Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 8 - Chương 24: Long thần

Hơn một trăm người đầu đội áo choàng xuất hiện trong trận, từ trên người họ dường như có một khí thế áp lực gần như đã cô đọng lại. Cái này cũng không phải bọn họ cố ý phát ra mà là bản năng từ trong vô thức của họ.


Tất cả những người ở đây đều theo bản năng mà tránh bọn họ và nhìn họ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Có thể đảm nhiệm chức thủ vệ ở đây tự nhiên đều là những người bản lĩnh thông thiên, lập tức biết được những người này tuyệt không dễ chọc.


Mấy thủ vệ này sửa thái độ ngạo mạn thường ngày, giống như hầu hạ đại gia đưa những người này lên phi hành khí về hướng thành thị mà gần như cùng lúc đó đã phát ra cảnh báo vào trong thành.


Nhóm người này chính là các tín đồ quang minh do Tiếu Ân suất lĩnh, còn về Day Ville và Cự Ma Thần đương nhiên cũng có thủ hạ dưới tay. Ba thần linh họ cũng không cùng chọn một tinh cầu, thoạt nhìn thì như tự do phát triển, nhưng một khi cần, bất cứ lúc nào họ cũng có thể liên thủ lại.


Ở mỗi thành thị giao dịch, ngoại trừ những nơi giao dịch cũng có những nơi để có thể hỏi thăm tin tức mới nhất.
Phân thân của Tiếu Ân cũng không phí thời gian, ngay từ cửa thành thị đã trực tiếp hỏi luôn thủ vệ nơi đó.


Nếu là người bình thường cứ liều lĩnh hỏi như thế chỉ sợ lập tức sẽ chuốc lấy vô số phiền toái nhưng bây giờ hơn trăm người bên cạnh Tiếu Ân kia đều là siêu cấp cao thủ đệ nhất, những người này đứng chung với nhau, thậm chí ngay cả áo choàng cũng không buồn cởi ra. Chỉ cần nhìn vào khí thế áp đảo trên người họ, cũng đủ để cho bất cứ kẻ nào dưới hạ giới cũng mất luôn dũng cảm dám chống lại.


Được các thủ vệ chỉ vị trí nơi lấy thông tin chính xác ở thành thị giao dịch này, bọn họ liền tập trung đi về hướng đó, cũng không có ý định che giấu hành tung một chút nào. Còn các thủ vệ vừa chăm chăm theo dõi họ vừa nhanh chóng không ngừng bẩm báo cho người cầm quyền của thành thị cho tới lúc kinh động đến cả vị ngụy thần đại nhân trấn thủ thành thị này.


Gerry là một thành thị thật lớn, có thể chứa được hơn ngàn vạn nhân khẩu lưu động, ở đây có hai tuyến phố giao dịch đều được cho là đứng đầu.
Ở thành phố lớn có một trạm tin tức cực lớn, đây chính là nơi tin tức đầy đủ và nhanh chóng nhất.


Khi đám người Tiếu Ân đội áo choàng đi tới đâv mới giật mình nhận ra, trạm tin tức này căn bản là một cổ bảo thật lớn được xây dựng ở giữa thành phố lớn.


Kiểu dáng có phần cổ kính ấy quả thực có thể so sánh với tháp ma pháp, nếu không phải trước khi đến đây bọn họ đã biết, khẳng định sẽ coi nơi này như một ma pháp công hội


Phía trước cổ bảo có một cánh cửa sắt thật lớn, xung quanh có rất nhiều đạo tặc và chiến sĩ. Thậm chí còn có một vài bóng dáng của ma đạo sĩ.
Mặc kệ là sử dụng thủ đoạn gì, có thể mời ma pháp sư tới bảo vệ cổ bảo cũng chứng minh thực lực của trạm tin tức ở chỗ này.


Tuy lúc này trong mắt Tiếu Ân thì các ma pháp sư không đáng nhắc tới, nhưng hắn cũng vẫn ôm một hy vọng thật lớn đối với công hội này, bởi thực lực của họ càng mạnh, thì hy vọng đạt được mục đích của mình lại càng lớn.


Đám người Tiếu Ân còn chưa đi vào cổ bảo, đại môn đã mở ra, một tấm thảm đỏ tươi trải đến tận cửa, bọn đạo tặc này không ngờ lại khôn khéo dùng lễ tiết cao nhất để hoan nghênh đoàn người Tiếu Ân.
Thấy cảnh này, ngay cả Tiếu Ân cũng không kìm nổi một chút tán thưởng trong lòng.


Tin tức của họ quả nhiên cực kỳ linh thông, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã biết được mục đích những người đi tới, xem ra bọn họ cũng có liên hệ chặt chẽ với nhóm thủ vệ trong thành.
Thực ra thế này Tiếu Ân cũng đã đánh giá họ hơi cao rồi.


Bởi vì thực lực mà đoàn người bọn họ thể hiện ra thực sự rất khiến cho người ta kiêng kỵ, nên vừa thấy họ, chủ quản trong thành lập tức thông báo cái tin này cho công hội và cố ý chỉ ra thực lực của Tiếu Ân bọn họ.


