Sáng sớm ngày hôm sau, có hai người mặc trang phục ẩn sĩ xuất hiện ngay tại cửa Tát Á Da Lộ học viện, họ thần bí giống như băng đảng ngầm liên hệ gặp mặt nhau vậy. Bình thường, thời gian huấn luyện rất nghiêm ngặt, khó tìm được ngày nghỉ nên mọi học viên đều nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi cho thật tốt để bổ sung năng lượng cho tuần mới, do đó mà học viện lúc này hầu như không còn ai ra vào cả.
Khiết Tây Tạp vừa nhìn thấy vị bằng hữu tốt thì liền khôi phục lại thanh âm vốn có của mình ngay:
- Lăng Đế Tư, đến đây để ta ôm một cái nào.
Hai người họ bằng tuổi nhau và cùng lớn lên tại siêu cấp thành thị. Gia tộc đôi bên là thế giao, mấy đời quan hệ rất tốt, và bản thân họ lại là bạn khuê phòng từ nhỏ, không có chuyện gì giấu nhau nên Khiết Tây Tạp cũng không có gì phải kiêng nể cả.
Lăng Đế Tư để người bạn tốt của mình tùy ý ôm lấy, rồi không hài lòng mắng:
- Khiết Tây Tạp, nửa năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn lưu manh như vậy!
Khiết Tây Tạp cười nói:
- Thật vậy sao?
Vừa nói, song trảo liền nhắm vào đồi ngực cao vút của Lăng Đế Tư mà chộp tới, bộ dạng phóng đãng vô cùng. May mà hai người chỉ thân mật một chút, chứ chưa bao giờ có tin xấu nào đồn ra, bằng không thì lại có thêm một đôi Bích Dạ và Khải Sắt Lâm khác rồi.
Lăng Đế Tư gạt tay nàng sang một bên, xẵng giọng nói:
- Xin lỗi, Khiết Tây Tạp tiểu thư, ta phải sửa lại lời nói nhầm lúc nãy mới được, ngươi đúng là không phải lưu manh, mà là rất lưu manh.
Khiết Tây Tạp cười hì hì nói:
- Lăng Đế Tư, đừng giận nha, chúng ta lâu rồi không gặp, ta chỉ muốn nhìn xem nơi đó của ngươi có lớn hơn của ta nhiều không thôi.
Hai người bọn họ quả thật đều đã phát triển vượt quá người thường, từ lúc bắt đầu tuổi dậy thì đã thích so sánh với nhau rồi, tuy nhiên đến lúc trưởng thành thì lại bất phân cao thấp. Hai viên ngọc này của đế quốc, thật giống như được ông trời đặc biệt phái đến trần gian vậy, cả hai đều rất ưu tú, bất luận thiên phú hay cơ thể đều không khác nhau là bao.
Sau khi cười đùa xong, Lăng Đế Tư liền nói vào chuyện chính:
- Khiết Tây Tạp, ngươi sao lại lén trốn gia tộc mà chạy đến đây thế? Trên kính tượng có phổ biến các thông báo tìm ngươi khắp nơi rồi đó, có thấy không?
Khiết Tây Tạp bĩu môi nói:
- Thấy rồi, vậy thì sao?
Lăng Đế Tư nghiêm mặt nói:
- Như vậy người trong gia tộc của ngươi sẽ rất lo lắng, thế giới bên ngoài hung hiểm thế nào, ngươi đâu phải không biết.
Khiết Tây Tạp không đồng ý, nàng cãi:
- Ta không quan tâm nhiều như vậy, ngươi cũng biết gia đình của ta như thế nào rồi đó. Cả ngày ở nhà buồn bực muốn chết. Mà Phó viện trưởng của các ngươi là Đường Nạp Đức kỵ sĩ lại là người quen của gia phụ, nếu ta cứ nghe lời họ mà vào học ở Tát Á Da Lộ học viện, vậy thì chắc chắn cũng sẽ bị giám sát gắt gao chẳng khác nào ở nhà thôi. Bởi vậy cho nên ngươi ngàn vạn lần không được nói cho bọn họ biết đó nhé.
