Niềm kiêu ngạo của nữ tử, bộ phận kín đáo nhất trên người nữ tử cứ như vậy mà phơi bày ra trước mặt một nam nhân mà không hề che đậy. Thân thể Long nữ tinh khiết không tỳ vết, hai quả anh đào hồng hồng lồ lộ xinh đẹp, lại thêm ở phía dưới gò nhũ hoa bên trái còn có một nốt ruồi đỏ thắm đặc biệt chói mắt.
Phải ít nhất là năm giây trôi qua thì Mâu Cơ mới có phản ứng, nàng chụp lấy một mảnh đạo phục vừa bị xé, che đi bộ phận trọng yếu, rồi run giọng hỏi:
- Ngươi....ngươi đã thấy những gì?
Mộ Dung Thiên ngây ngốc trả lời:
- Nốt.....
Sau đó hắn chợt phát hiện ra là mình quá ngu ngốc, nên vội vàng ho khan hai tiếng, rồi sửa lại:
- Không, ta không thấy gì hết. Ta chỉ muốn nói ngươi là một nữ tử rất có cốt khí.
Lời nói của hắn có vẻ không ăn nhập vào đâu, và chính bản thân hắn cũng không biết phải giải quyết tình huống trước mắt ra sao cho tốt nữa.
Tia hy vọng cuối cùng của Long nữ bị nghiền nát, thế là nàng òa lên khóc thật lớn.
Mộ Dung Thiên nhất thời luống cuống tay chân, vội bước đến bên cạnh nàng, đồng thời cũng móc ra bao giải dược từ trong túi, đưa sang cho nàng rồi lúng túng nói:
- Ta chịu thua, Mâu Cơ tiểu thư, ngươi thắng rồi!
Việc đã đến nước này, dù hắn có vô sỉ nữa thì cũng không thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của được.
Mâu Cơ cầm lấy túi giải dược trong tay hắn, bàn tay nàng vừa buông ra thì mảnh vải trên ngực lại rơi xuống. Khoảng cách giữa hai người gần thế này nên đôi gò bồng đảo của nàng lại càng đặc biệt lớn hơn, so với các tác phẩm nghệ thuật khỏa thân thì còn kích thích thần kinh người ta hơn rất nhiều. Do đó mà máu mũi của Mộ Dung Thiên nhanh chóng phọt ra mà không có cách nào cầm lại được.
Mâu Cơ vừa xấu hổ vừa tức giận đến gần chết, nàng vừa khóc vừa hung hăng tát cho hắn một cái rồi nói:
- Quỷ mặt đen, ta hận ngươi!
Sau khi dứt lời, nàng liền quay người phóng vọt về phía phòng thay đồ của đạo trường. Con Khiếu thiên sư thấy chủ nhân chịu nhục, nên nhìn Mộ Dung Thiên gầm nhẹ vài tiếng rồi cũng vội vàng chạy theo.
Mộ Dung Thiên ôm một bên má đang nóng ran, nhưng không hề tức giận. Hắn chỉ cảm thấy xấu hổ và bất an nhiều hơn. Không ngờ lần này đùa lớn chuyện rồi, coi bộ khó có thể thu xếp được đây.
Đám người Lộ Thiến cũng chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác, mãi một lúc lâu mới đi đến bên cạnh Mộ Dung Thiên rồi hỏi:
- Đan Ni Tư ca ca, huynh không sao chứ?
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi không sao chứ?
Mộ Dung Thiên chán nản nói:
- Không có gì.
Trong lòng hắn đang lo lắng không thôi. Vạn nhất Mâu Cơ chạy về nhà kể tội hắn thì coi như mọi chuyện đều xong. Đừng nói tới chuyện sinh ý của mình được bay cao như diều gặp gió, thậm chí ngay cả một chốn dung thân ở Tát La này cũng sẽ không còn nữa. Hắn đã sớm vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ, một con đường thuận buồm xuôi gió, không ngờ lúc này lại mong manh như thủy tinh và tan vỡ thành từng mảnh.