Đương nhiên, mặc cho chủ sự nơi này đoán thế nào cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra được thực lực hùng mạnh thực sự của nhóm người này. Hắn cũng chỉ nói trong số những người này có thể có cao thủ cấp ngụy thần, hơn nữa rất có thể là không chỉ có một. Như thế cũng đủ để cho công hội bày ra sự tiếp đón này.


Đối với thái độ của họ, Tiếu Ân vô cùng vừa lòng. Chủ nhân công hội này là một lão nhân tuổi tuy lớn nhưng thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, lão cung nghênh bọn họ tiến vào trong phòng khách quý của công hội.


- Mấy vị đại nhân tôn kính, xin hỏi các ngài cần tin tức gì? Chỉ cần công hội chúng ta có thể cung cấp, bỉ nhân Mạch Đặc cam đoan nhất định không có gì giấu diếm.
Chờ cho Tiếu Ân ngồi xuống, vị lão nhân kia lập tức đi thẳng vào vấn đề, tỏ rõ thái độ của mình.


Lần này Tiếu Ân phân thân đến hạ giới chỉ dẫn theo gần trăm người, mà có tư cách tiến vào căn phòng này cũng chỉ có ba vị thượng cổ ngụy thần. Tuy nhiên, cho dù là vào trong phòng rồi, ba người bọn họ vẫn rất cung kính đứng thẳng lưng sau Tiếu Ân.


Các tín đồ cung kính đó bất luận lúc nào cũng chưa từng dám hy vọng xa vời có thể cùng ngồi với thần linh, cho dù là phân thân của thần linh cũng vậy.
Qua áo choàng, Tiếu Ân quan sát Mạch Đặc, hắn chầm chậm duỗi ra một bàn tay, cách xa xa Mạch Đặc.


Thân thể lão đạo sĩ lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng không ngờ lại không xuất hiện chút ý định chống cự nào trong đầu. Không hiểu sao, trước mặt người này, lão vẫn cảm thấy vô cùng áp lực và sợ hãi.


Đột nhiên, một dòng năng lượng kỳ lạ lập tức vậy chặt lấy Mạch Đặc, hai mắt lão trắng dã, thần trí rơi vào trong hoảng hốt.
Tiếu Ân cùng không buồn tốn thời gian đi hỏi mà có phần dã man, trực tiếp đi lấy những gì mình cần từ trong đầu lão.


Mí mắt nặng nề mở ra, có tiếng khóc ré lên truyền vào tai mỗi người. Đây là khi một sinh mạng nhỏ mới được ra đời.
Sinh mệnh nhỏ ấy lớn dần lên, thông qua những gì nghe được, thấy được, tiếp xúc được, hắn dần đi trên con đường của mình.


Trải qua vô sô lần cố gắng tiến lên, đã mười năm, cuối cùng hắn đã đứng trên đỉnh cao của con đường mình đã chọn.


Tất cả những gì lão nhân đã trải qua, ngay cả những gì lão cất giấu trong đầu, tất cả, trong nháy mắt, đều thoáng hiện lại một lần nữa, cùng với lão nhân đó trải qua là phân thân của Tiếu Ân.


Tuy nhiên, khi nhìn vào ký ức của lão nhân này, Tiếu Ân kinh ngạc nhận ra, lão nhân này tuy nhìn qua thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng có thể làm chủ nhân của công hội đạo tặc, hẳn phải có tài năng thật lớn. Lão nhân này, đối với việc xử lý tin tức, có thiên phú người khác vĩnh viễn không thể so bằng được.


Lão phi thường khéo léo phân loại sửa sang lại tất cả tư liệu, và thường thường có thể từ những tin tức nhò bé không đáng kể, không chút quan hệ, lại có thể phán đoán ra được một chút gì đó ẩn giấu trong đó.


Đạo tặc công hội này có vinh quang như hiện tại, có tòa thành của chính mình như hiện tại hùng mạnh hơn xa các đạo tặc công hội khác chính là vì liên quan mật thiết với lão nhân này.


Hơn nữa, lúc này, tìm tòi trong ký ức, Tiếu Ân còn xác định được một việc, là vị lào nhân này tuy thiên phú khác thường, đồng thời trên danh nghĩa cũng là tín đồ của thần đạo tặc. Hơn nữa, trong mắt các đạo tặc khác lão đã thành công sắm vai một tín đồ trung thành, nhưng thực ra, căn bản là hắn chưa bao giờ tín ngưỡng vị thần linh chưởng quản việc ăn cắp và cướp bóc này.


Lão hoàn toàn là một người không có tín ngưỡng.
Nhẹ nhàng rút tay lại, Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, hắn đã có được toàn bộ tin tức mình muốn.
Mạch Đặc rùng mình một cái, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.


Vừa rồi lão như mới trải qua ác mộng, tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi mới sinh tới tận bây giờ đều tái hiện lại một lần, chỉ hơi ngẩn ra, lập tức hoảng sợ ngẩng đầu.
Khuôn mặt của đám người Tiếu Ân ẩn giấu trong lớp áo choàng kia, ngay cả nhãn lực của lão cũng không thể nhìn ra chút sơ hở nào.


