Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 43: Cấm chú cấp thần linh

Ở khoảng cách gần như thế mà có những hai tòa truyền tống trận...
Trong mắt Tiếu Ân hiện lên vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ mấy lão già trong ma pháp công hội ngay cả đạo lý không xây trùng nhau cũng không hiểu sao?
Chưa vào khu rừng ma pháp, hai người Tiếu Ân đã có chút biến sắc.


Bởi vì bọn họ cảm ứng được, ở trong khu rừng ma pháp cách đó không xa không ngờ có rất nhiều khí tức ma pháp xa lạ. Điều này chứng tỏ bên trong khu rừng ma pháp đã có ít nhất hơn trăm nguời là ma pháp sư chính thức.


Nếu chỉ là ma pháp sư cấp bậc bình thường cũng không có gì lạ, nhưng xuất hiện ở đây không ngờ ít nhất cũng là pháp sư cấp bậc đại ma pháp sư, hơn nữa trong đó thậm chí còn có vài cỗ khí tức cấp bậc ma đạo sĩ xuất hiện.


Nhiều ma pháp sư bậc cao như vậy tề tụ về một chỗ, tuy rằng bây giờ cũng chẳng đáng để Tiếu Ân để vào trong mắt, nhưng đối với một khu rừng ma pháp nho nhỏ mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện kinh hăi thế tục.
Bất chợt hào quang lóe lên một đại ma pháp sư từ ma pháp truyền tống trận bước ra.


Đây là một vị ma pháp sư trung niên, nhìn ký hiệu ma pháp trên người hắn thể hiện hắn là một vị đại ma pháp sư ngũ tinh (năm sao).
Nếu ở nơi khác, hắn cũng được cho là một nhân vật đứng đầu một phương, nhưng là ở cái nơi đầy rẫy đại ma pháp sư này thì lại có vẻ quá bình thường.


Lúc này hắn có vẻ vội vàng rời khỏi ma pháp truyền tống trận, ánh mắt lập tức dán chặt về phía khu rừng ma pháp.
Tiếu Ân động tâm, mỉm cười, nói:
- Đại ma pháp sư các hạ. xin chào?


Người nọ ngẩn ra, xoay người lại thì thấy một người xa lạ bình sinh chưa từng gặp qua, hơn nữa khi cảm ứng ma pháp dao động thì dường như là một người bình thường.


Vốn ý không muốn trả lời người này, nhưng không biết vì sao vừa nhìn đến ánh mắt hắn, trong lòng liên không tự chủ được có một loại cảm giác kì lạ, không ngờ không dám quay người bỏ đi.
Do dự một chút, hắn nói:
- Ngươi là ai? Gọi ta làm gì?
Tiếu Ân vẫn mang cái vẻ tươi cười, nói:


- Ta chỉ là muốn hỏi một chút. Nơi này từ khi nào thì có thêm một ma pháp truyền tống trận? Vì sao phải dựng ở trong này?
Khóe miệng người nọ giật giật, sắc mặt có chút không tốt, nhưng cuối cùng cũng nói:


- Ma pháp này truyền tống trận này là ba năm trước ma pháp công hội dựng lên. về phần vì sao thì đương nhiên là vì ma pháp sư tự do như chúng ta hoặc là ma pháp sư bậc cao tới nơi này nghe giảng bài.
- Nghe giảng bài?
Trong mắt Tiếu Àn hiện lên vẻ nghi hoặc, lại hỏi:


- Là ai giảng bài ở đây? cấp bậc như thế nào?
Khóe miệng người nọ thoáng hiện lên chút khinh thường, cười lạnh, nhưng vẫn tiếp tục trả lời:


- Là siêu cấp ma pháp sư do đại lục đệ nhất cao thủ Tiếu Ân các hạ mời đến. Bọn họ cứ mỗi mười năm ở đây giảng bài một lần, về phân cấp bậc thì...
Người nọ chần chừ một chút rồi nói:


- Bốn vị đại nhân có cấp bậc ít nhất là ma đạo sĩ cửu tinh (chín sao). Cũng có thể là đã bước vào cảnh giới ngàn năm truyền kỳ cũng không chừng.
Lúc nói ra câu này, sắc mặt người nọ mơ hồ đỏ lên rõ ràng là đầy kính ý và tôn sùng đối với mấy ma pháp sư giảng bài này.


