mình!"
Sở Thiên gục gặc, làm tất cả những gì mà một Thần Hoàng nên làm, hạ giọng nói: "Thánh Đấu Sĩ!"
"Chân Thần tại thượng!" mười hai bóng người vụt hiện ra.
"Tín đồ của Tử Thần Cáp Địch Tư --- Bố Lỗ Tư vẫn chưa chạy xa được, các ngươi thay bổn Thần Hoàng đi tiêu diệt hắn!"
"Vinh quang của Chân Thần do chúng con bảo vệ!" Thánh Đấu Sĩ hét lên rùi nhún người lao đi.
"Con của ta!" Sở Thiên để một tay lên đầu đại trưởng lão đang quỳ, "Với danh nghĩa của Thần Hoàng Tư Khoa Đặc, từ bây giờ, con chính là Giáo Hoàng của nhân gian! Thay ta truyền bá vinh quang của Phán Quyết Thần Hoàng!"
"Chân Thần tại thượng!" tất cả thành viên của Ám Điện đều quỳ xuống.
Ngày hôm nay họ đợi đã quá lâu rồi.
"Được rồi, đi tiếp quản Giáo Đình đi!"
"Vâng!" đại trưởng lão đáp lời, "Chúng con sẽ lập tức tiêu diệt hết phản đồ cho người!"
"Không, tha cho chúng đi!" Sở Thiên nhân từ, "Tuy chúng phản bội ta, nhưng dù gì cũng từng là con ta, hơn nữa đại lục còn có rất nhiều Thần Điện không bị Thần bỏ rơi, họ cần chúng dạy dỗ!"
"Dù sao người ta cũng quên bổn Thần Hoàng đã hàng vạn năm nay, để họ tín ngưỡng lại bổn Thần Hoàng cũng cần có thời gian!" Sở Thiên nheo mắt nói tiếp, "Các ngươi lấy danh nghĩa Ám Điện tiếp quản Giáo Đình. Đừng tuyên bố bổn Thần Hoàng đã trở về vội!"
Đại trưởng lão nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Trí tuệ của Chân Thần khiến con cảm phục! Con hiểu rồi, trước khi người có Thần Dụ mới, Giáo Đình sẽ giống như trước đây. Không ai trên đại lục này sẽ biết sự việc ngày hôm nay!"
Sở Thiên gật đầu hài lòng, cuồng tín đồ thông minh như đại trưởng lão đây quả thật không dễ tìm chút nào!
Sau khi đại trưởng lão đi rồi, Sở Thiên quay sang nhìn Thần Công Tượng, giờ đã đến lúc xử lý tên nhát chết này rồi.