-Mạch Đặc.
Giọng nói của Tiếu Ân có chút cân nhắc.
-Ngươi đã là một một tế tự của giáo phái đạo tặc, vì sao tín ngưỡng của ngươi lại không kiên định như thế? Chẳng lẽ ngươi không thật sự tin thần đạo tặc?


Mạch Đặc ngẩn ra, sắc mặt đầy kinh ngạc. Đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, nếu để cho đám đạo tặc còn lại biết được, bọn họ nhất định không thể ngờ được thượng cấp của mình lại là một kẻ vô tín ngưỡng. Vậy thì, bất kể hắn có bao nhiêu tài hoa đi nữa. cũng sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài.


-Ngài...
Mạch Đặc ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cười gượng.
-Ngài có thể có chút hiểu lầm, ta là tín đồ cung kính nhất của thần đạo tặc. Ta...


Đột nhiên lão cảm thấy thật khó để có thể nói tiếp, lão thấy, dưới lớp áo choàng thần bí này có một đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả, lời nói dối của hắn trong mắt người ta không có tác dụng gì.
-Nguyên nhân, là cái gì...


Giọng nói của Tiếu Ân lạnh lùng và tràn đầy mùi chết chóc, khiến cho Mạch Đặc thậm chí còn cảm thấy nếu không nói thật sẽ tử vong ngay lập tức.
-Ta, ta...
Cơ thể của Mạch Đặc không thể tự làm chủ run bắn lên, cuối cùng đành nói


-Đúng vậy, ta không tín ngưỡng chủ thần của ta, nhưng cũng không phải là ta cố ý Lão run giọng


-Ta là một nhân viên phụ trách việc thu thập, sửa sang và tổng hợp các tin tức, ta là người phụ trách cả công hội cho nên trong mọi thời khắc đều tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể bị kích động khi đang đưa ra quyết định. Ta phải đứng ở góc độ khách quan nhất để nhìn nhận vấn đề, nhưng một khi ta đã trở thành tín đồ trung thành rồi, thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng chủ quan mà đưa ra phán đoán sai lầm.


Nói tới đây, Mạch Đặc thở ra một hơi nhẹ nhõm, dường như lúc này lão đã trút hết mọi lo lắng dồn nén suốt mười năm ra ngoài cả người đều thả lỏng.
Tiếu Ân chầm chậm gật đầu, trong lòng có chút cảm khái.


Chính mình, trong thần giới cũng phải phái ra một lượng tín đồ nhất định tỏa đi khắp bốn phía, để mang lại một ít tin tức.
Nhưng các tín đồ đấy đều là những nhân viên ngoan đạo, từ góc độ nhìn nhận vấn đề của họ, chỉ sợ có rất nhiều điều sẽ không thể có được hai chữ khách quan.


Có lẽ, có một số việc hẳn là phải thay đồi.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh run rẩy, nhìn lại đã thấy Mạch Đặc đang run lẩy bẩy cả người hoảng sợ nhìn mình, lòng khẽ động lập tức thì hiểu ra ý nghĩ của lão, không khỏi bật cười:


- Mạch Đặc, ngươi có thể yên tâm, ta không phải tín đồ của thần đạo tặc, cũng không phải thần sứ của hắn.
Hai mắt Mạch Đặc sáng ngời, giống như chết đuối vớ được miếng cọc, nửa mừng nửa lo hỏi:
- Thật chứ?
Tiêu Ân bật cười:


-Mạch Đặc, tuy ta không muốn để ý đến chuyện của giáo phái đạo tặc, nhưng ngươi thì cũng phải tính toán về sau này cho mình chứ?
Mạch Đặc ngẩn người ra, cười khổ:


-Đại nhân, ngài nói đùa, địa vị hiện giờ của ta gần như có thể nói là ở trên đỉnh cao của cả đạo tặc. Nếu không biết cẩn thận lời nói, chỉ sợ sẽ có đại họa lâm đầu.


-Thật không? Nhưng ta lại cảm thấy sinh mạng của ngươi hiện đã dần dần suy nhược, ngươi cho rằng có thể sống được vài năm nữa sao?


Sắc mặt Mạch Đặc lập tức trở nên vô cùng khó coi, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được dấu hiệu này, nửa năm nay lại càng rõ ràng hơn. Khi hỏi y sư thì được biết đây chính là luân hồi sinh lão bệnh tử, ngay cả các ma pháp sư cao cao tại thượng cũng rất khó có duyên có được biện pháp trường sinh, lại càng không cần nói đến một tiểu nhân đầu lĩnh đạo tặc như lão.


Sắc mặt lão biến đổi vài lần, khi một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã ẩn chứa một tia hy vọng lấp lánh.
-Đại nhân tôn kính, chẳng lẽ ngài có thể kéo dài cuộc sống của ta sao?
-Có thể.


Hai tiếng ngắn ngủn, lọt vào trong tai lão đạo tặc lại êm như tiếng đàn trời, thân thể hơi nghiêng ngả, miễn cưỡng đứng vững lại, ánh mắt tuy vạn phần kích động nhưng cũng có một tia bình tĩnh.
-Ngài cần ta làm gì cho ngài?
-Không tồi, ngươi rất thông minh.
Tiếu Ân vừa lòng


-Trên thế giới này không có cái gì là vô duyên vô cớ, cho dù là thiên thần chúc phúc, cũng khẳng định không tới phiên ngươi. Ta có thể ban cho ngươi sinh mạng vô hạn, tự nhiên cũng cần ngươi dùng sinh mạng vô hạn ấy báo đáp ta.
-Sinh mạng vô hạn...