Lăng Đế Tư hơi do dự:
- Nhưng.....
Khiết Tây Tạp thấy thế thì khẩn trương nói:
- Có phải gia phụ đã phát linh lực điểu truyền tin cho ngươi, và dặn là nếu gặp ta thì phải lập tức nói cho lão nhân gia không?
Lăng Đế Tư cũng không phủ nhận:
- Không sai, tuy nhiên, lệnh tôn cũng là quan tâm đến ngươi thôi, ta thấy....
Khiết Tây Tạp ngắt lời nàng:
- Ta mặc kệ, tóm lại, ngươi không được nói với gia phụ bất kỳ tin tức gì cả. Vì ta tin tưởng ngươi là bằng hữu, cho nên mới đến đây gặp ngươi đấy. Nếu như ngươi lén nói cho gia phụ biết thì.....hừ hừ, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa.
Lăng Đế Tư cười nói:
- Được rồi, được rồi, ta nhất định sẽ không nói đâu.
Khiết Tây Tạp vẫn có chút lo lắng nói:
- Nhất định đấy nhé!
Đối với nàng, việc thoát ly khỏi gia tộc cũng giống như là rũ bỏ cảnh “cá chậu chim lồng” vậy. Nàng vừa được hưởng thụ vài ngày tự do, nên bất luận như thế nào cũng không muốn trở lại cuộc sống buồn chán tẻ nhạt dễ khiến người ta phát điên lên được.
Lăng Đế Tư bất đắc dĩ nói:
- Đừng nói là ngươi muốn ta phải thề độc thì ngươi mới tin đó nhé. Từ nhỏ đến lớn, ta đã gạt ngươi bao giờ chưa?
Khiết Tây Tạp gật đầu, nói với giọng đầy nghiêm túc:
- Có, lúc bảy tuổi ngươi nói ngực của ngươi lớn hơn của ta, sau đó chúng ta đo lại thì mới biết là ngực của ta có lớn hơn một chút.
Lăng Đế Tư thật chịu thua người bạn tốt nhưng lưu manh này của nàng, quả là chẳng có biện pháp gì với nàng được cả, mà nàng cũng chẳng muốn dây dưa so đo thêm, nên nói:
- Được rồi, Khiết Tây Tạp, ngươi làm sao lại ở Phật Lạc Lý Tư này? Rồi hôm qua làm sao lại đi cùng với nam nhân kia, hình như hắn là ca ca của Lộ Thiến phải không? Ta nghĩ ngươi biết việc đó chứ nhỉ.
Khiết Tây Tạp bối rối, nhún vai nói:
- Hắn là bạn cùng phòng của ta, có gì lạ sao?
Vẻ mặt của nàng có vẻ thiếu tự nhiên, thế nhưng Lăng Đế Tư lại sửng sốt rồi cười toe toét nói:
- Cái gì, bạn cùng phòng à? Ngươi.....ngươi và một nam nhân ở chung với nhau à? Khiết Tây Tạp, ngươi thật quá liều lĩnh rồi. Làm sao biết được hắn là người như thế nào chứ? Ngươi nhớ ngàn vạn lần đừng để cho bị lừa là được. Nam nhân đều không thể nhìn qua vẻ bề ngoài được đâu...
Khiết Tây Tạp cởi trang phục ẩn sĩ ra, nàng dùng thanh âm của Tạp Hy nói:
- Ta cũng là một nam nhân đây, đương nhiên là phải sống chung với nam nhân rồi.
Đây là lời giải thích hay nhất, Lăng Đế Tư nhìn thấy khuôn mặt của nàng đã hóa thành nam nhân, lập tức hiểu ra, nói:
- A, dịch dung thuật! Nghĩ Âm thuật! Thì ra là thế, Khiết Tây Tạp, ngươi quả là có nhiều ý tưởng quỷ quái ghê.
