Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 54: Thần quốc của thần vương

Bài tử hình tròn trong tay Tiếu Ân sáng lên như một cái bóng đèn.
Trong hào quang này, hắn có thể nghĩ đến năng lượng quang minh hùng mạnh.
Trong thế giới ma pháp, cùng sở hữu ba hệ ma pháp lớn, ngay cả chúng thần cũng căn cứ vào phân phối này mà chọn trận doanh khác nhau.


Trong ma pháp hệ hắc ám, hệ trung gian, hệ quang minh cùng chưa có loại ma pháp nào là tuyệt đối vô địch.
Cũng như vậy, trong ba hệ lớn này, cũng phân ra hàng trăm hệ ma pháp.
Ma pháp hoàng kim hệ và quang minh hệ thuần túy đều là một nhánh của ma pháp loại quang minh.


Cái gọi là ma pháp hệ quang minh thuần túy kia chính là một loại ma pháp tổ hợp từ những thứ tốt đẹp sáng láng nhất trên khắp thế giới, không có một hệ nào khác trộn vào.


Nghe nói thời viễn cổ, cũng không có loại pháp thuật quang minh thuần túy này, mà nguyên thân của loại pháp thuật này chính là ma pháp hệ hoàng kim, ngựng đọng ma pháp hệ hoàng kim lại một lân nữa mới chân chính ra loại năng lượng hệ quang minh không có chứa một tia tạp chất, hoặc nói là gần nhi chỉ là một phần trăm tạp chất.


Dù sao, loại năng lượng thuần túv trăm phần trăm gần như không có khả năng có được, cho dù là thần linh cũng vậy thôi.
Tuy năng lượng hệ hoàng kim và hệ quang minh thuần túy có sự tương đồng sâu xa, nhưng cũng vẫn là hai loại ma pháp hoàn toàn bất đồng.


Ma pháp hệ hoàng kim còn chứa nhiều tạp chất một chút, là một loại có tính dung hợp rất mạnh, tuy thiên hưởng vẫn là hệ quang minh, nhuưng có thể quy nạp thêm ma pháp hệ trung gian để cân bằng.


Nhưng quang minh sẽ không giống vậy, loại ma pháp này tràn đầy tính chất biệt lập, nếu chọn học loại ma pháp này thì cả đời rốt cuộc đừng nghĩ đến việc dùng ma pháp nào khác.


Nếu không như thế, người muốn tu luyện ma pháp quang minh thuần túy đâu cần phải là sinh linh có linh hồn thuần khiết nhất thế giới, cũng chỉ có người như vậy mới có thể chân chính đạt được ý nghĩa thực sự của ma pháp quang minh tinh thuần.


Đương nhiên, loại ma pháp này có uy lực cũng cực kỳ mạnh, mặc dù đối phó với ma pháp hệ trung gian và ma pháp hệ hoàng kim thì thưởng thôi, nhưng đối phó với ma pháp hệ hắc ám lại có tác dụng khắc chế tuyệt đối.


Thậm chí chỉ cần trong hệ thống ma pháp mà đối phương tu luyện có chút ma pháp hệ hắc ám, thì khi đối địch, bất kể đối phương phóng thích ma pháp hệ gì, thì ma pháp sư hệ quang minh tinh thuần đểu có thể chiếm được ưu thế thật lớn.


Đây là do tính chất khác nhau, loại ma pháp này không ngờ có tính chất có thể khiến cho người ta sợ hãi.
Hiện giờ, tấm bài tử hình tròn này có thể phóng ra đúng là loại ma pháp hệ quang minh siêu cấp mạnh mẽ.


Loại ma pháp này khí tức thưởng nồng đậm, chỉ là một phát đánh ra, lập tức khiến cho Tiếu Ân cảm thấy một trận kích động và sợ run.


Trên người hắn, bán thần vực lực lượng đại biểu cho sức mạnh ma pháp vong linh dường như đã bị áp chế, ngay cả chỉ động một chút thôi cũng khó khăn, cũng như vậy, năng lượng hệ hoàng kim lúc này lại vô cùng mạnh mẽ, giống như Tiêu Ân đã cho loại ma pháp này ăn thuốc kích thích.


May nhất là chuyện duy nhất mà Tiếu Ân lo lắng cũng không xảy ra.


Khi hào quang thuần túy đảo qua thân thể Tiếu Ân, cùng không bởi vì hắn từng tu luyện sức mạnh vong linh vương mà cũng có vài phản e dè đối với nó, cũng không hề phải nhấm nháp chút đau khổ nào, xem ra đây là biến hóa sau khi dung hợp, lĩnh vực lực lượng quả nhiên không giống bình thường.


Vầng hào quang màu trắng ngay sau đó bao phủ toàn bộ sơn động, sau đó thì lao tới dòng sông nhỏ.
Khi cỗ năng lượng này tới con sông nhỏ, một tiếng kêu thê lương vang lên.


Chút ý niệm của thượng cổ băng ma lơ lửng trên sông lúc này ầm ầm nổ mạnh, sức mạnh quang minh tinh thuần này khi cảm nhận được một dòng khí tức hắc ám của thượng cổ băng ma, tự nhiên không chút lưu tình hủy sạch.


Tiếu Ân quay đầu lại nhìn một chút, cảm thụ được cỗ tàn niệm kia phiêu đăng trong không khí, đã có được nhận thức rõ ràng về sức mạnh quang minh tinh, thuần, sức mạnh này khi đối phó với lũ ma quỷ thuộc tính hắc ám, uy lực to lớn quá thật không gì sánh kịp.