Lão đạo tặc nao nao, sau đó, sắc mặt đại biến, đầy kinh sợ
-Ngài.... Ngài... không ngờ là một vị thần linh?
Thực lực của nhân loại chỉ là hữu hạn, cho dù là ngụy thần cũng không thể có khả năng ban cho một nhân loại khác sinh mạng vô hạn. Có thể làm được điều này chỉ có thần linh thực sự.


Lão đạo tặc tuy rằng sống đã hàng chục năm, nhưng đối mặt với thần linh lại là lần đầu tiên, sao có thể không chút kinh hoàng chứ?


Từ trên người Tiếu Ân lập tức tỏa ra một uy nghiêm nhàn nhạt, uy nghiêm này và uy nghiêm mà lão đạo tặc đã cảm nhận được trước giờ hoàn toàn khác biệt. Trong uy áp này không ngờ còn có một thứ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương cốt.


Lúc này, lão tin, trước mắt lão chính là một vị thần linh thực sự.
Tuy không rõ vì sao vị thần linh này lại đến đây có ý mời mình, nhưng Mạch Đặc biết, đối với hắn, đây có lẽ là một cơ hội tốt nhất.


Thoáng do dự ấy chỉ trong nháy mắt, lão đạo tặc lập tức đứng lên, lui về sau hai bước, cung kính bái Tiếu Ân.
Nhưng, không chờ hắn mở miệng, một người đã vội vã chạy vào lo lắng kêu lên:
-Mạch Đặc đại nhân, Dallas đại nhân tới, ông ta đã vào được.


Mạch Đặc ngẩn ra đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, không ngờ đã đứng lên từ lúc nào. Lão thầm rùng mình, lập tức hiểu là Tiếu Ân đã ra tay, chỉ có điều, được đỡ đứng lên mà lão không có chút cảm giác, năng lực này thực sự quá đáng sợ.


Lão mơ hồ cảm thấy vị thần linh lai lịch khó lường này có lẽ muốn nhân cơ hội này biểu hiện rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng khống chế được sinh tử của mình.
Thấy bốn người Tiếu Ân đều một bộ dáng thờ ơ, sắc mặt Mạch Đặc thay đổi:


-Nếu Dallas đại nhân tự thân tới đây thì mời hắn vào. Hô to gọi nhỏ, thật mất mặt, cút cho ta...
Vị đạo tặc trẻ tuổi kia lập tức đỏ bừng mặt, thấp giọng đáp ứng, lập tức xoay người ỉu xìu đi ra.
Mạch Đặc cung kính nói với Tiếu Ân:


-Đại nhân, Dallas đại nhân là đệ nhất cao thủ ở thành thị này, là một người chỉ mất ngàn năm đã tiến giai lên ngụy thần
Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới thân phận của người trước mặt, lão vội vàng sửa lời


-Đương nhiên, hắn không thể so sánh với ngài. Tuy nhiên, nghe nói chủng tộc của hắn là người phát ngôn của một vị thần, cho nên...


Tiếu Ân đã sớm đọc được qua trí nhớ, đương nhiên biết lai lịch của Dallas này. Hơn nữa hắn cũng biết, sau lưng chủng tộc của Dallas quả thật có một vị thần, trước khi biết được thực lực thực sự của vị thần linh ấy, Tiếu Ân cũng không định phát sinh xung đột gì với vị thần linh đó.


Hơi gật đầu, hắn đứng lên:
- Không phải ngươi đã an bài sao? Vậy cứ làm thế đi, bảy ngày sau, ta phái người tới đón ngươi.


Ánh mắt Mạch Đặc nhìn Tiếu Ân đã đầy kinh hãi từ khi nhận ra thân thể ngày càng sa sút, lão đã có an bài một chút cho cái chết của mình sau này. Đây là cơ mật lớn nhất trong lòng hắn chỉ sau việc không tín ngưỡng thần đạo tặc, không thể tưởng được lại bị người trước mặt nhìn thấu.


Tuy nhiên, nghĩ lại, ngay cả bí mật lớn nhất của mình cũng bị người ta nhìn thấy, thì bí mật này không thể gạt được hắn cũng là chuyện bình thường thôi.
Cúi đầu thật sâu, Mạch Đặc đưa ra tấm bản đồ thành phố, tâm phục khẩu phục:


-Vâng, đại nhân tôn kính, bảy ngày sau mời ngài đến đây gặp ta, ta sẽ dùng một thân phận khác để hầu hạ ngài.
Tiếu Ân nhìn lão một cái đầy thâm ý:
-Mạch Đặc, ta cần là tài hoa của ngươi chứ không phải tín ngưỡng của ngươi.


Dứt lời, Tiếu Ân xoay người đi, phía sau hắn ba vị thượng cổ ngụy thần theo sát bên cạnh, thậm chí khóe mắt cũng không thèm liếc Mạch Đặc một chút.


