Dị Giới Dược Sư

Quyển 9 - Chương 176: Tầm mỹ

Mộ Dung Thiên suồng sã vỗ lên nhũ hoa đầy đặn của nàng một cái, rồi tươi cười nói:

- Yên tâm đi, nàng xem ta là hạng người như vậy sao?

Mâu Cơ chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt hắn một lát, sau đó rất nghiêm mặt nói:

- Giống, nhìn thế nào cũng giống loại người như vậy.

Đám người Lộ Thiến và Lạc Na, Lệ Toa nghe vậy thì đều che miệng cười trộm. Trên thực tế, các nàng cũng rất đồng ý với lời nói của Mâu Cơ, chỉ là lúc bình thường thì không dám nói ra mà thôi. 

Mộ Dung Thiên trợn mắt làm dữ:

- Dám cả gan hoài nghi phu quân, đáng bị phạt nặng!

Vừa nói xong, bàn tay của hắn co lại thành long trảo, vừa cười dâm đãng vừa chộp về phía Mâu Cơ. Long nữ giả vờ kinh hô, rồi nhảy tránh vài lần, nhưng lại vờ vịt để hắn bắt được. Những gì xảy ra kế tiếp thì tất nhiên là không thích hợp nhi đồng rồi. Hai ngày không gặp, cả hai đều đói khát như lang như hổ. Tuy Mộ Dung Thiên không dám xông trận thật, nhưng tay và lưỡi đều dùng hết, sau một lúc mới có thể đỡ cơn ghiền.

Đợi đến khi mặt trời đã ngã về tây thì Mâu Cơ với vẻ mặt tràn đầy xuân ý rời khỏi lều trại của Mộ Dung Thiên. Nàng thi triển "Đạp lãng vô ngân" để quay trở về con Hải mao đang chở người của Long tộc. Nếu còn nấn ná lâu hơn thì nói không chừng lão tía Long vương của nàng sẽ lại sai người đi tìm nàng mất.

Màn đêm buông xuống, trên lưng từng con Hải mao đều phát sáng lên. Đó là ánh sáng do ma pháp đăng được bố trí ở trên kết giới tỏa ra. Mọi người đều bắt đầu lấy thức ăn ra để chuẩn bị bữa cơm, có một số người còn nhảy thẳng xuống biển bắt cá. Hải sản của Đạt Lạp nội hải rất phong phú, tùy tiện thò tay ra bắt một ít cũng đủ ăn rồi, và lại còn có thể thưởng thức đồ biển tươi nữa chứ.

Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi buồn bực, nên hắn rời khỏi lều trại để đi dạo một vòng, tính xem thử trên Hải mao này còn có những ai nữa.

Lúc này hải dương không còn yên tĩnh như khi mới đến Côn Sa đảo nữa, mà thay vào đó là gió biển gào thét, thổi cho y phục và tóc tai của người ta bay phần phật. Sóng biển cũng dâng lên cuồn cuộn, từng đợt từng đợt đánh vào hai bên sườn của Hải mao rồi ầm ầm vỡ tan thành những bọt biển trắng xóa. Thế nhưng bao nhiêu người đang ở trên lưng Hải mao vẫn an nhiên tự tại, chuyện trò vui vẻ mà chẳng thèm để ý gì đến cơn phẫn nộ của đại dương. Sở dĩ họ không sợ gì cả là vì thứ nhất, kích thước của Hải mao lớn kinh người, sóng gió cỡ này chỉ giống như một bữa điểm tâm, mà không thể làm nó suy suyển một mảy may nào, và nó vẫn vững vàng như trên đất bằng vậy thôi. Thứ hai, càng đến gần Vong hồn đảo Á Đặc Lan Đế Tư thì khí hậu càng ác liệt hơn. Những người đã từng tham gia hải liệt đã quá quen với những cảnh này, nên họ không thấy gì lạ cả. 

- Đan Ni Tư tiên sinh! Đan Ni Tư tiên sinh!

Mộ Dung Thiên bỗng nghe có tiếng ai đó đang gọi mình, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái. Giọng nói này có phần hơi quen thuộc, khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy được hai người, một béo một gầy với đôi tai thật to đang đứng từ xa vẫy vẫy về phía mình. 