Tiếu Ân khẽ gật đầu, trong lòng có chút bùi ngùi, không ngờ rằng lúc trước do đề nghị của đám người Tiffany, mình gần như là thuận miệng phân phó một câu lại biến thành quy mô lớn như hiện giờ.
Khỏi nói cũng biết, chủ nhân những khí tức ma pháp bên trong này hẳn đều là người đến nghe giảng.


Người nọ thấy vẻ mặt Tiểu Ân, môi rung rung vài cái
- Kẻ hèn là Lhasa Lira, xin hỏi các hạ là...


Khi Lhasa Lira hỏi trong lòng cũng không ngừng bồn chồn. Người trước mắt này trên người rõ ràng không cảm ứng được chút ma pháp nào, nhưng không biết vì sao ở trước mặt hắn, mình lại có cảm giác căng thẳng đến cực độ, cảm giác giống như khi hắn vừa mới vừa mới bắt đầu tiếp xúc ma pháp nhìn thấy sư phụ vậy, khiến hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Tiếu Ân liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên ngẩn ra, khẽ lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Dứt lời hắn rốt cuộc không nói gì thêm, chỉ hơi vung tay lên, ra vẻ Lhasa Lira có thể đi.


Trong lòng Lhasa Lira giận dữ nhưng không biết vì sao khi hắn tiếp xúc với ánh mắt của Tiếu Ân, chút lửa giận này lập tức là tiêu tan thành mây khói, không tự chủ hơi hơi xoay người thi lễ lui ra phía sau vài bước rồi bước về phía khu rừng ma pháp.


Mãi đến khi hắn đi được mấy chục thước, bước vào trong khu rừng ma pháp, lúc này mới hoàn toàn có phán ứng lại.


Hắn không ngờ mình đã ở trước mặt một người bình thường giảng giải nửa ngày, mà càng không thể tin nổi chính là trước mặt người bình thường này, hắn không ngờ tiến thoái lưỡng nan, biểu hiện còn muốn kém hơn so với một ma pháp học đồ.


Hắn hung hăng dậm chân một cái, nếu bình thường gặp loại chuyện như vậy chuyện thứ nhất hắn phải làm, chính là lập tức quay lại đánh chết nguời nọ. Làm tôn quý ma pháp sư đại nhân nhục nhã như vậy quả thực là chuyện không thể tha thứ.


Nhưng lúc này, trong lòng hắn chẳng biết vì sao phát lạnh, không ngờ một chút ý niệm quay trở lại giết người kia cho hả giận cũng không có. Hắn tự an ủi mình một chút, có lẽ là bởi vì vội đi nghe giảng bài, cho nên mới bỏ qua cho hai người kia nếu không nhất định phải cho bọn họ biết sự lợi hại của ma pháp sư.


Đột nhiên một người xuất hiện bên, nguời nọ cười ha hả nói:
Lhasa Lira, vừa rồi hai người kia là ai? Ngươi không ngờ kiên nhẫn nói chuyện với người thường như vậy, cuối cùng còn bị người ta đuổi đi, ha hả, rất hay nha. Lhasa Lira lập tức sa sầm mặt, hắn đương nhiên nhận ra người cất tiếng chế nhạo hắn là ai.


Người nọ cũng giống như hắn đều là pháp sư tự do. Tuy nhiên giữa hai người từng có xích mích, tuy rằng cuối cùng nhờ bạn bè giảng hòa bỏ qua việc này. Chỉ có điều là từ đó về sau khi trong lòng hai người có chút vướng mắc về nhau, khi gặp nhau khó tránh khỏi lời qua tiếng lại, không được hòa thuận.


