Dị Giới Dược Sư

Quyển 1 - Chương 1: Khốn hoặc

Mộ Dung Thiên bừng tỉnh từ trong lòng mỹ nhân, đầu hắn cảm thấy đau nhói, nhưng khi vừa ngước đầu lên thì bắt gặp ngay một viên phấn ở trên mặt bàn đang lăn long lốc, tựa như là đang cười nhạo hắn.

Con người ta đang trong lúc ngủ say mà bị tiếng động làm cho thức giấc thì hẳn là sẽ rất bực mình, đặc biệt lại là những lúc đang mơ thấy những giấc mộng đẹp hiếm hoi, mắt thấy mình đang ôm nhiều mỹ nữ đầy gợi cảm, và đang sắp sửa tiến xa hơn thì ngay vào cái lúc quan trọng ấy……..Mộ Dung Thiên tức chịu không nổi, hắn đập mạnh một cái lên bàn và mắng:

- Mẹ nó, làm cái đếch gì chứ.

- Ha ha ha….

Nhiều tiếng cười rộ vang lên, điều ấy nhắc nhở cho Mộ Dung Thiên biết rằng hắn vẫn còn đang ở trong học đường, vì vậy mà hắn chợt cảm thấy có một cỗ ớn lạnh dâng lên đến tận óc.

Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt đang giận dữ của vị giảng sư trong ban Trung Dược Học ở trên bục giảng. Người đàn ông hói đầu đó nổi tiếng là vị giảng sư nghiêm khắc nhất tại trường học của Mộ Dung Thiên, nhưng môn học này lại là môn nhàm chán nhất đối với hắn, và hắn có thể lấy nhân cách của mình để bảo đảm là nếu ông ta đi làm trị liệu cho việc mất ngủ, nhất định ông ta sẽ có thành tựu rất lớn trong lãnh vực này.

-Mộ Dung Thiên, trò……trò mau lăn ra ngoài cho tôi. Sau nay cũng không cần vào lớp của tôi nữa.

Ông ta giận đến phát run, nếu nhìn thoáng qua thì còn tưởng là ông ta bị phát tác chứng giật kinh phong, điều này thật khiến người ta lo lắng. Với một người lớn tuổi như vậy, nói không chừng lại có thể bị chết bât đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.

Lớp học vốn nhàm chán, ít khi có sự tình gì đặc biệt xảy ra, nay đột nhiên xảy ra vụ này nên ba mươi tám nữ sinh trong lớp lập tức có dịp khua tay chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

- Ối chà, lại là tên sắc lang của khối năm, Mộ Dung Thiên. Lần này là lần thứ sáu trong tuần rồi.

- Ở trong lớp học của Liên Hoàng giáo sư mà hắn cũng dám ngủ, thật là gan to tày trời a!

- Tên sắc lang đó hễ thấy con gái là lại gây náo loạn lên, thật không biết xấu hổ mà.

Người vừa lên tiếng là một nữ sinh có hình dáng thô lậu, to lớn, với bộ ngực thật khiến người ta sợ hãi. Vài nam sinh ngồi bên cạnh lại cảm thấy bất mãn nhủ thầm: “Đại tỷ, ngươi không cần phảilo, hắn dù có nhiễu loạn tới ai thì cũng sẽ không đụng tới ngươi a.”

- Nghe đồn hắn còn không thích mặc quần lót nữa a, thật là ghê tởm.

Trí tưởng tượng của nữ nhân thật là phong phú, rõ ràng là trong trường không hề có lời đồn đ4i như thế, nhưng cô ta dùng hai chữ “nghe đồn” là để truyền quan điểm của mình đến những ai vốn chưa biết đến chuyện này, hơn phân nửa bát quái cũng được sinh ra theo phương pháp này mà thôi.

- ……

Mộ Dung Thiên đứng dậy, ở trước ánh mắt chăm chú quan sát và những lời nghị luận xôn xao của hơn hai trăm sinh viên thuộc khối bốn, hắn thong thả rời khỏi phòng học. Mẹ nó, đi thì đi, có gì hay ho đâu chứ! Chính bản thân mình giảng bài không hay, vừa buồn chán vừa khó hiểu, lại không có chút nào hấp dẫn, vậy thì có tư cách gì mà đi la người khác chứ? Ngoài cái mớ chữ nghĩa trong Bổn thảo cương mục, mà mỗi chương mỗi tiết đều được ông ta đọc từ đầu đến cuối không xót một chữ, thì ông ta còn làm được gì nữa chứ? Trong lớp học dạy về Kinh Mạch do một nữ giáo sư xinh đẹp mới đến giảng dạy, thì lão tử chưa từng ngủ gục bao giờ, chẳng những vậy mà tinh thần của ta ở trong lớp đó lại còn rất phấn chấn, không khác gì một con hùng kê [1]. Tuy nói thế, nhưng hắn lại quên mất một việc quan trọng,: đó là mỗi lần đến lớp dạy về Kinh Mạch, ánh mắt của hắn chỉ dừng ở lại bộ ngực đầy đặn và nẩy nở của vị nữ giáo sư ấy, cùng với đôi bờ mông tròn trịa hấp dẫn. Thời gian hắn ngắm nhìn nữ giáo sư xinh đẹp còn nhiều hơn những lúc hắn nhìn lên chiếc bàng đen gấp bốn, năm lần.