Với đôi tai quá khổ làm tiêu chí rất rõ rệt kia, lại thêm thân hình một béo một gầy, Mộ Dung Thiên lập tức nhớ ra đó chính là hai huynh đệ của Đại Nhĩ tộc Mạt Khắc và Mạt Y đã từng bàn chuyện buôn bán "Kim thương bất đảo" với mình; hơn nữa lại còn hào sảng mời mình đến Thập Bát Thiên Đường để phóng túng một phen, nếm thử kinh nghiệm dâm loạn chưa từng có bao giờ. Nhờ có kinh nghiệm "cùng nhau phong lưu" nên Mộ Dung Thiên đặc biệt có cảm tình với họ. Lúc này trong lòng hắn rất mừng rỡ, vội vàng bước đến nghênh đón họ rồi nói: 

- Mạt Khắc tiên sinh, Mạt Y tiên sinh, gần đây vẫn khỏe chứ?

Mạt Khắc, Mạt Y lần lượt bước đến ôm chặt vai Mộ Dung Thiên một cái, rồi cười ha hả nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, ta còn tưởng ngươi là quý nhân nên hay quên, sớm đã quên mất huynh đệ chúng ta rồi chứ.

Mộ Dung Thiên cũng cười nói:

- Sao lại như vậy được chứ. Chúng ta đều là huynh đệ chí đồng đạo hợp kia mà, ha ha.....

Mạt Khắc, Mạt Y đồng thanh nói:

- Đúng, đúng, huynh đệ, ha ha......

Hai người họ cũng hùa theo hắn cất giọng cười đầy dâm đãng, thật đúng là ba con sói lang.

Sau khi hàn huyên một lúc, Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi:

- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh, sao các người lại ở đây? Chẳng lẽ đến xem náo nhiệt à?

Hai huynh đệ Đại nhĩ tộc cùng cười, nói:

- Không, Đan Ni Tư tiên sinh, chúng ta không phải đến xem náo nhiệt, mà là tới đây để tham gia cuộc hải liệp!

Mộ Dung Thiên vô cùng ngạc nhiên:

- Thế à?

Nhìn hai người trông chẳng khác nào thùng nước với cây sậy, Mộ Dung Thiên thật không thể tin nổi.

Mạt Khắc rất đắc ý:

- Đây đã là lần thứ ba chúng ta tham gia hải liệp đấy.

Mạt Y bổ sung thêm:

- Cũng có thể xem là lão làng rồi.

Mộ Dung Thiên hơi ngượng ngùng, thì ra hai người họ so với con gà mờ như hắn thì còn sành sõi hơn nhiều. Người xưa vẫn có câu: "nhìn người không thể nhìn bề ngoài." Quả thật không sai chút nào, vì vậy hắn liền vội vàng nhận lỗi:

- Thất kính, thất kính rồi.

Mạt Khắc thở dài đầy tiếc nuối:

- Nhưng chúng ta chỉ là tự tham dự cho có thôi, chứ chẳng bao giờ nhận được phần thưởng gì.

Lúc này Mộ Dung Thiên mới hiểu rõ ý tứ của bọn họ. Nếu như có thể được nhập vào quốc tịch của Tát La, hoặc giả dù chỉ được một phần điều khoản quốc tịch đặc biệt thôi thì chuyện buôn bán cũng sẽ được thuận buồm xuôi gió rất nhiều, chứ không bị nhiều hạn chế như vậy. 

Mạt Y hỏi:

- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi đến quan chiến à?

Mộ Dung Thiên đắc ý nói:

- Không, ta cũng là một trong những dũng sĩ tham gia cuộc hải liệp này, và còn là hạng chính quy đấy!

Hai huynh đệ nghe vậy thì liền giật mình và có vẻ hơi ngạc nhiên. Bởi vì bọn họ không ngờ nổi gã đại thương nhân không lộ bản lĩnh gì trên phương diện vũ kỹ này mà lại cũng là một tay có nghề. Mạt Khắc nói với giọng đầy hâm mộ:

- Chúc mừng Đan Ni Tư tiên sinh! Chúng ta có tìm mọi cách mà cũng không tìm được người có đủ tư cách và vui lòng tiến cử bọn ta. Ai nấy cũng đều có yêu cầu rất hà khắc. Không ngờ Đan Ni Tư tiên sinh quen biết rộng rãi, thật đúng là may mắn!