Lhasa Lira hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, ngươi cùng không thấy đây là chỗ nào sao?
Dứt lời, hắn bước về chỗ giảng bài, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Nếu việc này đã bị người khác thấy, như vậy càng giải thích càng dở không bằng cái gì cũng không nói lại hay hơn.


Người nọ giận sôi lên, nhưng đối với câu này cũng khá là e dè. Cho dù gan hắn lớn đến đâu cũng không dám ở trong này làm lọan. Ánh mắt âm trầm nhìn qua chung quanh một chút, hắn cũng từ từ đuổi theo người kia.


Chỉ có điều sau một lát, chuyện Lhasa Lira bị một người bình thường sai bảo đã âm thầm lan truyền ra khắp các đại ma pháp sư đến đây nghe giảng bài. Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn đều là lạ.


Dù sao đối với các đại ma pháp sư luôn cho mình cao cao tại thượng mà nói, chuyện này quá thực là không thể tưởng tượng, đa số mọi người thấy lạ cũng là điều bình thường mà thôi.
Chỉ có Lhasa Lira mặt khôngbiểu tình, trong lòng âm thầm đau đớn!
Tiếu Ân và Day Ville liếc nhau, Day Ville cũng nói:


- Đúng là đáng tiếc, hắn lại là một pháp sư tự do.
Dừng một chút, hắn cười nói:
- Vị giáo hoàng tốt nhất cho Cự Ma thần giáo đã xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không tính thu nhận hắn sao?
Tiếu Ân cười nói:


- Hiện ta đâu có rãnh rỗi mà thu đồ đệ. Nếu có duyên, lần sau gặp mặt rồi nói sau.
Day Ville bất mãn nói:
- Cẩn thận, đừng để nữ thân Ánh Trăng phát hiện ra, nếu không giáo hoàng này sẽ vuột mất.
Tiếu Ân cười đầy tự tin, nói:
- Yên tâm, nơi này là địa bàn của ta.


Hai người bọn họ có tầm nhìn cao đến dường nào, chỉ dụng tâm một chút lập tức nhìn ra Lhasa Lira này có ma pháp thiên phú cực kỳ cường đại, đặc biệt đối nhân xử thế tinh tế cẩn thận, càng có biểu hiện đặc thù không gì sánh kịp.


Nếu không, trong tình huống Tiếu Ân và Day Ville kiềm chế toàn bộ khí tức ma pháp sư bình thường hoặc là khinh thường ra mặt. hoặc là ra tay giáo huấn, làm gì có chuyện biểu hiện kính cẩn vâng lời như thế.


Người như vậy, nếu có thể được thần ân sủng, tu luyện ma pháp thần hệ đại dự ngôn thuật (thuật tiên tri), vậy tiền đồ chắc chắn không hạn lượng, ít nhất sẽ không kém hơn trưởng lão Nguyệt tinh linh Hi An, hơn nữa còn là lựa chọn tốt nhất để trở thành một đời giáo hoàng.


Nhưng đáng tiếc là, Lhasa Lira rõ ràng là một pháp sư tự do bình thường, trong cơ thể ma pháp nguyên tố chủ yếu là thủy hệ thiên phú tốt như vậy không ngờ bị lãng phí.
Nếu không phải lúc này Tiếu Ân nóng lòng về nhà, cũng sẽ không dễ dàng bỏ lỡ như vậy.


Tuy nhiên nhìn hướng đi của người này cũng là đi vào khu rừng ma pháp, một khi đã như vậy sẽ không lo không có cơ hội gặp mặt.
Hai người bọn họ cũng không theo đám ma pháp sư này trực tiếp tiến vào khu rừng ma pháp, mà đi lòng vòng một hồi theo một đường nhỏ quen thuộc tiến vào ma pháp tháp.


Hiện giờ, ma pháp tháp đã hoàn toàn là chỗ trung tâm của toàn bộ khu rừng ma pháp.
Nhưng hai người bọn họ có thân phận và thực lực như thế nào, lúc âm thầm đi vào đương nhiên là không ai phát hiện.