Khi vầng hào quang màu trắng tràn khắp cả sơn cốc, một con quang minh thủy mẫu mỏng trắng ở trên không trung nhộn nhạo mở ra.
Đây là hào quang trong không trung ngưng tụ mà thành thủy mẫu, thân mình chính là từ năng lượng quang minh thuần túy chuyển hóa mà thành.


Cái thân hình béo tròn trên không trung cứ bồng bềnh phiêu đăng, những cái tua tỏa ra múa máy như đang mừng vui vì cuối cùng cũng được ra đời.


Tiếu Ân cảm nhận được luồng sáng nhọn màu trắng kia, dòng năng lượng như nước không ngừng rửa sạch thân thể hắn, ngay cả linh hôn dường như cũng bị loại năng lượng này ảnh hưởng.
Dẩn dần, Tiếu Ân dường như cũng hơi mê mê, trong loại ánh sáng này, tâm linh hắn dường như cũng tràn đầy ánh sáng.


Tiếu Ân lắc đầu, hắn cũng có chút minh bạch, có lẽ trí nhớ của thượng cổ băng ma cùng không sai lâm, phàm là đã tiếp xúc với hào quang này một thời gian dài, đặc biệt không ngừng ngưng tụ năng lượng trong đó, tạo ra trăn ngàn quang minh thủy mẫu, sợ là thật sự sẽ làm ra loại chuyện không thể tin nổi là đem thủy mẫu tặng người.


Chuyển Tị Thủy Cháu xuống dưới quang minh thủy mẫu, bên trong đó có hơn trăm điểm đen nhỏ dường như cảm ứng được năng lượng quang minh tinh thuẩn trên đó, lập tức dao động rất nhanh, thậm chí ngay cả năng lượng cũng không hấp thụ, mà liều mạng xông lẻn.


Chỉ có điều năng lượng của Tị Thủy Châu đã hòa với bán thần vực lực lượng thành một thể, nên dưới sự khống chế của Tiếu Ân, chúng căn bản là không thể phá được vây khốn của Tị Thủy Châu.


Tiếu Ân lặng lẽ dừng một chút, có lẽ trong lòng đang hưởng về vị thần linh không biết tên mà cầu nguyện.
Nếu Quang minh thủy mẫu cũng không thể đối phó với vũ khí diệt thế khủng bố này, thì thế giới này thật sự là sắp bị hủy diệt rồi.


Khe khẽ, trong nháy mắt, Tị Thủy Châu lập tức vỡ ra, trên không trung hóa thành năng lượng hư vô.
Còn trên trăm điểm đen nho nhỏ kia lập tức bại lộ giữa không trung.
Điểm đen đó một khi thoát vây lập tức lao như điên tới quang minh thủy mẫu.


Toàn bộ tinh thần của Tiếu Ân đểu tập trung trên điểm đen này, hắn lập tức phát hiện, khi điểm đen đó bay tới trong không trung, thể tích của chúng cũng dần dần thu nhỏ lại.


Những tia sáng quang minh thủy mẫu phát ra như vô tận, khiến cho mấy điểm đen kia trở nên suy yếu, hơn nữa tốc độ rất nhanh, chi một chút sau thậm chí còn chua chạm được vào quang minh thủy mẫu đã biến thành hư ảo giữa không trung.


Tiếu Ân nhìn mà cứng lưỡi, hắn dồn toàn lực cũng không cách nào đổi phó được với mấy điẻm đen đó, không ngờ chúng lại cứ như thế mà dễ dàng bị tiêu diệt, loại năng lượng quang minh tinh thuần này quả nhiên tuyệt đối là khắc tinh của mấy điểm đen đó.


Bởi vì lúc đó khoáng cách của hào quang và điểm đen cũng không xa, cho nên cũng có hơn phân nửa điểm đen không hoàn toàn biến mất mà đã vọt được tới thân thể quang minh thủy mẫu.
Giống như bươm bướm bay vào giữa Hóa Diệm Sơn, chỉ bùng lên một đốm lửa nhỏ, chợt lóe mà tắt.


Nhưng thấy được điều này, sắc mặt Tiếu Ân cũng hơi đổi.
Quang minh thủy mẫu quả nhiên tuyệt đối là khắc tinh của điểm đen, nhưng những điểm đen này vừa thấy quang minh thủy mẫu, lập tức là cố liêu thân mà lao đến.


Nếu số lượng đó chỉ trong phạm vi cho phép tất nhiên là không có gì, nhung nếu số lượng điểm đen đó lên tới mức khủng bố thì sao?
Như vậy, kết quá cuối cùng là quang minh thủy mẫu sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, hay các điểm đen đó sẽ cứ đánh quang minh thủy mẫu tới tán loạn mới thôi?


Ý nghĩ này nháy mắt hiện lên trong đầu Tiếu Ân, hắn đã quyết định nhất định phải tiêu diệt tất cả vũ khí diệt thế còn lại, nếu có một thoát ra ngoài, thì thứ này sẽ không ngừng sinh sản, nếu thật sự để cho chúng hủy diệt vài tinh cầu rồi thì ngay cả Tiếu Ân cũng không chắc có thể tiêu diệt chúng toàn bộ hay không.