Mạch Đặc kinh ngạc nhìn Tiếu Ân, nghĩ lại những lời hắn vừa nói cuối cùng cũng hiểu ra phần nào, trên mặt lão lộ ra một vẻ nửa mừng nửa lo, lại giống như vừa chợt nhớ ra gì đó, vội vã chạy ra ngoài.


Tiếu Ân và ba thượng cổ ngụy thần chậm rãi ra khỏi thành, khi đi qua cửa trong thì thấy một người hầu thân hình cao lớn sắc mặt nghiêm trọng nhìn mình.
Hắn nhìn thoáng qua vị lão nhân kia một cái khiến cho lão lập tức run run, liên tiếp lùi về sau ba bước.


Biểu hiện kỳ lạ của lão lập tức gây ra vô số tiếng kinh hô, không khí nơi này lập tức không hiểu sao lại khẩn trương lên.


Tuy Tiếu Ân không nhìn nhưng theo cảm ứng của hắn, hắn biết bên ngoài tòa thành này đã mai phục rất nhiều pháp sư, hơn nữa, trên người các pháp sư đó còn có năng lượng dao động mãnh liệt, không chỉ là ma lực của họ hùng mạnh, hơn nữa trong tay họ cũng không phải là thứ bỏ đi.


Mỗi một trượng ma pháp và áo ma pháp đều có khắc ma pháp vào đó, nếu ở tinh cầu quê hương của hắn khẳng định có thể gây nên chấn động, nhưng ở đây cũng chỉ là những đồ trang bị cho các ma pháp sư đó thôi.


Khóe miệng tràn ra một ý cười lạnh lùng, tuy Tiếu Ân cũng không muốn mơ hồ trở thành địch thủ với vị thần linh là chỗ dựa vừng chắc của tòa thảnh này, nhưng nếu người ở đây không tán thưởng, hắn cũng không ngại đại khai sát giới.


Bởi vì bị phàm nhân làm nhục mà đại khai sát giới, cho dù là gặp thần linh cấp chủ thần thậm chí là thần vương bệ hạ, cũng không có khả năng trách cứ.
Nếu ngay cả bị phàm nhân làm nhục cũng chịu được, thì còn ai sẽ không ngại thiên tân vạn khổ để thăng tiến lên thần linh đây?


Ngay khi Tiếu Ân bắt đầu cười lạnh, những người hầu của hắn đã chuẩn bị kích phát ma pháp.


Những người hầu đó đều là cường giả thực sự, không những là trung thành và tận tâm, hơn nữa, bọn họ đều là tự dựa vào cố gắng của bản thân mình tích lũy từng chút một mà đạt tới cảnh giới ngụy thần.


Trong số một tỷ tín đồ, muốn tìm ra được người phù hợp với hai điều kiện này cũng không ít, từ đó lại tuyển chọn lại ra một trăm người, chỉ cần tùy ý một chút là có thể đưa tòa thành thị này vào địa ngục khôn cùng, lại càng không phải nói nhiều người như vậy cùng ra tay.


Đang trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, vị lão nhân kia cuối cùng thở lại được, sắc mặt lão đã trở nên cực kỳ khó coi, vừa đứng vững đã vội quát lớn:
-Dừng tay.
Giọng nói của lão tràn đầy một cảm giác khủng hoảng, khiến cho người ta cũng bất giác khẩn trương hẳn lên.


Tuy nhiên, danh vọng của vị lão nhân này ở đây có vẻ cực cao, sau một tiếng quát lớn của lão, các ma pháp sư vốn đã rục rịch chuẩn bị lập tức liền thả lỏng, ma lực dao động nhộn nhạo trong không gian cũng nháy mắt ổn định lại.


Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị lão nhân kia cung kính quỳ xuống, làm một lễ tiết tôn quý nhất đối với Tiếu Ân:
-Đại nhân tôn kính, hoan nghênh ngài quang lâm, bỉ nhân Dallas xin vấn an ngài.
Dừng lại một chút, Dallas lại vô cùng khiêm tốn nói tiếp


-Không biết ngài có thấy được bỉ nhân có gì hữu dụng không, nếu có thể ra sức vì ngài, bỉ nhân sẽ cảm thấy vinh hạnh vô thượng.
Xung quanh cổ bảo, tất cả mọi người nhìn thấy một màn như vậy đều trợn mắt há mồm.


Uy vọng của Dallas ở thành phố này gần như không kém Tiếu Ân ở đại lục Hoàng Kim là mấy.
Nhưng lúc này, vị ngụy thần lâu đời này không ngờ lại nhũn nhặn như thế, vậy thì người trước mặt lão đến tột cùng là ai? Mọi người vẫn đoán không xong.
Tiếu Ân lạnh lùng nhìn hắn một cái:


- Ta chỉ có việc đi ngang qua đây, ngươi không cần bận tâm.
Giọng nói của hắn lạnh lùng như không mang chút cảm tình nào, nhưng đúng là âm thanh này đã khiến cho Dallas có thể nhận ra được lai lịch của hắn.