Tiếu Ân vừa mới vừa tiến vào ma pháp tháp, lập tức ngẩng đầu nhìn lên lầu, trên mặt hắn hơi lộ ra vẻ vui mừng, vô ý đi tới lầu bốn.
Nơi này có môt phòng nhỏ mà thoái mái, chính là chỗ ở của Juliana.


Vốn tiểu hồ ly đã tới đại lục thần tạo nhưng hiện tại không ngờ ở đây lại phát hiện khí tức của nàng, Tiếu Ân tự nhiên là cảm thấy vui sướng bất ngờ.
Trong giây lát, hắn đã đi tới cửa phòng Juliana, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng.


Sau một lát, cánh cửa khe khẽ mở ra, tiểu hồ ly lười biếng xuất hiện ở trước cửa.
Đột nhiên, trong ánh mắt lờ đờ của nàng bùng lên vẻ sáng ngời, khuôn mặt xinh đẹp vô song ửng hồng hai gò má làm nàng động lòng người.
- Tiếu...
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tiếu Ân ôm thật mạnh vào lòng.


Đôi mắt linh hoạt của tiểu hồ ly thoáng hiện chút giật mình, cười sung sướng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngay trước cửa, ngàn lời vạn chữ dường như ở giờ khắc này đã trở nên quá thừa thãi.


Đột nhiên, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tiếu Ân và Juliana nhìn nhau cười, hai người chậm rãi tách ra, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
- Juliana, Tower Belli đại sư sắp bắt đầu giảng bài rồi, hắn sai ta đến hỏi ngươi một tiếng, ngươi đi không... A. sư phụ!


Thanh âm vừa mừng vừa ngạc nhiên của Mary lập tức truyền khắp toàn bộ ma pháp tháp, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người Tiếu Ân quen biết lục tục từ trong phòng chui ra.
Maren sư phụ, Benson, Kim cùng năm đệ tử. Tower Belli bốn vị ngụy thần, thậm chí ngay cả nhà lão Bond cũng lục tục từ trong phòng chạy ra.


Trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ ngạc nhiên vui mừng, khi gặp được Tiếu Ân, đều thở ra một hơi thật dài.
Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua khuôn mặt mọi người, nhìn thấy trong mắt mỗi người đều có vẻ như trút được gánh nặng, trong lòng hắn lập tức cảm thấy ấm áp.


Nếu nói vừa rồi còn có một chút nghi hoặc, vậy giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, bọn họ chắc chắn là sau khi mất tin tức của mình, cho nên mới từ đại lục thần tạo đi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ đều biết, nếu mình trở về, như vậy nơi đầu tiên đến sẽ là ma pháp tháp.


Ân cần thăm hỏi mọi người, sau khi gặp được Tiếu Ân, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng vui mừng.


Trong số thân nhân bằng hữu, Hara đã biến thành một người cao lớn hơn xưa mười phần, trên người mặc một bộ áo bào dành cho ma pháp sư chính thức, tuy nhiên thực lực của hắn chỉ là tam tinh (ba sao) bình thường nhất mà thôi.
Tiếu Ân chẳng qua là liếc mắt một cái, trong lòng cũng đã biết hết.


Tu luyện bộ động tác quảng bá thể thao trong hoàng kim kết giới, còn có rất nhiều cao thủ chỉ điểm, Hara lại chỉ có thành tựu như vậy, điều này chứng tỏ hắn kỳ thật căn bản là không thích hợp với cái nghề ma pháp sư này. Tuy nhiên, có thể trở thành ma pháp sư chính thức, cũng chứng tỏ hắn đã chịu không ít đau khổ.


Dưới sự trợ giúp của mình, ngày sau hắn nhất định sẽ có thành tựu.


Ánh mắt mọi người cuối cùng dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt lấynhau của Tiếu Ân và Juliana. Maren cười ha hả, tìm một cái cớ, lôi đám người Benson và Nepal đi, những nguời còn lại cũng nặn ra nụ cười giả tạo rồi lần lượt rời đi. Tiểu hồ ly tuy rằng là mặt đỏ như gấc nhưng chung quy vẫn luyến tiếc không muốn bỏ lỡ cơ hội khó được này.