Khi về đến nhà, Mộ Dung Thiên không thấy bóng dáng của Mâu Cơ đâu nữa. Trong lòng hắn lo lắng vô cùng, bắt đầu suy nghĩ không biết có nên tìm đường bỏ chạy hay không. Nhưng nghĩ tới Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ rất yêu thương nữ nhi Mâu Cơ, rất có thể y sẽ dùng tới mười hình phạt tàn khốc nhất của thời Mãn Thanh mà xé mình ra thành mười bảy, mười tám mảnh, rồi đem ném cho cá ăn. Chỉ nghĩ tới đó thôi thì cả người Mộ Dung Thiên đã phát run. Nhưng nếu bỏ đi tất cả cơ nghiệp mà mình phải vất vả lắm mới thành lập được cách đây không lâu, giờ lại phải chạy trốn và bắt đầu lại từ đầu, đúng là nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó.
Kinh hãi lo lắng tới hơn ba ngày, vào một buổi trưa nọ, trong lúc Mộ Dung Thiên hốt hoảng bất an, ăn uống mà chẳng thấy mùi vị gì, thì đột nhiên Mâu Cơ lại xuất hiện. Hai mắt nàng đỏ bừng, hình như là đã khóc suốt ba ngày nay rồi.
Mộ Dung Thiên vội buông chén cơm xuống rồi bước tới đón nàng, vẻ mặt của hắn tỏ ra rất áy náy, nói:
- Mâu Cơ tiểu thư, nãi nãi của ta ơi, ngươi là đại nhân có đại lượng, hãy tha cho ta lần này đi. Ta thật đáng chết, ta đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dâm đãng, hèn hạ, ta không phải là người, nhưng bọn Lộ Thiến có giao hảo với ngươi rất tốt, ngươi không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật, ngàn vạn lần đừng cho phụ thân ngươi biết, bằng không thì nhất định ta sẽ chết! Còn nếu như ngươi muốn trừng phạt ta thế nào để hả cơn giận thì cứ tùy ý ngươi!
Trên mặt Mộ Dung Thiên lộ ra vẻ khí khái bi tráng, giống như là tráng sĩ thấy chết không sờn, một đi không trở về vậy. Hắn thầm nghĩ dù Mâu Cơ có dùng roi da, nến, hay giày cao gót để tra tấn thì lão tử cũng đành chịu vậy, chỉ cần có thể giữ được cái mạng nhỏ và sự nghiệp là được. Đại trượng phu co được thì duỗi được, giống hệt như "tiểu huynh đệ" trên người ta vậy.
Mâu Cơ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên, sắc mặt của nàng luôn thay đổi không ngừng.
Tên sắc lang thấy có cơ hội chuyển biến, vội vàng thầm nháy mắt với đám người Lộ Thiến, mong các nàng cùng nhau năn nỉ giùm hắn.
Đám người Lộ Thiến đều là những người thông minh lanh lợi, không cần Mộ Dung Thiên nhắc nhở thì cả bọn đều đã đến bên cạnh Mâu Cơ mà xin cho hắn.
Đợi mọi người nói xong, cuối cùng Mâu Cơ mới chỉ vào Mộ Dung Thiên rồi chậm rãi thốt một câu:
- Ta muốn ngươi lập tức cưới ta!
Lời nói này thật giống như cả trăm luồng sấm sét đánh thẳng vào đầu Mộ Dung Thiên, quả thật là long trời lở đất. Tên sắc lang sợ quá, vội lắp bắp nói:
- Mâu Cơ tiểu thư, ngươi nói thật hay nói chơi vậy, ha ha...
Trong lòng hắn lại càng khủng hoảng hơn. Không phải sức tiếp thụ của nàng quá yếu ớt, rồi khi bị đả kích trầm trọng như vậy nên đã phát điên rồi? Nếu thế thì mình chết chắc rồi, hơn nữa còn là chết không toàn thân, cả một mảnh nhỏ cũng không lưu lại chút nào.
Đám nữ tử ngạc nhiên nhìn Mâu Cơ, ai nấy cũng đều cảm thấy khó tin.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Long nữ, Mộ Dung Thiên cười không nổi nữa, hắn hỏi dò:
- Mâu Cơ tiểu thư, ta có thể hỏi nguyên nhân được không?
Mâu Cơ lạnh lùng đáp:
- Bởi vì ngươi đã nhìn thấy nốt ruồi ở dưới nhũ hoa của ta. Từ lúc sáu tuổi, ta đã từng thề với Long tôn, ngoài cha ta là người đầu tiên nhìn thấy nó ra, còn sau này, người nào thấy nó sẽ là trượng phu của ta!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu. Chỉ vì một lý do đơn giản như vậy thôi sao? Hắn lập tức nhớ tới chuyện Đại Thoại Tây Du, trong đó cũng có tình tiết tương tự như thế.