Hắn nhẹ nhàng duỗi cánh tay ra, dường như có được trí thông minh, quang minh thủy mẫu cứ thế chậm chậm bay tới trên cánh tay hắn, mấy cái tua kia cuốn lấy tay hắn như dây thừng.


Tiếu Ân sải bước đi về phía trước, khi đi qua con sông nhỏ thì lòng khẽ động, thượng cổ băng ma này cũng là một trong những yêu quái lớn nhất hệ hắc ám, hơn nữa trên người nó có thể nói là nhiều báu vật vô giá lắm.


Trong tình huống bình thường, Tiếu Ân tự nhiên là không muốn giao chiến với đối thủ khủng bố như vậy, nhưng lúc này có quang minh thủy mẫu hiệp trợ bên cạnh, thì tại sao không mượn cơ hội này trực tiếp chếm giết hắn ngay tại đây luôn?


Có kinh nghiệm vừa rồi, Tiếu Ân đã có được hiểu biết sâu sắc về quang minh thủy mẫu trên tay, loại sức mạnh này đê đối phó với sinh vật hệ hắc ám thật sự là quá hùng mạnh.


Ngay cả thần niệm của thượng cổ băng ma ngưng tụ, dưới sự tấn công của hào quang kia cùng lập tức sụp đồ, điều này ngay cả thần linh thực sự cũng khó có thể làm được.
Cổ tay hắn vừa lật, một lần nữa trên tay Tiếu Ân lại xuất hiện Tị Thủy Châu.


Hắn nhẹ nhàng vung lên, Tị Thủy Châu bay qua bay lại giữa sông, phàm là những nơi có Tị Thủy Châu đi tới, nước sông một mực tránh lui, lộ ra lòng sông trống rỗng.


Tìm cả nửa ngày không ngờ chẳng thấy nửa cái bóng của thượng cổ băng ma, hơn nữa, trong tinh thần cảm ứng của Tiếu Ân, dường như cũng không có dấu hiệu sinh mạng của yêu ma quỷ quái.


Trong lòng hắn đại kỳ, biết hoặc là thượng cổ băng ma có được pháp thuật siêu lợi hại, ngay cả năng lượng cảm ứng của hắn cũng có thể giấu diếm, hoặc là hắn đã xem thời cơ, tranh thủ khi quang minh thủy mẫu còn đang tiêu diệt mấy điểm sáng, chính mình cũng không rảnh, hắn đã chạy xa nơi này.


Tuy nhiên, bất kể là khả năng nào, Tiếu Ân cũng không thể ở đây trong thời gian dài.
Hắn phải tiêu diệt tất cả điểm đen bên ngoài, một cũng không chừa.
Xông qua cầu đá rời khỏi đây như bay, khi qua cửa động bên ngoài, Tiếu Ân thấy có hai thi thể của ngụy thần thượng cổ.


Lúc này hắn hơi dừng lại một chút, lưởt tinh thần ý niệm qua hai thi thể này, không ngờ cảm ứng được trong đó có ẩn chứa một tia sức mạnh quang minh tinh thuần mỏng manh.


Trong lòng hắn đã hiểu một chút, bởi vì trong cơ thể hai người này có sức mạnh quang minh tinh thuần cực kỳ mỏng manh, còn không đến mức khiển cho các điểm đen cảm ứng được, mà nhóm vũ khí diệt thế này trời sinh lại là khắc tinh của sức mạnh này, nên sau khi họ chết, các điểm đen này cũng không có hứng thú hủy diệt hoàn toàn.


Tiếu Ân thở dài một tiếng, giơ một tay, dẫn vạn niên quang nguyên trong người tới hai thi hài đó, một lát sau, cả hai thi thể đều đã hóa thành tro bụi.
Dưới ánh sáng của quang minh thủy mẫu chiếu rọi, hai đám tro này hóa thành làn khỏi đen nhẹ nhẹ, cuối cùng tiêu tan toàn bộ trong không khí.


Làm xong hết thảy, Tiếu Ân rời hang động lai lịch quỷ dị khó lường này.
Trước mặt vẫn cứ là dãv núi trùng điệp dưới mặt trời chói chang.
Ở cái nơi thần quỷ này, có vô số thực vật sinh trưởng nhưng lại không có động vật nào tồn tại, cho dù nhỏ như con kiến, con bọ chó cũng không gặp.


Cả không gian tràn đầy một sự tĩnh mịch khiến tim người ta đập nhanh, có một cảm giác khủng bố như thế ngày tận thế đang tới.
Khi vừa mới tiến vào không gian này, Tiếu Ân còn không rõ đến tột cùng vì sao lại tạo thành tình huống như vậy, tuy nhiên, giở thì hắn đã hiểu nguyên nhân.


Không gian này hóa ra cho dù không phải là chim hót líu lo, nhưng các sinh linh có sự sống ở đây cũng tuyệt đối không ít.
Nhưng từ khi mấy điểm đen kia xuất hiện, tất cả sinh linh ở đây đểu bị diệt sạch.


Sau đó, không biết vì nguyên nhản gì, có nhân vật nào đó đã dùng thủ đoạn thần kỳ nào đó, tụ tập các điểm đen này với bài tử mà yêu ma vương thượng cổ và các thần linh vô cùng tâm huyết tạo ra, phong ấn lại.


Đại khái tình huống là như thế, nhưng vì sao người nọ phải phong ấn mấy thứ này, thì khôngbiết rồi.
Tinh thần ý niệm chợt buông ra, hai mắt Tiếu Ân vừa nhắm lại lập tức lặng lẽ mở ra, hắn kinh ngạc nhìn quang minh thủy mẫu trên cánh tay mình.