Dù sao, từ sau khi Tiếu Ân có thành tựu, vẫn là bôn ba ngược xuôi, không có nửa khắc yên tĩnh.Tuy rằng thực lực của hắn trong quá trình bôn ba đã đề thăng nhanh như bay nhưng đối với Juliana mà nói, sự dày vò của nỗi nhớ nhung quả thật rất khó chịu.


Bốn người Tower Belli cũng mỉm cười, Tiếu Ân có thể trở về, bọn họ đương nhiên cũng cực kỳ vui vẻ, liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đang muốn cáo từ, lại nghe Juliana đột nhiên nói:
- TowerBelli đại sư, ngài phải đi giảngbài sao?
Tower Belli khẽ mim cười, nói:


- Juliana tiểu thư, ngươi có muốn tiếp tục nghe ta giảng hay không?
- Muốn.
Mặt Juliana vẫn đỏ ửng, nhưng thanh âm của nàng cũng rất kiên định:
- Ta không muốn bỏ qua bất cứ khóa học nào.
Tower Belli khép hai tay lại bày ra một thủ thế đặc biệt chỉ bộ tộc của hắn mới có nói:


- Juliana tiểu thư, kỳ thật chúng ta có thể giảng bài cho riêng một mình ngươi.
Juliana khẽ lắc đầu, nói:
Đa tạ ý tốt của ngài. Tuy nhiên ta cũng không muốn nhận sự chiếu cố đặc biệt như vậy.
Tower Belli bật cười, nói:
- Đó là đương nhiên, lấy thân phận của ngươi, đương nhiên là không cần.


Lúc hắn nói xong những lời này cũng đồng thời liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái.
Juliana đỏ mặt, đôi môi đỏ mọng chu ra, hướng về phía Tiếu Ân hứ một tiếng.


Tiếu Ân lập tức cảm thấy xấu hổ. Thời gian hắn ở cùng một chỗ với Juliana cùng không phải rất nhiều nhưng trừ chuyện cấp cho nàng điều kiện tu luyện tốt nhất ra, dường như cũng không có hướng dẫn gì đặc biệt. So ra đám nguời Kim còn được dạy dỗ nhiều thứ hơn rất nhiều.


Hắn nắm tay Juliana hơi chặt thêm một chút, trong mắt có thêm một phần áy náy.
Ngoài mặt tiểu hồ ly ra vẻ không thèm, nhưng niềm vui trong mắt thì không thể gạt được ai cả.
- Ái chà!
Juliana đột nhiên nói:
- Tower Belli đại sư, hôm nay thời gian ngài giảng bài đã bắt đầu rồi.
Tower Belli cười ngạo nghễ, nói:


- Không quan hệ, cứ để cho bọn họ chờ một chút.
Những lời nói đầy kiêu ngạo như thế nhưng lại nói ra tự nhiên như vậy, như thể dường như mọi chuyện vốn là như thế.


Juliana cũng chỉ cảnh báo một chút, cũng không có ý vội vã gì. Dù sao, nàng biết thực lực chân chính và thân phận đám nguời Toyvei" Belli, đừng nói là làm cao một chút như vậy, cho dù là bắt bọn họ chờ một ngày một đêm chỉ sợ tuyệt đại đa số người cũng sẽ cam tâm tình nguyện chờ đợi.


Tiếu Ân đảo mắt hỏi:
- Đám Hắc Toàn Phong đâu?
Từ sau khi trở về, ba ma sủng kia một tên cũng không thấy, muốn nói trong lòng không hề thắc mắc thì cũng chỉ là gạt người.
Juliana hơi nhìn xuống lầu một của ma pháp tháp một chút, nói:


- Bốn năm trước, Vô Danh tiên sinh sai Bạch Toàn Phong dẫn hai Toàn Phong khác cùng á long Tyrese đến đại lục hắc nhân, nói là đi đâu đó chịu đựng áp lực, bảo bọn họ năm năm sau mới được trở về.