Khiết Tây Tạp đắc ý nói:
- Nếu không thế thì ta làm sao có thể thoát khỏi sự truy lùng của gia tộc được chứ?
Lăng Đế Tư lại nói:
- Vậy hiện nay ngươi sống như thế nào? Ngươi vừa nói người kia là bạn cùng phòng, vậy chẳng lẽ là ở trong học viện?
Khiết Tây Tạp gật đầu:
- Không sai, chính là An Cách La Hy học viện.
- Ồ!
Lăng Đế Tư nghe xong thì cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ nói:
- Với cá tính của ngươi, ta nghĩ cũng sẽ không đến Tát Á Da Lộ học viện đâu.
Khiết Tây Tạp cười nói:
- Lăng Đế Tư, ba tháng sau, trong cuộc thi đua giữa hai học viện, không chừng chúng ta rất có thể là đối thủ của nhau đó nhé.
Hai vị viện trưởng Áo Tư Đinh và Bố Luân Đặc của Tát Á Da Lộ học viện và An Cách La Hy học viện khi tuổi còn trẻ đã từng là đối thủ của nhau, đến khi về già, cả hai đều tự đảm nhiệm chức vụ viện trưởng cho hai học viện. Và lẽ tất nhiên, họ không thể giống như hồi trẻ, cứ hễ bất đồng ý kiến thì hô đánh gọi chém, bộ dạng hùng hổ như những kẻ ở đầu đường xó chợ được. Tuy nhiên, sự cạnh tranh của họ vẫn được tiếp tục thể hiện thông qua các đệ tử sau này. Bọn họ đều nhất trí cho rằng: cạnh tranh là biện pháp tốt nhất để đề cao lực lượng của một người, do đó mà mỗi học kỳ đều có một lần tổ chức thi đua giữa hai học viện với nhau. Cứ mỗi ba tháng sau khi khai giảng học kỳ mới thì sẽ cử hành cuộc thi đua ấy. Đến lúc đó, những bậc nhân tài của hai học viện sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, và sẽ dốc hết sức để tranh tài với nhau. Ngoài những vị giảng sư của hai học viện ra, cuộc tranh tài còn hấp dẫn rất nhiều đại nhân vật ở bên ngoài đến dự khán. Từ lúc phát triển cho đến nay, cuộc thi đua này được xem là một lễ hội lớn ở Phật Lạc Lý Tư. Những ai có biểu hiện xuất sắc ở cuộc luận võ đại hội thì sẽ rất có khả năng lọt vào mắt xanh của các đại công hội, để rồi đến khi tốt nghiệp thì sẽ kiếm được một chức vị tương đối “thơm tho”, rồi từ đó mà một bước lên mây.
Lăng Đế Tư giả vờ sợ hãi nói:
- Ôi, đến lúc đó thì thiên tài ma pháp sư của ta nhất định phải hạ thủ lưu tình đó nhé.
Đương nhiên đây chỉ là một câu nói đùa, vì Lăng Đế Tư vốn chẳng có sợ chút nào. Tuy danh tiếng của nàng ít vang dội hơn Khiết Tây Tạp một chút, nhưng đó là bởi vì chức nghiệp ma pháp sư tương đối được người ta chú ý hơn, vả lại Khiết Tây Tạp còn là thiên kim của Thành chủ siêu cấp thành thị, là con cháu duy nhất của Đặc Mạn gia tộc. Vì thế mà nàng ta trở thành tiêu điểm được mọi người quan tâm, phong quang vạn trượng. Nhưng trên thực tế, cứ dựa vào thực lực của hai người thì họ không chênh lệch nhau lắm. Dù Khiết Tây Tạp là thiên tài ma pháp và am hiểu bốn hệ ma pháp, nhưng Lăng Đế Tư cũng là một bậc thiên tài của ma võ, lại thêm trên người nàng còn mang món vật chí bảo Hỏa Long châu, vốn là một món Hỏa hệ đấu khí chuyên dùng để tấn công kẻ địch. Món bảo vật này so với bất kỳ môn ma pháp nào của Khiết Tây Tạp cũng có phần tinh thuần hơn, huống chi kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng không phải ít, về điểm này thì vị thiên kim tiểu thư Khiết Tây Tạp suốt ngày chỉ được gia tộc bảo hộ quyết không thể so bì được.