Vừa rồi tinh thần ý niệm của hắn vừa mới tán ra, liền phát hiện là tốc độ truyền ý niệm hay khoảng cách truỵên đi đều hơn xa ngày thưởng có thể được.


Loại cảm giác này phi thường tinh tế, giống như một đôi mắt cận một ngàn tám trăm độ đột nhiên ngay sau đó trở thành thị lực 10/10, cảm giác này mang lại cho người ta rung động tuyệt đối không thể tin nổi.


Ánh mắt Tiếu Ân nhìn quang minh thủy mẫu có chút phức tạp, đã sớm nghe nói qua ma pháp hệ quang minh là pháp thuật có năng lực phụ trợ mạnh nhất trên thế giới, xem ra quang minh thủy mẫu quả thật có thể nâng cao thực lực của hắn thật lớn.
Lại một lần nữa ngưng thần quan sát.


Phát hiện ở một nơi rất xa phía nam, một đoàn điểm đen xoay tròn trên không trung, như đang lưu luyến cái gì đó, nhưng lại không phát hiện tung tích Thái Sâm.
Lòng Tiếu Ân khẽ động, chẳng lẽ Thái Sâm đã bị chúng giết hại? Nhưng nếu là đã giết hại, thì vì sao chúng còn muốn đợi ở đây?


Suy nghĩ một chút, Tiếu Ân lập tức bay về phía đó với tốc độ nhanh nhất, dù sao hắn đi cùng chỉ có một mục đích, là tiêu diệt hoàn toàn đối phương, còn về phần Thái Sâm còn sống hay không, thực ra cũng chẳng quan trọng nữa rồi.


Còn rất xa Tiếu Ân mới tiếp cận được chúng, các điểm đen này đã cảm nhặn được khí tức của quang minh thủy mẫu cực kỳ đáng ghét kia.
Khi đối mặt với khí tức này, đống điểm đen kia đều phát điên rồi, chúng liều mạng xông tới quang minh thủy mẫu.


Đây là một loại sức mạnh bản năng, căn bản là không có đạo lý gì.
Tiếu Ân nhẹ buông tay, mấy cái tua của quang minh thủy mẫu buông ra, cứ như vậy nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Hào quang mãnh liệt như mặt trời chính ngọ chói chang, nhanh chóng khiến cho đống điểm đen này bị suy yếu.


Nửa ngày sau, số điểm đen có thể thực sự xuyên qua lưởi ánh sáng, tiếp cận quang minh thủy mẫu không ngờ đến ba cái cũng không đủ, tuyệt đại đa số điểm đen đều biến thành hư ảo ngay tại chỗ dưới ánh hào quang chiếu rọi.


Không đơn giản như thế hễ điểm đen nào đụng phải quang minh thủy mẫu kia đểu nguyên khí đại thương, trong đó rõ ràng nhất chính là điểm đen ban đâu là to như trái bóng rổ, bị hào quang suy yếu trở thành trái bóng đá lớn, rồi nhỏ.


Sau đó, toàn bộ điểm đen đều nhào vào quang minh thủy mẫu, không còn chút dấu vết trên đời.
Đến tận lúc này, Tiếu Ân mới xem như thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Thực ra, hắn ở một bên quan sát cùng đã phát hiện dưới sự tấn công của điểm đen đó, hào quang quanh quang minh thủy mẫu cũng bị nhỏ lại một chút, nói cách khác, sau khi tiêu diệt nhiều vũ khí diệt thế như thế, ngay cả quang minh thủy mẫu cũng bị ảnh hưởng một chút.


Nếu trước mắt đống điểm đen nhỏ kia không phải là không nhiều lắm mà là có thêm vô tận hơn mười hơn trăm vạn, thì cuối cùng sinh mạng thể biến mất kia chỉ sợ sẽ ngược lại.


Sau khi điểm đen cuối cùng biến mất, Tiếu Ân bắt đẩu tiếp tục đi tìm Thái Sâm, trong lòng hắn có một loại dự cảm, tên kia rất có thể không có chết.
Lẩn này đến đây, tuy rằng không thể bắt thượng cổ băng ma kia, nhưng có thể đạt được bài tử trước mắt này cũng là chuyện vui không ngờ.


Bỗng vẻ mặt Tiếu Ân khẽ động, ánh mắt tập trung vào một đống đất nơi xa xa.
Do dự một chút, hắn lập tức bay nhanh qua.


Chần chừ bên ngoài một chút, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay điểm khẽ, một cơn gió xoáy lập tức hình thành bên người hắn, sức gió mạnh mẽ vây quanh đống đất một vòng, lập tức nghe thấy bên trong vang lên tiếng thét chói tai, sau đó đống đất trở mình mãnh liệt, Thái Sâm nhảy dựng lên từ trong đó.


Tuy nhiên lúc này Thái Sâm cũng phi thường chật vật, cả thân đầy máu tươi và bùn đất, một khuôn mặt tràn đầy sự oán độc, làm sao có thể nhìn thấy một phân hào sảng khi mới gặp lúc xưa.


Hai người lặng yên nhìn nhau, Tiếu Ân cẩn thận quan sát hắn vài lân, cuối cùng cũng hiểu được làm sao hắn thoát được đống điểm đen truy đuổi.
Sự khác nhau giữa tát mãn thú nhân và ma pháp sư nhân loại chính là trong cơ thể bọn họ đều có một linh vật.