Tiếu Ân nghe xong tự nhiên biết đó là chổ nào, tuy rằng không thể lập tức nhìn thấy đám Hắc Toàn Phong thì cũng cảm thấy tiếc nuối một chút, nhưng hắn cũng biết, đây là một bước mà đám Hắc Toàn Phong chắc chắn phải bước qua. Cho dù Vô Danh không nói, lần này sau khi hắn trở về, cũng sẽ bắt ba tên Toàn Phong đi làm.


Juliana lại nói tiếp:
- Linnuo đại sư hiện tại đang ở trong ma pháp tháp chủ trì đại cục, nghe nói ông ta đã trở thành sư phụ dạy ma pháp cho đám tín đồ trung thành của Cự Ma thần.


Nói tới đây, tiểu hồ ly cố ý giả bộ vô tình liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, muốn thấy thái độ của hắn với chuyện này.
Không ngờ Tiếu Ân chỉ hơi hơi gật đầu một cái, nói:


- Đúng vậy đây là ta sai hắn đi đảm nhiệm. Linnuo đại sư kinh nghiệm phong phú, tuyệt đổi có thể dạy dỗ tốt những tín đồ có tư chất ma pháp.


Trong mắt Juliana hiện lên vẻ nghi hoặc. Nàng cũng không rõ vì sao Tiếu Ân tín nhiệm Cự Ma Thần đến mức chia sẻ đại lục thần tạo với tên thần linh này, còn dốc hết sức lực giúp Cự Ma thần phát triển và bồi dưỡng tín đồ.


Nếu nói bản thân Tiếu Ân là tín đồ trung thành của Cự Ma thần, như vậy hết thảy còn hiểu được. Nhưng là người thân cận nhất với Tiếu Ân, Juliana lại biết, trong lòng Tiếu Ân kỳ thật đối với Cự Ma thần cũng không có nửa điểm cung kính.


Tiếu Ân nhìn ra vẻ nghi hoặc của nàng, nhưng vấn đề này hắn không cách nào giải thích, đành phải cười cho qua, chuyển đề tài, nói:
- Tower Belli, chúng ta đi ra đi thôi. Để ta nghe lời ngươi giảng bài xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, không ngờ có thể thu hút nhiều người như vậy...


Khu vực phía tây khu rừng ma pháp, vốn là vùng đất trống rộng lớn để các ma pháp học đồ có gì cần thì liên hệ.


Nhưng từ khi bốn vị ngụy thần Tower Belli bị Tiếu Ân bắt buộc tới đây mỗi mười năm một lần để giảng bài, nơi này liền trở thành nơi trọng yếu trong khu rừng ma pháp, gần như tương đương với ma pháp tháp của Tiếu Ân.


Bốn người Tower Belli chính là cao thủ cấp ngụy thần chân chính, hơn nữa bọn họ cũng không phải loại vượt cấp như Tiếu Ân, mà là những ngụy thần điển hình từng bước vươn lên.


Tuy rằng bởi vì thuộc tính lĩnh vực, thực lực của bọn họ thua xa Tiếu Ân, nhưng trong đời bọn họ, ma pháp từng thấy qua rất nhiều, hiểu biết về ma phập sâu rộng, đều hơn xa Tiếu Ân.


Cho nên khi bọn họ bắt đầu giảng bài, và trả lời tại chỗ những vấn đề khúc mắc bấy lâu của các ma pháp sư, lập tức trong thời gian ngắn đã nổi danh khắp nơi.


Trải qua năm năm triển khai, mỗi một lần bọn họ giảng bài là lúc mặt đất nơi này chật kín người ngồi hết chổ. (BTV: đoạn này tác giả viết hình như sơ suất - mười năm tổ chức giảng bài một lần, vậy mà trong 5 năm triển khai đã có mấy lần giảng bài)


Kỳ thật, có tư cách đến nơi đây nghe giảng bài và hỏi vấn đề cũng chỉ có ma pháp sư của khu rừng ma pháp, về phần nguời ngoài chỉ được dự thính, lại không có tư cách đặt câu hỏi, hơn nữa cũng không phải tất cả ma pháp sư bên ngoài đều được vào. Nếu thực lực bản thân không đạt đến cấp đại ma pháp sư, vậy ngay cả muốn có tư cách dự thính cũng là khó càng thêm khó.