Khiết Tây Tạp nói y như thật:
- Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình, nhiều lắm thì chỉ trêu đùa bộ ngực phong mãn của ngươi một chút thôi.
Dù hai người đều là nữ nhân, nhưng khi bị Khiết Tây Tạp trêu cợt như thế thì khuôn mặt của Lăng Đế Tư vẫn cứ hồng lên. Nàng ngao ngán nói:
- Khiết Tây Tạp, ngươi đúng thật là một nữ lưu manh không hơn không kém!
Những lời ấy khi lọt vào tai Khiết Tây Tạp thì biến thành những lời khen ngợi, nên nàng rất đắc ý, nhưng nàng chợt nhớ tới điều gì đó, liền thở dài nói:
- Ta thì có đáng là gì, cái gã bạn cùng phòng của ta mới thật là cực phẩm kìa. Nếu đem ta so với hắn thì ta quả rất xứng đáng được gọi là "hài tử chính trực nhất của Lam Nguyệt đế quốc” đấy.
Lăng Đế Tư cười dài nói:
- Hiếm có thật nhỉ! Khiết Tây Tạp của chúng ta sao lại có thể thốt ra những lời như thế chứ. Chẳng phải ngươi rất tự hào về phương diện này và vẫn luôn cho rằng mình quyết chẳng thua kém gì đấng tu mi hay sao?
Khiết Tây Tạp chán nản thở dài:
- Ta thừa nhận là mình thất bại rồi. Lúc ta nói câu đó thì vẫn còn trẻ người non dạ, giờ mới nhận ra là ta vĩnh viễn kém hơn hắn. Để ta kể cho ngươi biết hắn có bao nhiêu thứ cực phẩm.
Sau đó nàng liền đem chuyện từ khi gặp mặt Mộ Dung Thiên lần đầu cho đến những sự tình phát sinh tối hôm qua nhất nhất kể lại hết, chỉ lược bỏ cái đoạn hai người tắm chung thôi.
Lăng Đế Tư nghe xong thì ôm bụng cười ngã nghiêng. Nàng thật sự không ngờ được cô bạn thân chốn khuê phòng vốn rất tinh quái, từ trước đến giờ chỉ biết bỡn cợt người khác chứ chưa từng chịu thiệt thòi với ai bao giờ, vậy mà cũng có lúc bị xui xẻo đến như vậy, đúng là ông trời có mắt, nhân quả tuần hoàn mà.
Lăng Đế Tư phải vất vả lắm mới ngưng cười được, rồi nói:
- Không sai, Khiết Tây Tạp, xem ra hắn quả thật là khắc tinh của ngươi đó nha, ta thấy ngươi phải chịu khuất phục hắn rồi.
Khiết Tây Tạp chán nản đáp:
- Ngươi đừng cười nữa, ta đang buồn bực đến mức sắp bước vào thời kỳ mãn kinh sớm rồi đây, vậy mà ngươi còn cười nữa à!
Sau khi cười xong, tâm tình của Lăng Đế Tư dần dần lắng xuống. Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy gã bạn cùng phòng ở trong lời nói của Khiết Tây Tạp có vẻ khá giống với người kia, nhất thời trong lòng nàng khẽ dao động, vội hỏi:
- À ừm, được rồi, gã sắc lang ở cùng phòng với ngươi tên gì?
Hết