Gã sinh viên vừa bị đuổi ra khỏi phòng học có tên gọi là Mộ Dung Thiên. Có thể nói hắn là một người khá bất hạnh, bởi vì ngay từ lúc mới sinh ra, hắn đã bị cha mẹ đem bỏ ở trên đường cái, may mà có một người đàn ông lớn tuổi trông thấy và thương tình đem về nuôi dưỡng, sau đó cho hắn theo họ của ông ta là Mộ Dung, và đặt tên là Thiên để ám chỉ thiên ý.

Bọn họ hai người, một già một trẻ sống đùm bọc với nhau rất gắn bó trong một hoàn cảnh bần hàn, thế nhưng chuyện đời vẫn có những bất trắc không thể ngờ tới được. Trong lúc Mộ Dung Thiên học năm thứ hai tại tiểu học thì người cha nuôi của hắn qua đời vì bệnh. Ông ta không có bà con gì cả, nên chỉ lưu lại cho hắn một căn nhà nhỏ và một số tiền bảo hiểm nhân thọ không ít.

Bản tính của Mộ Dung Thiên vốn đã lêu lỏng, nay lại không còn ai quản thúc, nên từ đó về sau lại càng chơi bời hư hỏng hơn, nào là hút thuốc, uống rượu, trốn học…không thiếu trò nào. Những việc đại loại như đọc sách báo đồi trụy và chọc ghẹo mỹ nữ đều là những sở thích lớn nhất của hắn. Lúc đầu hắn còn thường xuyên chọc phá những cô bé nhỏ tuổi ở cùng xóm, nhưng nhưng những năm sau này, khi hắn lớn dần thì cũng bắt đầu chuyển hứng thú sang các nàng thiếu nữ. Nếu như cha nuôi của hắn ở bên kia thế giới mà biết được là mình đã nhận nuôi một tên tiểu sắc lang thì chắc có lẽ lão sẽ tức giận đến đội mồ mà chui lên quá.

Tuy nhiên, nếu nói rằng Mộ Dung Thiên là một hạng người bại hoại trong xã hội, không việc gì là không dám làm, thì với những hành vi xấu xa đê tiện của hắn, hắn quả là rất xứng đáng với danh xưng “tao nhã” đó. Thế nhưng, những việc như phóng hỏa giết người, hiếp dâm cướp bóc thì hắn không hề làm. Hắn tuy là một tên bại loại, nhưng cũng là một kẻ bại hoại có nguyên tắc. Nói dễ nghe một chút thì Mộ Dung Thiên chính là một con ký sinh trùng của xã hội, không việc làm, không nghề ngỗng, lại chỉ biết làm lãng phí vật tư của quốc gia; nhưng hắn tuyệt không làm ra những việc phạm pháp và những việc có nguy hại trọng đại đến người và vật. Mộ Dung Thiên là một kẻ bại hoại chứ không phải là một kẻ ngu xuẩn. Trở thành kẻ địch của luật pháp cũng chính là làm kẻ địch của quốc gia, hậu quả thế nào thì hắn cũng biết rất rõ ràng. Việc ấy so với bộ sưu tập hơn mười bộ phim trân quý của hắn, mà mỗi bộ hắn đều xem kỹ khuôn mặt và dáng người cực phẩm của nữ vai chính Quang Điệp Lý không dưới năm mươi lần, còn rõ ràng hơn nhiều lắm.