Chỉ có điều, khi Tiếu Ân đưa người bỏ đi, hắn lại không dám ngăn cản, chỉ có thể vụng trộm hạ lệnh mọi người phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của những người này, trước khi bọn họ rời khỏi thành thị, không được có bất cứ kẻ nào khiêu khích họ, tất cả những gì mới manh nha đều phải bóp chết từ trong nôi.


Tuy không rõ vì sao vị ngụy thần đại nhân này đột nhiên lại hạ lệnh như vậy, nhưng mệnh lệnh của hắn đã được chấp hành hoàn toàn.
Trước khi đám người Tiếu Ân rời khỏi tinh cầu này, quả nhiên không ai dám thử khiêu khích bọn họ.


Bởi tất cả mọi người đều bị các thủ vệ của thành thị chặn lại cách đám người Tiếu Ân ngoài trăm mét. Trong tình huống đó, trừ phi là cực kỳ ngu ngốc, nếu không quả quyết sẽ không có người dám tự bước lên tìm đường chết.


Ngay khi đám người Tiếu Ân rời đi không lâu, Mạch Đặc đã vội vã chạy ra, trong mắt lấp lánh một tia hào quang khác thường, nhưng nét tươi cười trên mặt lão không đổi chút nào, thấy Dallas có vẻ hơi khẩn trương, nháy mắt Mạch Đặc cũng đã đoán ra được đại khái sự tình.


Dallas thấy Mạch Đặc, khẽ cau mày, vung tay.
Đối phương tuy là người chủ trì công hội đạo tặc, nhưng trước mặt hắn còn chẳng tính vào đâu.
Mạch Đặc không dám chậm trễ đi tới, cung kính chào:
- Dallas đại nhân, xin chào ngài.
Dallas khẽ gật đầu:


-Mạch Đặc, vị đại nhân vừa rồi kia là ngươi một mình tiếp đãi?
-Vâng.
-Hắn tìm ngươi có chuyện gì?
Mạch Đặc cười khổ:
-Dallas đại nhân, bỉ nhân vừa mới đón vị đại nhân tôn kính đó vào phòng, liền dường như đã tiến nhập vào một cảnh giới kỳ diệu, giống như là.


Lão dừng một lát, sắc mặt lộ ra một tia mê man
-Giống như đang ngủ, sau đó có người tới thông báo ngài tới công hội, bỉ nhân cũng liền tỉnh. Tuy nhiên, vị đại nhân kia sau khi nghe được tin ngài đến, lập tức đứng dậy bỏ đi, thậm chí còn không cho phép bỉ nhân tiễn, cho nên bỉ nhân cũng không biết gì.


Lời này lão nói chính là chín phần thật một phần giả, cho dù là người khác có tâm nghi ngờ cũng không thể vạch ra được.


Dallas nhìn Mạch Đặc thật sâu, đương nhiên hắn biết người chủ trì công hội đạo tặc này tuyệt đối không phải người thành thật gì, tuy nhiên, đối với lời nói này dường như lại có độ tin cậy thật lớn.


Dù sao, nếu hắn đoán đúng, với thân phận của vị đại nhân đó, muốn thi triển một thủ đoạn nhỏ để lấy tin tức thực sự rất dễ dàng.
Mạch Đặc cẩn thận liếc nhìn vị ngụy thần lâu đời này một cái, hỏi thử:


-Đại nhân, từ trên người những người này có gì đó khác lạ, ngài xem bọn họ là...
Dallas trừng mắt nhìn lão, tuy lấy thân phận ngụy thần của hắn trước mặt Tiếu Ân không tính là cái gì, nhưng trong thành phố này lại là một nhân vật tuyệt đỉnh có một không hai.


Bị Dallas trừng mắt Mạch Đặc lập tức lui lại về sau một bước, ngượng ngùng nói không ra lời.
Dallas hừ lạnh một tiếng:
-Chuyện không nên biết thì không phải hỏi nhiều. Chuyện của vị đại nhân này tốt nhất là ngươi mau chóng quên hết đi, nếu không sẽ chẳng có lợi gì với ngươi đâu.


Mạch Đặc khúm núm vâng dạ, nhìn theo sau lưng Dallas rời đi, lưng lão lại thẳng lại một chút.
Nếu nói trước kia vẫn còn một tia nghi ngờ, nhưng giờ thấy thái độ của Dallas, lão đã hoàn toàn tin.


Tuy không biết Tiếu Ân là thần linh hệ gì, cũng không biết cấp bậc thần linh của hắn, nhưng nếu đã đáp ứng ban cho hắn sinh mạng vô hạn, thì hắn sẽ báo đáp.


Đặc biệt, đối với một lão nhân đã biết rõ thể trạng ngày càng sa sút của mình mà nói sinh mạng là một thứ mà không của cải địa vị nào có thể đòi được.


Lão quay lại, trong bảy ngày an bày hết thảy. Bảy ngày sau, một thứ giống hệt như thi thể của lão xuất hiện trong một căn phòng bên trong cổ bảo.
Nguyên nhân tử vong của thi thể này vô cùng đơn giản, là khi đi đường không cẩn thận ngã mà chết.