Mà lúc này, trên người Thái Sâm đã không có khí tức của linh vật.
- Không ngờ ngươi phải trả cái giá như vậy, thật sự là đáng tiếc…
Tiếu Ân than khẽ.
Thái Sâm cười sầu thảm:


- Ta cùng đã phải thả ra linh vật làm giá, nhưng đáng tiếc là cuối cùng cũng khó có thể bảo được mạng.
Tiếu Ân ngẩn ra, cười:
- Tức là sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi sao?
- Chẳng lẽ ngươi không giết ta?
Thái Sâm lộ ra một tia tuyệt vọng.


- Nếu ngươi không có được bảo vật bên trong đó, có lẽ sẽ bỏ qua cho ta một lần, nhưng ngươi đã chiếm được chí bảo mà thần linh thượng cổ để lại, còn có..
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chẳm chẳm vào quang minh thủy mẫu vòng trên cánh tay Tiếu Ân, thần sắc ánh mắt cực kỳ phúc tạp.


- còn có thần thú này, có thể tiêu diệt vũ khí diệt thế, chăng lẽ ngươi để cho ta truyên tin tức này ra ngoài sao?
Tiếu Ân lo lắng một chút, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Ngươi đoán đúng, ta không thể đê cho ngươi truyền mấy tin này ra ngoài.
Thái Sâm lộ ra biểu tình quả là như thê:


- Lúc trước ta mang ngươi vào hang động, thực ra cũng không có hảo tâm, vốn nghĩ có thể thần thú này là của ta, không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại có tiện nghi, thật là thiên ý..
Miệng hắn nói, tiếng nói cũng càng lúc càng thấp, sau đó lảo đảo. ầm ầm ngă xuống.


Tiếu Ân đảo qua tinh thần ý niệm, lập tức hiểu sức sống trên người hắn đã hết, không có khả năng sống.
Lập tức, trên mặt Tiếu Ân có một tia cổ quái.


Hắn cố ý tìm người kia, tất nhiên có ý nghĩ diệt khẩu, nhưng trước khi diệt khẩu cũng muốn thám thính một chút hoàn cảnh và phương pháp xuất nhập nơi này.


Nhưng không ngờ tới, Thái Sâm vừa thấy Tiếu Ân đã phát hiện ra ngụy trang của mình, lập tức biết chạy trời không khỏi nắng, vì sợ hắn dùng khổ hình Sưu Hôn Thuật, nên chỉ nói vài câu đã dùng cách nào đó tự sát, đã phải chết thì không thể không chết, ngay cả linh hồn cũng tiêu tan trong nháy mắt, căn bản là không để cho Tiếu Ân có khá năng thăm dò gì.


Khe khẽ lắc đầu, hắn chỉ tay, thiêu hoàn toàn thi thể Thái Sâm.
Trong ý thức của Tiếu Ân thủy chung vẫn có ý tưởng người đã chết thì ân oán coi như đã hết, đây là thời quen mang tới từ kiếp trước, tới bây giờ cả đời vẫn cứ khắc cốt ghi tâm.


Nếu ở nơi khác, Tiếu Ân có lẽ còn có thể đưa hắn đi thổ táng (đem chôn), nhung ở đây cũng không dám làm như thế, dù sao đây cũng là nơi của vũ khí diệt thế, nếu có một, hai con cá lọt lưởi, thì thi thể này sẽ là một vũ khi diệt thế mới.


Xử lý tốt việc này xong, thông qua quang minh thủy mẫu, Tiếu Ân tận lực phát tán tinh thần niệm của mình ra khắp nơi.
Nhưng bắt kể hắn tìm tòi thế nào cũng không cách nào tìm ra nơi thượng cổ băng ma rơi xuóng.
Dường như sinh linh hệ hắc ám đã hoàn toàn mất tung tích.


Sau mấy ngày đi lại trong này, cuối cùng Tiếu Ân cũng xác định được, ngoại trừ một ít thực vật đặc biệt kỳ lạ hiếm gặp cũng không có gì ngạc nhiên vui mừng cả.
Tuy nhiên, ngâm lại, một nơi đã bị vũ khí diệt thê quét sạch một lượt còn có thể có bao nhiêu sinh linh có thể tồn tại.


Hắn cướp lấy một chút dược liệu ma pháp quý báu kỳ dị không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, sau đó nhắm vách tường xông thăng vào.


Bởi vì không ngờ Thái Sâm đã chết, nên hắn cũng không cách nào rời đi được, mà trong này tìm kiếm cũng không thấy truyền tống trận pháp nào, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ đành dùng phương pháp cực đoan như thế, dùng sức mạnh của mình tấn công không gian thần bí này.


Chỉ có điều không ngờ là khi thân thể hắn tiếp xúc với vách tường, không ngờ không gặp lực cản gì, cứ như vậy dễ dàng xuyên qua.
Trước mắt một mảnh sáng ngời, khi Tiếu Ân phản ứng lại được mới phát hiện mình đang đứng ở một góc của một quảng trưởng thật lớn.


Lúc này hắn vô cùng không ngờ, vách tường này không ngờ lại không có một tia sức mạnh phòng ngự sao? Nếu vũ khí diệt thế cũng như thế mà dễ dàng tới đây, chẳng phải đã thành một tai họa lớn.