Tuy là như thế, mỗi một lần bắt đầu bài giảng là lúc có rất nhiều đại ma pháp sư, thậm chí còn có ma đạo sĩ tự do đều bỏ hết sự dè đặt, chạy tới nơi này lẳng lặng nghe.


Bởi vì tu vi bản thân càng cao, càng có thể cảm nhận được sự sâu sắc trong lời giảng của đám người Tower Belli. Tất cả những thứ huyền bí khó hiểu đều trở nên đơn giản dễ hiểu, thường thường có thể vô ý gỡ bỏ một ít khúc mắc trong lòng bọn họ. Cho nên đám ma đạo sĩ chỉ cần hạ mình xuống một lần, trên cơ bản sau này sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tốt như vậy nữa.


Nếu dựa theo ý tứ lúc ban đầu của Tiffany, muốn đạt được tư cách ở trong này nghe giảng, chỉ có bỏ qua thân phận pháp sư tự do gia nhập cung đình pháp sư của công quốc Louis mới được.


Nhưng đề nghị này bị Juliana phản đối kịch liệt. Lý do của nàng phi thường đơn giản, nếu thật sự muốn thanh danh công quốc Louis truyền khắp toàn bộ đại lục hoặc là ba phiến đại lục, như vậy người đến đây càng nhiều càng tốt.


Chỉ cần Tower Belli bọn họ thủy chung có thể đảm bảo trình độ giảng dạy như vậy, thì có thể thu hút càng nhiều người đến, sau khi danh vọng khu rừng ma pháp ở công quốc Louis đạt tới mức nhất định, như vậy người cam tâm tình nguyện muốn gia nhập tuyệt đối không ít.


Quả nhiên, trong năm năm này thanh danh khu rừng ma pháp ở công quốc Louis đã vang vọng cả đại lục. không chỉ có vị trí chí cao trong lòng các pháp sư tự do, hơn nữa ở trong mắt ma pháp công hội các cung đình pháp sư, thậm chí là thần điện pháp sư của nữ thần Ánh Trăng, đều có tiếng tăm thật lớn.


Mỗi một lần đám người Tower Belli dạy, mỗi ngày đều có ma pháp sư từ bốn phương tám hướng tới nghe giảng. Những ngày đó trên khu đất trống ở phía Tây khu rừng có không ít hơn mấy trăm đại ma pháp sư ngồi.


Số lượng này tuyệt đối vượt qua dự đoán của bất cứ kẻ nào, huống chi trong đó còn có vài vị ma đạo sĩ. càng làm người ta không thể tin nổi.
Trong năm năm, ma pháp sư thường trú trong khu rừng ma pháp đã đạt tới hơn năm mươi vị, trong đó thậm chí còn còn có một vị ma đạo sĩ.


Tuy rằng cũng có rất nhiều người không muốn từ bỏ thân phận pháp sư tự do để gia nhập đội ngũ ma pháp sư của công quốc Louis, nhưng ở đây nghe giảng trong thời gian lâu như vậy, nếu ngày sau công quốc Louis có việc cần bọn họ trợ giúp, những người này cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.


Sau khi Tiếu Ân biết tỉ mỉ và cụ thể toàn bộ tình hình, cười to khích lệ tiểu hồ ly.
Juliana làm như vậy tốt hơn nhiều lắm so với ý tưởng ban đầu, nhưng không thể không nói, nếu không có đám người Tower Belli trấn thủ, muốn đạt cho tới quỵ mô như bây giờ, đó thuần túy là truyện nghìn lẻ một đêm.