Trong lúc bản thân sa đọa và phóng túng như thế, vậy mà hắn vẫn có thể học xong tiểu học, trung học cấp 1 và cấp 2, và cuối cùng là kỳ thi tuyển vào đại học. Lúc ấy, không biết trời xui đất khiến thế nào mà trong đợt thi của trường hắn, người giám thị cuộc thi lại chính là Triệu Thiến, một nữ sinh cùng cấp không mấy xinh đẹp của Mộ Dung Thiên. Đây quả là một cơ hội hiếm có, và tất nhiên là Mộ Dung Thiên không thể bỏ qua. Rốt cuộc thì những kinh nghiệm làm ác phong phú do đã được bồi dưỡng trong hơn mười năm qua của Mộ Dung Thiên cũng có đất dụng võ. Đầu tiên là hắn uy hiếp và dọa dẫm Triệu Thiến, nếu như nàng không chịu hợp tác với hắn thì hậu quả sẽ khó lường, nhẹ thì bắt cóc đem nhốt một nơi, còn nặng thì hiếp trước giết sau, chết rồi thì hiếp tiếp.

Thật ra thì Triệu Thiến không mấy giống với cái tên “Thiến” [2] của mình. Thông thường thì thành tích và tài năng của nữ nhân vẫn luôn tương phản với nhan sắc của họ. Có thể nói Triệu Thiến và giống khủng long thời tiền sử có quan hệ huyết thống với nhau, vì nàng rất to lớn đồ sộ. Mộ Dung Thiên tự nhận bản thân tuyệt không có cái dũng khí để thực hành những lời uy hiếp do chính mình thốt ra, nhưng trên đời này lại có loại nữ nhân dù bẩm sinh rất xấu, nhưng họ vẫn cho rằng mình rất xinh đẹp, mà Triệu Thiến lại thuộc về loại nữ nhân này, và tự cho rằng mình là một trong những nữ tử xinh đẹp nhất thế gian.

Thế nên nàng “mỹ nữ” Triệu Thiến này khi bị Mộ Dung Thiên đe dọa sẽ “gian sát” thì rất kinh sợ, bởi vì hắn vốn nổi tiếng là một tên đại lưu manh, ai thấy cũng sợ. Vạn nhất mà hắn thi rớt, biết đâu hắn sẽ nổi ác tính và đi hủy tiền đồ của mình, vậy thì đời hoa của mình sẽ tiêu tùng. Vì thế nên nàng đã quyết định một lựa chọn khôn ngoan, đó là hợp tác với hắn, và đồng thời nàng cũng hiểu được là hắn cũng thích được người ta khen ngợi và tâng bốc. Quả thật đề nghị của hắn cũng không tệ, việc viết ghi chú vào sách giáo khoa đúng là một thủ đoạn quay cóp khá cao minh.

Và thế là tên bại hoại rác rưởi Mộ Dung Thiên này đã xoay sở được một vị trí trong trường đại học y khoa. Sở dĩ hắn chọn thi tuyển vào trường này không phải là vì đột nhiên hắn nổi từ tâm muốn đi chữa bệnh cho vạn dân, mà nguyên nhân rất đơn giản và chỉ có một: đó là sau này khi trở thành y sinh (thầy thuốc), hắn sẽ có cơ hội ngắm nhìn thân thể trần truồng của các nữ bệnh nhân một cách quang minh chính đại, mà y học gọi việc này là: Kiểm tra.

Đương nhiên, muốn chiếm tiện nghi của người khác thật không dễ, hắn đã tận hết khả năng để chữa bệnh cho nhiều thiếu nữ, thế nhưng, những cơ thể mỹ lệ ở trên đời này hầu như đã không còn nữa, thật là đàng tiếc. Mà suy cho cùng thì Mộ Dung Thiên vẫn cho rằng ý nghĩ ấy của hắn so với những người chỉ biết bóc lột tiền của bệnh nhân thì hắn còn cao thượng hơn nhiều. Tuy nhiên, cứ theo tình huống hiện nay mà nói, sau khi tốt nghiệp y khoa thì vị tất đã có thể so sánh được với một vị lang y đi chân trần ở các tiểu trấn nhỏ.

Tiền bảo hiểm nhân thọ do cha nuôi để lại cũng không còn bao nhiêu sau những năm tháng tiêu xài hoang phí, tuy thế, số tiền còn dư lại vẫn đủ cho hắn trang trải bốn năm học đại học, vì vậy nên trong khoảng thời gian này cũng chính là khoảng thời gian ung dung tiêu xài cuối cùng của hắn. Do đó, thành tích học hành của hắn có sáng sủa hay không thì cũng không quan trọng, chỉ cần dựa vào cái bằng chuyên môn trong tay thì nếu muốn kiếm một công tác bán thời gian cũng không thành vấn đề.

Tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hướng thuận lợi, nhưng trước mắt hắn lại đang có một vấn đề rất nghiêm trọng: Hiện nay hắn đã học đại học năm thứ hai, tức là đã được hai mươi tuổi, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa có bạn gái, và cũng chưa từng được nếm qua tư vị mỹ diệu của tình ái. Nói một cách khác, Mộ Dung Thiên vẫn còn là một xử nam.

Vấn đề này quả thật là một vấn đề trọng yếu cần giải quyết, mỗi lần nghĩ đến việc này là Mộ Dung Thiên lại không rét mà run, phảng phất như trước mắt có hàng vạn hàng ngàn người đang cười chọc quê hắn: “Ha ha, tên gia hỏa này thì ra vẫn còn là một xử nam!”

Tại những địa phương khác thì hắn không biết thế nào, nhưng ở tại thủ đô thì Mộ Dung Thiên biết rằng tư tưởng của giới trẻ rất phóng khoáng, quyết không thua cho Tây phương là bao. Giờ đây, chỉ có các nhà trẻ là còn tìm thấy xử nữ mà thôi, nếu là người trên mười sáu tuổi mà vẫn còn trinh thì đã là một vấn đề đáng xấu hổ rồi, chứ nói gì đến người đã hai mươi tuổi, hẳn là sự việc còn nghiêm trọng hơn và dễ khiến cho người ta hiểu lầm là kẻ đó có vấn đề về mặt sinh lý.

Thế nhưng vấn đề sinh lý của Mộ Dung Thiên thì tuyệt đối không có vấn đề gì, vì vậy mà hiểu lầm ấy đối với hắn quả là một đả kích lớn và khiến cho hắn rất mất mặt. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, Mộ Dung Thiên cũng có mặt hay của hắn, đó là tri thức lý luận của hắn rất phong phú, có thể nói là trên đời này ít có người nào có thể sánh bằng. Từ lúc còn ở tiểu học, Mộ Dung Thiên đã bắt đầu xem rất nhiều phim ảnh và sách báo, cho đến giờ nếu chưa được một vạn thiên thì cũng là vài ngàn. Số tiền bảo hiểm nhân thọ mà cha nuôi để lại có hơn phân nửa là dùng cho việc “trau dồi tri thức” ấy. Nếu như hắn có thể ngồi vào cái ghế đạo diễn làm phim thì hẳn là hắn sẽ tỏ ra rất xuất sắc trong công việc, vì với ba mươi sáu thức và bảy mươi hai chiêu trong phép diễn tập quân sự mà hắn đã thuộc nằm lòng, cộng thêm với trí tưởng tượng phong phú, nên Mộ Dung Thiên rất tin tưởng bản thân có thể tùy tiện thi triển bản lãnh bất cứ lúc nào. Có thể nói là hắn đã có đủ mọi thứ cần thiết, chỉ là còn thiếu gió đông nữa mà thôi, mà cái ngọn gió đông con khỉ này lại chính là cái tương lai rắm thối đang chậm chạp tiến đến kia. Thế nhưng lý thuyết và thực tế lại là hai việc khác nhau, nên Mộ Dung Thiên rất bực mình, hắn chỉ đành ôm ấp các nàng nữ minh tinh xinh đẹp ở trong mơ mà thôi.

Ở tại phòng ký túc xá dành cho sáu người ở của Mộ Dung Thiên, lão đại và lão nhị đều đã có bạn gái, bình thường cuối tuần họ không có việc gì làm nên đều thường xuyên ra ngoài, việc này gần như đã trở nên thói quen của bọn họ luôn. Lão tứ thì thuộc loại văn nhân tao khách và có dáng dấp của một thư sinh. Mộ Dung Thiên cứ tưởng rằng loại người như gã sẽ thoát được cái vấn đề khiến người ta lo lắng là giữ tấm thân xử nam cho đến khi tốt nghiệp đại học, thế nhưng sự thật lại khiến hắn cực kỳ bất ngờ. Lão tứ nhân những lúc cùng với các tài nữ có cùng sở thích nghiên cứu các loại thi từ ca phú và sách truyện như Trường Ca Hành, Thi Kinh cho đến Kim Bình Mai, Ngọc Bồ Đoàn...v..vv…nên cũng dễ dàng giúp nhau áp dụng ngay những gì đã nghiên cứu được như là sờ soạng và khám phá những bí mật ảo diệu của từng bộ phận trên cơ thể con người. Và kết quả là thế giới này đã mất đi một xử nam, còn Mộ Dung Thiên thì cũng mất đi một chiến hữu cùng sát cánh phấn đấu cho mục tiêu chung.