Đánh giá nơi này một chút, Tiếu Ân lập tức hiểu hắn đang ở trên một truyền tống trận, chỉ có điều truyền tống trận này diện tích cực lớn, không ngờ mắt nhìn cũng không hết được đến cuối cùng.
Trong lòng hơi kinh hãi, truyền tống trận khổng lồ như thế, thật là không biết thuộc thế lực phương nào.


Hắn hơi cảm ứng một chút, trong không trung nhộn nhạo một khí tức thần thánh cuồn cuộn, thậm chí còn khiến cho người ta run rẩy mãnh liệt.


Loại khí tức này Tiếu Ân đã từng cảm ứng qua, khi quang minh thủy mẫu xuất hiện cũng có khí tức như vậy, trong khí tức này chính là một loại sức mạnh quang minh tinh thuần, tuy nhiên, sức mạnh quang minh có thể mạnh mẽ dao động trong không khí đến thế này là lần đầu tiên hắn gặp.


Mơ hồ Tiếu Ân cũng ngờ ngợ hiểu ra mình đã tới nơi nào.
Đây là một đất nước của thần, hơn nữa còn là một quốc gia của thần Quang Minh siêu cấp hùng mạnh điển hình.


Trong quốc gia này, có một vị thần linh tràn đầy quang minh tuyệt đối giống như quang minh thủy mẫu, hơn nữa, theo khí tức của thần linh này, có thể thấy sự hùng mạnh của ngài tuyệt đối là cả đời Tiếu Ân ít thấy.


Cho dù là Nữ thẩn Ánh Trăng, trước khí tức của bị thần linh hệ Quang minh hùng mạnh này, trước mặt vị thần linh không biết tên này, dường như cũng là rất bé nhỏ không đáng kể.


Một cơn sóng tinh thần dao động tràn tới, đó cũng là một cỗ sức mạnh quang minh tinh thuần, nhưng Tiếu Ân nháy mắt lại cảm ứng được sức mạnh quang minh này so với chủ nhân của quốc gia này và Nữ thản Ánh Trăng đều phải kém xa vạn dặm, nếu hắn đoán không sai, đây chính là một trong các vị thần sứ của thần linh quốc gia này.


Lòng khẽ động, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân nhanh chóng quay về cơ thể và liên hệ với bài tử mới vào tay.
Đây là năng lực đặc biệt của tất cả ngụy thần cấp cao thủ, đã có thể tự vây quanh thân một không gian đặc thù có tác dụng như vật phẩm trang sức không gian cỡ đại.


Đương nhiên, thứ có thể để cho cao thủ xem như tùy thân mà bày thả đều là tinh phẩm thực Sự, còn về phần mấy tinh thạch và những thứ không thưởng dùng thì vẫn cứ để trong vật phảm trang sức không gian.


Sức mạnh tinh thần của Tiếu Ân vừa tiép xúc với bài tử, lập tức từ bên trong dẫn ra mọt dòng năng lượng quang minh cực điểm tinh thuần.


Dòng năng lượng quang minh này là dẫn từ trên người quang minh thủy mẫu tới, mặc dù sự hùng mạnh thì còn xa xa không băng bán nhân Tiếu Ân, thậm chí chăng qua chi tương đương với một ma đạo sĩ mà thôi, nhưng xét về sự tinh túy cũng không gì sánh kịp, đừng nói là năng lượng đi thăm dò, cho dù là năng lượng quang minh tinh thuần phiêu phiêu khắp nơi trên đất nước của thẩn này cũng không chắc tinh thuần được như nó.


Dù sao, thân là thần linh cũng không có khá năng vĩnh viễn sổng một mình, ngay cả là chính thuộc tính quang minh có đặc tính bài xích hết thảy, nhung hoặc nhiêu hoặc ít cũng phải tiếp xúc một vài phương diện khác, cũng bị ảnh hưởng một chút.


Sức mạnh quang minh có hùng mạnh đi nữa cũng đã bị không gian và thời gian ảnh hưởng, cho nên trên thế gian này không có sức mạnh quang minh trăn phần trăm tinh thuần thực sự, cũng như không có khả năng có trăm phần trăm hoàng kim vậy, có thể đạt tới chín mươi chín phần trăm đã là phi thường giỏi rồi.


Nhưng quang minh thủy mẫu thì lại không giống thế, loại sinh vật quang minh thần kỳ này vốn là siêu cấp thần thú thuộc tính quang minh được chế tạo ra nhằm vào vũ khí diệt thế.


Lúc trước, khi tạo ra thần thú này không chỉ có riêng các thần linh thượng cổ vắt hết óc, ngay cả các đế vương ma quái hắc ám cũng tận tâm tận lực trợ giúp.


Đúng là bởi vì có lực lượng hắc ám tham dự, cho nên ngược lại lại tạo ra kỳ tích, khiến cho năng lượng thuộc tính của quang minh thủy mẫu trở thành sức mạnh quang minh tinh thuần trăm phần trăm độc nhất vô nhị.


Nếu không phải như thế quang minh thủy mẫu cũng không có khả năng tạo thành thương hại thật lớn như thế cho vũ khí diệt thế.
Tuy nhiên, chính vì có được năng lực đặc biệt này, cho nên việc duy nhất nó làm là không ngừng tích tụ sức mạnh quang minh tinh thuần, để tới thời khắc cần thiết sẽ phóng thích.