Tuy cái chết kiểu này có chút uất ức, nhưng đối với một lão nhân đã gần đất xa trời mà nói, cũng không phải là một điều bất ngờ.


Hôm sau công hội đạo tặc thay đổi một vị lãnh đạo trẻ tuồi cường tráng, dưới sự lãnh đạo của hắn, công hội đạo tặc rất nhanh đã lại giành lại sự huy hoàng ngày xưa, lão đạo tặc rất nhanh đã bị mọi người quên lãng, tất cả mọi lời ca ngợi đều dành cho vị lãnh đạo mới kế nhiệm kia. Chỉ có điều không ai biết, mỗi một quyết định mà vị lãnh đạo trẻ tuổi này đưa ra gần như đều là theo như ghi chép trong một cuốn vở mà từng bước chấp hành.


Tuyệt đại đa số người chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài lại càng không biết họ là may mắn hay bi ai.
Kiến trúc lớn nhất thành phố chính là tòa ma pháp tháp của Dallas.


Đây là nơi Dallas bình thường vẫn tu luyện và ở lại, nhưng hôm nay khi hắn quay về, lại không vào trong phòng bình thường mà lên tầng cao nhất của tháp.


Tầng cao nhất của ma pháp tháp là một căn phòng thật lớn, cả căn phòng phải cao tới hơn ba thước, đủ để dễ dàng cất chứa hơn trăm người mà không chật chội chút nào.


Trên lối vào tầng cao nhất có hai tên thủ vệ cao lớn, trên người bọn họ tán ra một loại năng lượng dao động kỳ lạ. Nếu Tiếu Ân ở đây hắn có thể dễ dàng nhận ra loại năng lượng dao động này đều từng cảm nhận được từ trên người Hắc Long Vương và đám người Long tộc bạn hắn.


Dallas lên tới tầng cao nhất, gật đầu với hai thủ vệ một cái, bọn họ tuy thuộc chủng tộc bất đồng, nhưng lại có được năng lực hùng mạnh và quan hệ ở chung với nhau khá hòa thuận. Cho dù là hai vị trong long tộc kia có mạnh cũng không thể dò xét một vị ngụy thần hùng mạnh.


Trong một góc tầng cao nhất có một pho tượng thật lớn đến hơn ba thước gần như chạm vào mái nhà.


Trên đầu pho tượng có một tầng sương mù nồng đậm, tầng sương đó cứ lượn lờ không tiêu tan mặc cho ai cũng không thể nhìn xuyên qua tầng sương đó để thấy khuôn mặt pho tượng. Đồng thời, quanh thân thể pho tượng còn có một cỗ năng lượng nhàn nhạt, cỗ năng lượng này tuy mỏng nhưng lại đem đến một áp lực thật lớn cho người khác.


Dallas cẩn thận cảm ứng cỗ năng lượng này một chút, trong đầu lại thoáng nhớ lại cảm nhận năng lượng của người thần bí kia.
Hắn chắc chắn khẳng định, người thần bí kia hẳn là một vị thần linh hàng thật giá thật, đương nhiên, khả năng là phân thân lớn hơn rất xa hình chiếu.


Quỳ xuống trước mặt pho tượng, miệng Dallas hơi mấp máy, kể hết tất cả mọi chuyện hôm nay đã phát sinh ra một lần, dường như trước mặt hắn không phải là một bức tượng gỗ mà là một thần linh thực sự.


Không quá lâu sau, Dallas đã kể xong toàn bộ. Hắn cũng không đứng dậy mà vẫn quỳ nghiêm tại chỗ, dường như đang đợi kỳ tích gì đó hiện ra.
Một lát sau, cỗ năng lượng nhàn nhạt trên pho tượng kia dần dần nồng hơn, trong cả căn phòng tràn ngập một loại khí tức xa lạ.


Hai thủ vệ long tộc ngoài cửa lập tức xoay người lại, bọn họ không cần nghĩ liền sải bước tiến vào trong phòng, rất nhanh quỳ sát xuống bên cạnh Dallas.
Dần dần, tầng sương mù trên đầu pho tượng bắt đẩu mỏng dần, cuối cùng tiêu tan mà lộ ra chân diện mục.


Đây là một cái đầu rồng, một cái đầu rồng được thu nhỏ lại vô số lần.
Thân phận thực sự của pho tượng này là một vị thần linh Long tộc.
Lúc này, thần tượng gỗ kia dường như có sinh mạng, đôi mắt không ngờ lại tràn ra một dòng hào quang sâu kín.


Một cỗ khí tức uy nghiêm dường như từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy tác động trực tiếp lên toàn bộ tầng cao nhất của tháp ma pháp, sắc mặt ba người bọn họ lập tức trở nên vô cùng thành kính, trong mắt cũng tỏa ra sự cuồng nhiệt.


Một luồng khí lạ bắt đầu bồng bềnh trong tầng tháp, luồng khí này bay vòng quanh Dallas vài vòng, dường như đang thu thập một ít tin tức, cuối cùng chậm rãi tiêu tán.
-Dallas, vị đại nhân ngươi đã gặp kia là một thần linh hệ quang minh.
Một giọng nói sâu kín vọng ra từ trong đầu rồng gỗ


-Một thần linh hệ quang minh đến đây là muốn làm gì?
Dallas nghiêm túc đáp:
-Christian bệ hạ vĩ đại, vị đại nhân kia sau khi tới Geny, nơi duy nhất hắn đến là công hội đạo tặc, hơn nữa còn dùng một loại pháp thuật lục soát trí nhớ, có nghĩa hắn tới đây khẳng định là vì thông tin tình báo.