Mộ Dung Thiên khiêm tốn nói:

- Đâu có!

Ba người chuyện phiếm một hồi, sau đó Mộ Dung Thiên lại hỏi:

- Có phải nhị vị đang chờ tiết mục gì đó phải không?

Mạt Khắc, Mạt Y nhìn nhau vài lần, rồi sau đó mới thần thần bí bí nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi đoán đúng rồi. Chúng ta đi xem mỹ nữ, là đại mỹ nữ đấy, ha ha.....

Không thể nghi ngờ gì nữa, mỹ nữ là một trong những thứ mà Mộ Dung Thiên có hứng thú nhất, nghe đến mỹ nữ là hắn giống như được tiêm một mũi thuốc trợ tim vậy, tinh thần tên sắc lang lập tức phấn chấn ngay, liền hỏi:

- Mỹ nữ nào vậy?

Mắt thấy hai người đồng đạo có kiến thức rộng rãi này mà cũng đều nói vậy, thế thì nàng mỹ nữ kia nhất định không thể là loại người dung tục bình thường được.

Mạt Khắc không trả lời ngay mà chỉ nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, theo chúng ta đến đây, tóm lại là chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng đâu.

Bọn họ càng làm ra vẻ thần bí thì Mộ Dung Thiên lại càng cảm thấy hấp dẫn hơn. Loại mê hoặc này thật không thể kháng cự nổi, và Mộ Dung Thiên tất nhiên là sẽ không cự tuyệt. Dù sao thì hắn cũng đang buồn chán, vì thế mà lập tức gia nhập vào hàng ngũ của hai người họ ngay.

Nếu muốn tìm một người ở trên lưng con Hải mao lớn quá khổ mà không có ai dẫn đường thì thật chẳng dễ dàng chút nào. Sau bảy, tám lần rẽ trái rẽ phải, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng chẳng biết mình đã đến nơi nào nữa, lúc này hai huynh đệ Mạt Khắc mới dừng lại và nói:

- Tới rồi.

Trước mặt là một doanh địa lớn phi thường, ít nhất cũng bằng ba cái sân bóng đá đúng tiêu chuẩn, bên ngoài còn có một tầng kết giới hơi mỏng vây quanh. So với nơi này, doanh địa của Mộ Dung Thiên thì lại nhỏ tới thảm thương, nhiều nhất chỉ lớn bằng một phần trăm. Xem chừng nơi này là nơi tụ tập của một danh môn đại tộc nào đó. 

Nhìn dãy lều trại ở đó, cứ dăm ba lều thì tụ thành một nhóm, Mộ Dung Thiên cảm thấy như muốn hoa cả mắt, nôn nóng hỏi: 

- Mỹ nữ đâu, mỹ nữ ở chỗ nào?

Mạt Y cười hắc hắc nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, không cần nóng ruột. Nàng mỹ nữ này không thể dễ dàng mà gặp được đâu. Nói không chừng còn phải đợi nửa giờ, hay một canh, thậm chí có khi là cả suốt đêm, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không thể cam đoan là sẽ nhìn thấy được nàng ta đâu.

Nghe hắn nói như vậy thì Mộ Dung Thiên lại càng hứng thú nhiều hơn. Rốt cuộc nàng mỹ nữ này xinh đẹp đến cỡ nào chứ? Chẳng lẽ khuôn mặt của nàng ta có nạm vàng hay sao? Vậy thì quả là quá khoa trương rồi.

Nếu không muốn phá kết giới bằng sức mạnh thì chỉ có cửa lớn ở chính diện mới không làm động tới kết giới mà thôi. Nhưng Mạt Khắc đã bị hai gã chiến sĩ mặc khôi giáp hạng nặng và một gã tuần thú sư chặn lại hỏi:

- Xin hỏi ba vị có việc chi?

Mạt Khắc giải thích:

- Chúng ta là bằng hữu của tam công tử Tây Đức Ni, đã có hẹn trước rồi.

Gã chiến sĩ gật đầu nói:

- Xin đợi một lát.