Hắn vội ho một tiếng, rồi tiếp lời:
- Nhưng chúng ta hình như chưa có cảm tình gì mà.
Mâu Cơ vẫn lập lại câu nói kia:
- Ngươi đã nhìn thấy nốt ruồi dưới nhũ hoa của ta.
Mộ Dung Thiên:
- Ta là một gã gian thương vô sỉ đê tiện, làm sao có thể xứng với Mâu Cơ tiểu thư được?
Mâu Cơ:
- Ngươi đã nhìn thấy nốt ruồi dưới nhũ hoa của ta.
Mộ Dung Thiên:
- ....
Sau một hồi hỏi đáp, Mộ Dung Thiên xác định được một việc, đó là Mâu Cơ rất tai ngược, nhưng nàng cũng là một trong số những nữ tử bảo thủ rất hiếm thấy tại Thần Phong đại lục, thật giống hệt như những nữ nhân của thời cổ đại tại Địa cầu vậy, chỉ cần có người nhìn thấy thân thể mình thì sẽ lấy làm chồng, dù thích hay không cũng vậy, do đó mới phát sinh ra chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Tuy tính khí hơi bết một chút, nhưng cũng phải thừa nhận Mâu Cơ là một nữ tử rất hấp dẫn, bất kể là dung mạo, vóc dáng, hay cá tính thẳng thắn, tất cả đều rất hợp ý của Mộ Dung Thiên. Điều đó đúng là không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng Mộ Dung Thiên thật không dám tiếp nhận phần hậu lễ này, vì dù cho Mâu Cơ có đồng ý thì Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng sẽ không chấp thuận. Y đường đường là một người đứng đầu Long tộc, làm sao lại có thể gả nữ nhi của mình cho một tên thương nhân xấu xa dựng nghiệp bằng con đường bán tráng dương và thôi tình dược được kia chứ. Nói không chừng, đến lúc đó thì y sẽ giết người bịt miệng, nhằm bảo vệ sự trong sạch của nữ nhi mình.
Vẻ mặt Mâu Cơ vẫn lạnh như băng, nói:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là lấy ta, thứ hai là để phụ thân ta thiến ngươi! Ta có thể cam đoan với ngươi là đám người Lộ Thiến sẽ không việc gì.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật nảy mình, hắn theo phản xạ tự nhiên mà lấy tay che lấy tiểu đệ đệ, chỉ sợ nếu như buông tay thì nó sẽ bay đi mất vậy. Mộ Dung Thiên nơm nớp lo sợ thốt:
- Mâu Cơ tiểu thư, chúng ta từ từ thương lượng nhé, ngàn vạn lần đừng xung động.
Mâu Cơ vô cùng bất mãn, hỏi:
- Chẳng lẽ ta xấu lắm sao?
Mộ Dung Thiên vội vàng khoát tay. đáp:
- Không, Mâu Cơ tiểu thư thiên sinh lệ chất, dung mạo như thiên tiên, khí chất động lòng người, là nữ nhân hấp dẫn nhất mà ta đã từng gặp.
Tuy rằng Mộ Dung Thiên cho là Lộ Thiến hấp dẫn hơn, nhưng hiện giờ hắn phải vuốt mông ngựa, nên chỉ đành bất chấp mà nói đại thôi.
Mâu Cơ hỏi:
- Vóc dáng ta không ổn à?
Mộ Dung Thiên lại phải nịnh nọt:
- Vóc người của Mâu Cơ tiểu thư như ma quỷ, mỵ lực tỏa ra bốn phía, khiến người ta không thể chống nổi, ta nhìn thấy cũng muốn.....
Nói tới đây, hắn chợt phát hiện ra mình tâng bốc hơi quá, bắt đầu có khuynh hướng nghiêng về phương diện dâm đãng rồi, vào lúc này thật không thích hợp chút nào, vì thế nên hắn vội vàng dừng lời ngay.
Mâu Cơ tiếp lời hắn:
- Cũng muốn cưỡi lên ta phải không?
- Đúng....ấy, không phải, à, cũng không đúng, không đúng......
Cho dù lưỡi của Mộ Dung Thiên có nở hoa sen thì hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào mới thỏa.
Nếu như người nào không biết nội tình mà nghe những lời này của Mâu Cơ thì sẽ tưởng nàng là một dâm phụ. Mộ Dung Thiên cũng không ngoại lệ, hắn thầm nghĩ không biết từ lúc nào mà ác nữ này lại trở nên cởi mở đến như thế. Chẳng lẽ vì bị nhìn thấy nốt ruồi kia, nên nàng cho rằng mình đã trở thành người của họ Mộ Dung rồi hay sao?