Trong phòng ký túc xá, người trầm mặc ít nói nhất là lão ngũ, nhưng gã hoạt động ở trên mạng rất tích cực, vì vậy mà gã kết giao bằng hữu cũng rất dễ dàng, thậm chí cũng đã trải qua nhiều mối “tình một đêm”. Mộ Dung Thiên từng theo gã học tập một thời gian, thế nhưng đến cả một sợi tóc của nữ nhân mà hắn vẫn chưa thể đụng tới. Sau khi thất bại chín mươi sáu lần, cuối cùng thì hắn cũng bỏ cuộc vì cho rằng đây không phải là một phương cách tốt và thích hợp cho hắn.

Nhưng người khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy khó chịu nhất chính là lão tam, người vốn được mệnh danh là “chủng mã”. Cứ theo lời những người cùng phòng trọ truyền miệng nhau thì lão tam thay đổi bạn gái còn nhiều hơn là gã dùng giấy vệ sinh nữa. Thật ra gã cũng không phải là con nhà giàu có gì, cũng không phải là thể dục kiện tướng, và lại càng không phải là vì gã đẹp trai như Phan An anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ đường đường hay là thành tích ưu tú, ngoại hình hấp dẫn nữ nhân….những thứ đó gã đều không có tí ti nào. Về mặt thành tích thì ai cũng như ai, điều khác biệt đều nằm ở trong những lúc thi lại, hễ đạt được sáu mươi điểm thì lão tam đã ăn mừng nhậu nhẹt rất linh đình. Còn nếu bàn về các điều kiện khác thì dáng vẻ bề ngoài của Mộ Dung Thiên có một chút nhỉnh hơn, mà thân thể của hắn cũng cao và tráng kiện hơn lão tam, tuy không dám nói là có thể so sánh với nam diễn viên Arnold Schwarzenegger, nhưng chí ít thì hắn cũng cao ráo và bảnh trai.

Có nhiều lý do khác nhau khiến cho Mộ Dung Thiên không tin rằng bản thân mình lại thua kém cho lão tam, thậm chí có đôi lần hắn thầm quan sát lão tam để tự so sánh thì rút ra được một kết luận rằng, điều khiến cho gã được nữ nhân yêu chuộng chính là bên cạnh vẻ ngoài khỏe mạnh thì gã còn có thần thương tốt và hiếm có, thế nhưng về mặt này thì gã vẫn còn thua Mộ Dung Thiên một chút. Thành thật mà nói, đối với “vũ khí” của nam nhân thì Mộ Dung Thiên hoàn toàn tự tin với bản thân, vì trong tất cả các bộ phận trên cơ thể, nó là bộ phận mà hắn vừa ý nhất; xem ra ngày trước khi thượng đế tạo ra mình, ông ta đã bỏ ra không ít công phu ở bộ phận này. Có lần cả đám bạn cùng phòng trọ tụ tập lại trước máy tính của hắn để xem bộ phim Âu Mỹ Kích Tình hệ liệt, lúc đó ai nấy cũng đều cảm thán trước những kích cỡ đồ sộ của mấy tên đàn ông người ngoại quốc. Lúc đó trong lòng Mộ Dung Thiên rất đắc ý, hừm, đó chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi còn chưa thấy hàng cực phẩm đâu.

Vì để vãn hồi sự tôn nghiêm cho tên xử nam duy nhất của phòng trọ, tức là mình, Mộ Dung Thiên thường xuyên chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ đi lại khắp nơi trong phòng, khiến cho tên “chủng mã” lão tam khi ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu xưng thần chứ đừng nói gì tới mấy tên kia, mà người có thực lực kém nhất là lão tứ, sau khi biết được sự thật đó thì gã còn phải lén lút lấy nước mắt rửa mặt nữa kia. Những điều này đều khiến cho cái lòng ham thích hư danh của Mộ Dung Thiên được thỏa mãn rất nhiều.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại là lão lục, mà cái ý niệm tôn kính trưởng bối của đất nước này chính là một truyền thống đẹp đẽ đã được lưu truyền từ rất lâu, cho nên hắn cũng phải nhường cho đám huynh trưởng chút ít mặt mũi và lòng tự tin, vì vậy nên hắn cũng chịu khó mặc thêm chiếc quần đùi vào nhiều hơn, tránh tình trạng phơi bày bảo bối cho bọn họ ngắm nghía. Và đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn khiến cho hắn phải làm vậy nữa, đó là hắn không muốn bị người ta ngộ nhận mình là kẻ thích thoát y.

Hết

================================================== ======

Chú thích

[1] hùng kê: con gà trống oai vệ.

[2] Thiến: xinh đẹp.