Trừ lần đó ra, nó luôn có khả năng tiếp xúc với các sức mạnh thuộc tính khác, cho dù ngày sau sẽ trở thành thần linh cũng vậy.


Phương xa, một lão nhân mặc một thân trưởng bào thần sứ màu vàng mỡ to hai mắt, lão ngưng nhìn Tiếu Ân dường như đang không biết làm sao kia, khuôn mặt già nua đầy kích động mạo hiêm.


Sau lưng lão, có vài người mặc y phục thần sứ đủ màu, họ kinh ngạc nhìn hành động không ngờ của vị lão nhân này, đểu cảm thấy không hiểu.
Tiếu Ân ngẩng đẩu lên, nhìn vị lão nhân đang đi tới phía mình, hắn đã xác định, tinh thần ý niệm vừa rồi quét qua đúng là vị lão nhân này.


Rất nhanh, lão nhân đi tới bên hắn, thi lễ thật sâu:
- Quang Minh thần vĩ đại Odin Lage, ta là người hầu của thần vương bệ hạ Habib Hey, xin hỏi ngài là đến từ quốc gia của Quang Minh thần nào?
Tiếu Ân ngẩn ra, trong mắt có chút buồn cười, hẳn ho nhẹ một tiếng, trả lời:


- Rất xin lỗi, Habib Hey đại nhân tôn kính, vân đề này của ngài ta không thể trả lời.
Habib Hey nao nao, tuy nhiên hắn cũng không có ý giận, chỉ cười:
- Vậy xin hỏi các hạ là...
- Tiếu Ân.


- A, Tiếu Ân các hạ, ngài đã đến, đây là vinh hạnh của chúng ta, cho dù là thần vương bệ hạ biểt ngài đến đây rồi cùng sẽ phi thường cao hứng.
Cách đó không xa, mấy thần sứ chậm chạp mới đuổi theo kịp đở mặt ra.


Bọn họ nghe được hai người nói chuyện, cũng nghe được Habib Hey đối vói Tiếu Ân kia không chút nào che giấu hảo cảm và khen tặng, điều này, đối với bọn họ mà nói, thật không ngờ và khó có thể tiếp nhận.
Tiếu Ân ngẩng đẩu lên, kinh ngạc nhìn hắn một cái, sắc mặt vẫn bình thân:


- Habib Hey đại nhân, tuy ta chỉ đi ngang qua đây, nhưng vạn phần ngưỡng mộ tôn quý Odin Lage thần vương bệ hạ, nếu có thể có được sự cho phép của ngài, ta muốn cầu nguyện thần vương bệ hạ, hy vọng có thể được người chúc phúc.
Trên mặt Habib Hey nồng đậm ý cười:


- Tiếu Ân các hạ, ngài nhất định có thể được thần vương bệ hạ chúc phúc.
Dứt lời, ông ta đưa Tiếu Ân đi ra ngoài truyền tống trận thật lớn mắt nhìn không hết đó.


Sau lưng bọn họ, mấy vị thần sứ các cấp kia nhanh chóng đuổi kịp, trong mắt các vị thần sứ đó cũng vạn phần khó hiểu, vì họ xem ra, thực lực của Tiếu Ân cũng chỉ gần tương đương một ma đạo sĩ mà thôi, trong thần quốc, người có được thực lực này hoặc vượt qua có thể nói đâu đâu cũng có.


Nhưng Habib Hey đại nhân tôn kính không ngờ lại tự hạ thân phận, tự mình đưa hắn tới thần điện của thần linh mà cầu nguyện, chuyện này quả thực khó có thể tưởng tượng.


Chỉ chốc lát sau, tin tức này lập tức được phần đông thần sứ truyền nhau huyên náo, lòng hiểu kỳ thôi thúc, càng đông người đi tới thần điện, như những tín đồ trung thành, các thần sứ đó đểu muốn nhìn một chút xem nhân vật này được Habib Hey đại nhân tôn kính ưu ái như thế đến tột cùng trước mặt thần linh có biểu hiện thế nào.


Thực ra, lúc này Tiếu Ân cũng cảm thấy hơi hối hận.
Chính mình dẫn động sức mạnh của quang minh thủy mẫu, không ngờ lại khiến cho vị lão nhân vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản này chú ý đến, mở miệng một cái là nhắc tới danh vị thần quang minh của quốc gia này.


Tiếu Ân và Hắc Long Vương, cũng đã đàm luận rất nhiều về phong tục của thần giới, nên biết dưới tình huống như vậy, tức là vị lão nhân kia đã có ý mới hắn, nếu muốn giữ quan hệ tốt với nhau thì nhất định phải để xuất mong muốn được cẩu nguyện thần linh quốc gia này, biểu đạt sự tôn sùng từ trái tim của mình đối với vị thần đó.


Mặc kệ là có tín ngưỡng vị thần linh đó hay không, bước này là không thể tránh được, nếu không hắn sẽ bị liệt vào danh sách các nhân vật không được chào đón.


Suy nghĩ của Tiếu Ân lúc đó là, cầu nguyện thì cầu nguyện đi, dù sao cầu nguyện cùng không phải là một người làm, bình thường thì đều là đợi ở đây hai ba ngày, trong mấy ngày này, sẽ có hơn trăm người, thậm chí là mấy nghìn người cũng nhau tiến hành.