Pho tượng trầm mặc thật lâu, đột nhiên giọng điệu thả lỏng:


- Có lẽ ta đã hiểu ý đồ hắn đến đây, Dallas, ngươi chú ý đến chiến loạn gần đây ở mấy tinh cầu, xem có phát hiện thần linh đến truyền đạo không. Một khi phát hiện ra tung tích bọn họ lập tức hồi báo, nhớ không được tùy tiện va chạm với bọn họ.


Giọng nói ấy chầm chậm mà vang vọng giữa không trung, gần như cùng lúc đó, làn sương lại một lần nữa ngưng tụ quanh đầu pho tượng, cuối cùng che lấp cả đầu rồng.


Áp lực trên tầng cao nhất tòa tháp đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng ba người Dallas vẫn cung kính quỳ rạp, không đứng lên ngay, mà đang thầm nghĩ về mỗi câu nói của thần linh.
Đặc biệt là Dallas, hắn phải lĩnh ngộ hoàn toàn những gì thần linh giao phó.


Nhưng ba vị cường giả trên tầng cao nhất này thật sự không ngờ được thần linh của họ coi trọng việc này đến thế nào.


Dallas đương nhiên là một trong các tín đồ của thần Hắc Long Christian, ngay cả chủng tộc hắn phần lớn cũng tín ngưỡng vị Long thần bệ hạ này, nhưng trên tinh cầu to lớn này, Tín đồ của Long thần Christian không chỉ có bộ tộc của Dallas.


Mà gần như ngay khi Dallas bắt đầu hạ lệnh tìm kiếm, tất cả các giáo hoàng tín đồ của Christian đều nhận được thần dụ từ chính thần linh, sai họ phải chú ý có thần linh nào mới đến truyền đạo hay không.


Không ai biết vì sao Christian lại coi trọng một phân thân thần linh có lai lịch không rõ ràng đến thế, chỉ có bản thân Long thần mới hiểu được, từ trên người hắn Christian có thể mơ hồ cảm ứng được hơi thở của Long tộc. Điều này làm cho hắn hoài nghi vị thần linh mới đến kia cũng là một vi Long thần hoặc ít nhất là một tộc á long.


Lấy Geny làm trung tâm, những nơi đã dò xét rõ ràng phải tới hàng vạn tinh cầu, nhưng những nơi chưa kiểm tra được thì còn ẩn giấu càng nhiều bí ẩn.


Trong đó có một viên tinh cầu chưa từng xuất hiện trong các tài liệu của mọi người, trên tinh cầu này đang diễn ra một trận chiến giành quyền khống chế rất tàn khốc.
Đó là cuộc chiến một mất một còn giữa hai vị thần linh thuộc hai hệ.
Một là quang minh, một là hắc ám.


Ba trăm năm trước, có hai vị thần linh gần như là cùng xuất hiện trên tinh cầu này, và khi bắt đầu truyền đạo liền thử nhét cả tinh cầu vào trong lãnh địa thần thánh của mình.


Tất cả dân cư trên tinh cầu từ đó lâm vào trong chiến tranh toàn diện, đặc biệt là trên đại lục chính là nơi giao tranh của hai thần linh.


Lúc này, trong một sa mạc lớn ở tinh cầu, một vầng hào quang thật lớn hiện lên, trên mặt đất trống không xuất hiện một truyền tống trận thật lớn, sau đó trăm người đầu đội áo choàng liền xuất hiện trong sa mạc này.


Nhìn dưới chân, Tiếu Ân khẽ thở dài khi hắn đi vào tinh cầu này cũng không có sử dụng truyền tống trận mà hai vị thần linh kia đã dựng nên, mà thông qua thông đạo đặc biệt giữa thần giới và hạ giới, một lần nữa lập ra truyền tống trận của riêng mình.


Đương nhiên, tạo truyền tống trận chỉ là một suy nghĩ nhưng cũng phải tiêu phí tới hàng trăm vạn thần lực kết tinh, ngay cả hắn giàu có cũng có chút đau lòng.
Tuy nhiên, chỉ cần có thể tránh được không bị hai vị thần linh kia phát hiện, thì tất cả đều đáng giá.


Thiết lập ma pháp trận trong sa mạc cũng là bắt chước bộ tộc Hoàng kim mà làm,
sa mạc, biển rộng, đầm lầy tuy nguy hiểm rất lớn, nhưng cũng là nơi người thường ít tới, có nghĩa khả năng bị phát hiện cũng nhỏ hơn nhiều.


Nhưng khi đoàn người bọn họ đi ra khỏi truyền tống trận, sắc mặt Tiếu Ân lại đầy vẻ kinh ngạc. Hắn đã cảm ứng được cách đây khoảng chừng trăm dặm không ngờ còn có một bộ lạc sa mạc tồn tại.