Mâu Cơ không nao núng, hỏi tiếp:
- Có phải nhà ta rất nghèo nên không xứng với ngươi phải không?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Nếu như Long tộc mà nghèo thì Thần Phong đại lục sẽ không còn ai giàu nữa rồi." Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn nặn ra bộ mặt thành khẩn, tiếp tục cầu xin:
- Nói thế này cho dễ hiểu nhé Mâu Cơ tiểu thư, chính bởi vì gia tộc của ngươi, bởi vì ngươi là một nhân tài rất ưu tú, nên ta làm sao dám trèo cao chứ. Nếu không thì phụ thân ngươi nhất định sẽ làm thịt ta!
Mâu Cơ hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
- Ta mặc kệ. Tóm lại, ngươi phải nghĩ biện pháp cho ta. Nếu không thì ta thà để phụ thân làm thịt ngươi cho khỏe, cùng lắm thì ta sẽ thủ tiết thôi!
"Mẹ kiếp!" Mộ Dung Thiên thầm mắng một câu. Nghe nói, loài nhện sau khi giao phối thì nhện cái sẽ ăn sống luôn nhện đực, còn ả Long nữ này quả đúng là một ác nữ, thật chẳng khác nhện cái là bao.
Thấy bộ dạng đầy quyết tâm của Mâu Cơ, đám Lộ Thiến cũng đành bó tay, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Mộ Dung Thiên làm sao giải quyết chuyện này thôi.
Mộ Dung Thiên vừa lau mồ hôi vừa không ngừng suy nghĩ, chỉ trong thoáng chốc đã tìm ra được một phương pháp, sau đó liền nói:
- Mâu Cơ tiểu thư, hay là thế này nhé. Trước tiên ta và ngươi hãy ngấm ngầm đính hôn, sau đó đợi cho sự nghiệp của ta có được thành tựu, còn bản thân ta cũng được nổi bật tại Tát La, chừng đó ta sẽ cưới ngươi cũng không mộn. Đến lúc đó, chẳng những ngươi sẽ không bị mất mặt, mà cả phụ thân ngươi cũng sẽ tiếp nhận ta dễ dàng hơn, như vậy há không phải là vẹn cả đôi đường sao? Được rồi, trước lúc đó thì Mâu Cơ tiểu thư ngàn vạn lần không thể nói cho phụ thân ngươi biết được, nếu bằng không thì chỉ e ngươi sẽ phải thủ tiết thật đấy.
Sách lược chính bên trong những lời này chính là hai chữ: kéo dài.
Mâu Cơ đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Được, ta sẽ chờ! Nhưng nếu sau này ngươi muốn thoái hôn thì dù cho ngươi có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng quyết sẽ bắt được ngươi trở về, rồi mới giết đi.
Mộ Dung Thiên mỉm cười:
- Sao lại thế được, Mâu Cơ tiểu thư xinh đẹp như vậy, đó chính là phúc khí của Đan Ni Tư ta.
Cứ xem tính khí của vị thiên kim đại tiểu thư này, Mộ Dung Thiên thật chẳng mấy quan tâm. Hắc hắc, hôm nay nàng đã là vị hôn thê của mình, thật giống như ngựa hoang đã bị gò cương, có thể túm dây cương mà kéo tới lúc nào cũng được, chỉ cần giở chút ít thủ đoạn ra để dạy dỗ, chẳng lẽ nàng ta còn không trở thành ôn nhu hơn mèo Ba Tư nữa hay sao?
Có được một nữ tử rất quan trọng đối với tiền đồ của hắn, điều này quả thật là phúc phần mà trời cao đã ban tặng, tới tay quá dễ dàng, đúng là có hơi chút hoang đường. Mộ Dung Thiên hơi dùng sức để cắn đầu lưỡi một cái, sự đau đớn đã nhắc cho hắn biết đây không phải là đang mơ.
Vốn tưởng rằng mình đã vô ý gây ra tai họa bất ngờ, nhưng kết quả cuối cùng lại là một màn hý kịch khiến người ta hết sức vui mừng. Mộ Dung Thiên không khỏi nhớ tới một câu nói thành ngữ tại Địa cầu: Tái ông thất mã, yên tri thị phúc. (Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là chuyện tốt.)
Hết