Đây xem như là một nghi thức, để biểu thị sự tôn kính đối với thần linh.
Nhưng lúc này xem ra, vị lão nhân bên cạnh hắn lại muốn để hắn cầu nguyện một mình như thế, chẳng phải đã đẩy hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió, để cho người khác chú ý đến sao.


Nhất thời, Tiếu Ân mắng Hắc Long Vương đến sống đến chết, sớm biết như thế, thì mình thà bị liệt vào danh sách không được hoan nghênh chứ cũng không muốn được nổi bật thế này.


Tuy nhiên, lúc này, thấy thực lực của những người xung quanh, lại cảm ứng một chút sức mạnh quang minh mạnh mẽ trên đỉnh đầu, hắn liền không có ý nghĩ nào khác nữa.


Đi theo lão nhân lên một bình đài, tòa bình đài này được kiến tạo ở một nơi nào đó trên trận đô ma pháp truyền tống, trên bình đài có rất nhiều phương tiện phi hành đặc biệt.
Lão nhân mang theo Tiếu Ân lên một phương tiện phi hành bay xa xa.


Trước kia truyển tống trận ở thành thị giao dịch mà Tiếu Ân nhìn thấy tuy có diện tích cũng rất lớn, nhưng nếu so sánh với nơi này, tuyệt đối là kiến gặp voi, chỉ có ra khỏi phạm vi trận đồ truyền tổng cũng phải dùng đến phương tiện phi hành, có thể thấy truyền tổng trận này lớn đến mức không thể tin nổi ra sao.


Tiếu Ân cũng không để ý, khi hắn và lão nhân rời đi, liền có vô số người cũng rời khỏi trận đồ truyền tống này, nháy mắt đã xuất hiện trước cửa hông thần điện.


Đó là đặc quyền của thần sứ bọn họ, có thể dùng truyền tống trận ở cửa hông thần điện mà đi vào, ở quốc gia này người ngoài vốn không có đãi ngộ như thế.
Tốc độ phi hành cực kỳ nhanh, Tiếu Ân cảm thấy thậm chí còn vượt siêu xa cả tốc độ âm thanh.


Nhưng cho dù là như thế cũng phải bay suốt ba ngày ba đêm mới xem như là đã đến ngoài rìa.
Khi Tiếu Ân ra khỏi phương tiện phi hành hai chân chạm tới đất rồi mới tin tưởng, quốc gia của thẩn này thật là lớn, đã lớn đến không có biên giới nữa.


So với cái đất nước của thần ma đại ma thần thiên tân vạn khổ mệt đến hộc máu mồm ra mà mở ra kia, quả thực chỉ là con kiến trong Di Hoa Viên.
Hít một hơi thật sâu, năng lượng trong người Tiếu Ân sôi trào không ngừng.


Trong quốc gia này tràn đẩy sức mạnh quang minh tinh thuần, tuy Tiếu Ân luôn mượn năng lượng của quang minh thùy mẫu bên người để ngụy trang chính mình, nhưng hắn nhận ra trong hoàn cành đó mà năng lượng của quang minh thủy mẫu cũng không giảm bớt, ngược lại còn tăng hơn rất nhiều.


Điều này có nghĩa môi trưởng ở đây thật sự là rất tốt cho thần thú quang minh thủy mẫu.
Tuy nhiên, cho dù là tốt hơn nữa Tiếu Ân cũng không để nó lại đây.
Ngẩng đẩu, ánh mắt Tiếu Ân trong nháy mắt dại ra.


Trước mặt hắn, cách khoảng hơn cây số, là những thần điện thật lớn tầng tầng lởp lởp như dãy núi.
Thần điện cao nhất thậm chí còn khuất trong mây, căn bản là nhìn không tới.
Lại một lần nữa hắn rung động.
Thần điện như thế, không phải là nhấc cả dãy núi Ishtar đến đây chứ?


Lần đầu tiên Tiếu Ân đi vào thần giới là đi theo Cự Ma thần tới.


Trong quốc gia của Cự Ma thẩn, hắn cũng từng thả tinh thần ý niệm ra, và đã gặp qua thẩn quổc của thần linh khác, đồng thời, vì linh hồn tương thông, nên Tiếu Ân cũng nhận được những thăm đò của Cự Ma Thần về thần quốc, cho nên hắn biết, ở đây trong một vùng vô biên vô hạn này có rất nhiều thẩn quốc.


Chủ nhân của thẩn quốc này tuyệt đối không phải hắn và Cự Ma Thần có thể bằng được.


Nhưng, bất kể là Tiếu Ân hay Cự Ma Thẩn, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, dưới vùng trời vô tận này, không ngờ sẽ có một thần quốc lớn đến khôn cùng, khiến người ta không thể tưởng tượng được là nó lớn đến thế nào như thế.


Đến tận bây giờ, Tiếu Ân mới nhớ ra lời Hắc Long Vương đã nói, trong thần quốc của Long thần vương có tới trăm ngàn tín đồ nòng cốt.


Như vậy ở trong thẩn quốc này thì sao? Không tự chú Tiếu Ân nhìn lại thần điện có một không hai có thể đánh đồng với một dãy núi kia, hắn tin tưởng, trong thần quốc này, tín đồ nòng cốt khẳng định là phái vượt xa rất xa quy mô của Long thần bệ hạ, đạt tới một con số còn đáng sợ hon.


- Tiếu Ân các hạ, mới tới đây.
Habib Hey túm tim cười, trên mặt ông ta không có chút biểu tình thiếu kiên nhẫn, ngược lại vô cùng thân thiết.