Tuần thú sư nói mấy câu, sau đó thì chú bồ câu đưa tin đang đậu trên vai gã liền bay vút đi như mũi tên rời dây, có lẽ là nó bay đi báo tin. Khoảng chừng một phút sau, chú bồ câu đã bay trở về và kêu lên líu ríu mấy tiếng. Sau đó tuần thú sư nói:

- Xin lỗi, chư vị có thể tiến vào. Kiều An Na sẽ dẫn chư vị đến lều của tam công tử.

Thế rồi một nữ tỳ, và cũng chính là Kiều An Na bước đến nói:

- Các vị khách quý, xin mời theo nô tỳ.

Trong một khắc bước vào cửa, Mộ Dung Thiên liền ngửi được đủ loại mùi hoa từ thanh nhã tới nồng đậm, không hề dứt. Nhưng có điểm kỳ quái đó là hắn không trông thấy hoa đâu cả, dù là một gốc hoa cũng không có, thế nhưng trên các lều trại thì đều được thêu rất nhiều hoa. Mỗi một lều vải đều là một loại hoa khác nhau, đa số không loại nào giống loại nào, dù trông rất giống thật nhưng khi người ta nhìn vào sẽ biết ngay là giả, bởi vì không có loại hoa tươi nào mà có thể mọc trên lều vải được. Vượt qua đám lều trại, chỉ trong nháy mắt đã đến được nơi trung tâm của doanh địa này. Trên mặt đất tại đây đã có phủ sẵn những tấm thảm bằng da thú màu đỏ, điều đó cho thấy người mà hai huynh đệ Mạt Khắc muốn gặp quả không phải người thường. Vài phút sau, nữ tỳ đưa ba người đến trước một cái lều lớn, bất luậnt là kích thước của hoa hay nghệ thuật thêu thùa của cái lều này cũng đều đặc biệt cao hơn những lều khác đến mấy bậc. Hoa trên lều hình như cũng rất đặc biệt, Mộ Dung Thiên đi đường cũng đã để ý, dường như các loại hoa khác nhau chính là để biểu thị địa vị của người trong lều. 

Trong phạm vi xung quanh chiếc lều lớn này còn có rất nhiều lều trại khác, trông cũng rất bất phàm. Hiển nhiên vùng này cũng là khu vực tương đối trọng yếu, ngoài lều cũng ít người hẳn.

Chờ cho khách tới nơi, một tỳ nữ đã đứng đợi ở trước lều từ lâu liền mời họ ngồi vào một chiếc bàn bằng hồng mộc, sau đó dâng trà thơm lên và nói:

- Xin ba vị ngồi đợi một lát, công tử đang tắm rửa và thay y phục, lập tức sẽ ra ngay.

Có rất nhiều hành khách ở trên lưng Hải mao thường có thói quen chiêu đãi khách ở bên ngoài lều trướng, thứ nhất là vì quang cảnh rộng rãi, thứ hai là vì không khí tươi mát hơn nhiều.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này là ai thế? Tổ bà nó, đã hẹn gặp khách mà lại còn phải tắm rửa thay y phục, bây giờ đâu phải là lúc tế thần đâu?"

Mạt Khắc vội xua tay với nữ tỳ bên cạnh, nói:

- Chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn với công tử các ngươi, các ngươi lui xuống hết đi.

- Dạ!

Mấy tỳ nữ ứng thanh đáp lại, rồi đều cáo lui hết.

Đợi bọn họ đi rồi, hai huynh đệ Mạt Khắc lập tức hành động ngay, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ khác. 

Mộ Dung Thiên nhìn theo ánh mắt của họ thì lập tức nhìn thấy ở phía đối diện lều trại của Tây Đức Ni cách chừng hơn mười thước, tại đó có một túp lều vải, bên trên thêu một loại hoa khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy rất quen thuộc. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, đến lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra, thì ra đó là loại hoa Uất kim hương (hoa tu líp).

Mộ Dung Thiên chẳng phải một tao nhân mặc khách hiểu hết về các loại hoa nhưng Uất Kim Hương thì quá đỗi quen thuộc, bởi lẽ đó là loại hoa mà cô bạn ngực khủng cùng bàn thích nhất. 

Hết