Tiếu Ân cùng đám người Juliana đi thẳng một mạch đến khu đất trống ở sườn tây khu rừng.
Phiến đất trống kia nếu là để dành cho ma pháp học đồ sử dụng, đương nhiên không có khả năng quá nhỏ.


Tuy rằng hơn trăm tên các ma pháp sư hoặc đứng hoặc ngồi, phân bố không trật tự nhưng cũng không có vẻ chật chội chút nào.
Khi Juliana và Tiếu Ân sóng vai đến, các ma pháp sư, ngay cả vài vị ma đạo sĩ đều cung kính thi lễ với nàng, và tự động lui ra sau mấy bước, mở ra một lối đi dẫn đến phía trước.


Juliana đương nhiên biết, nàng vì sao mỗi lần đến nơi đây, đều có thể hưởng đãi ngộ như vậy. Nàng quay người nhìn Tiếu Ân ngay bên cạnh cười ngọt ngào, lập tức tỏa ra sức hấp dẫn làm người ta mê say.


Tuy nhiên, lúc này đang kinh ngạc và kích động nhất chính là Lhasa Lira và tên đại ma pháp sư lúc nãy chọc ghẹo hắn.


Thân phận Juliana như thế nào, chỉ cần là người có thể đến nơi đây đều rõ ràng. Đừng nói là đại ma pháp sư như bọn họ, cho dù là ma đạo sĩ ở trước mặt nàng cũng cung cung kính kính, không dám có chút thất lễ.


Nếu không đừng nói phía sau người ta là đại lục đệ nhất cao thủ Tiếu Ân, cho dù là bốn vị đại sư thay phiên giảng bài ở trong này đã đủ để giết ngươi hơn một trăm lần.


Trước kia mỗi một lần cùng Juliana đến đến nơi đây đều là Mary nữ đệ tử duy nhất của Tiếu Ân. Nhưng lúc này không ngờ đổi người, hơn nữa không ngờ là một người nam nhân. Chỉ nhìn vẻ mặt của Juliana, trong lòng mọi người liên mơ hồ nhớ tới một cái tên đã từng chấn động ba khối đại lục.


Ngoài ra, đi theo phía sau hai người bọn họ, chính là bốn vị đại sư Tower Belli.
Bốn người bọn họ trước kia mỗi khi giảng bài đều chỉ tới một người, nhưng lần này bốn người đồng thời xuất hiện, và cam tâm tình nguyện đi theo phía sau hai người bọn họ.


Nếu chừng này còn chưa đủ để nói lên một cái gì đó, thì nhìn kĩ sẽ thấy năm đại ma đạo sĩ thanh danh hiển hách của khu rừng ma pháp do Kim dẫn đầu theo sát sau đó.
Đến đây, chỉ cần là người có chút suy nghĩ đã có thể đoán ra thân phận của người này.


Thân hình Lhasa Lira hơi hơi run rẩy, hắn rốt cục minh bạch, vì sao ở trước mặt nguời này, hắn không ngờ có cảm giác không thể tin nổi như vậy.
Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua mọi người, lúc này thấy được Lhasa Lira, câu nói kia của Day Ville đột nhiên hiện ra trong lòng, hắn động tâm, dừng bước chân, nói:


- Lhasa Lira, ngươi lại đây.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các ma pháp sư. Lhasa Lira hít sâu một hơi, hết sức bình tĩnh đi tới.
Tuy rằng hắn đã cố hết sức duy trì vẻ mặt của mình, nhưng bàn chân cũng vô tình rảo bước thật nhanh, không ngờ giống như chạy thẳng một mạch đến trước mặt Tiếu Ân.


Thân là đại ma pháp sư, không ngờ thất thố như thế. Nhưng ở giờ khắc này, không ai dám có chút khinh thường đối với hắn, nếu đổi chỗ cho nhau, chỉ e biểu hiện của bọn họ sẽ càng tệ hơn.


Tiếu Ân liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái. Lhasa Lira lập tức đứng thẳng tắp, hắn tuy rằng không phải là kỵ sĩ, nhưng ở giờ khắc này không ngờ có một chút khí chất kỵ sĩ.
Cười, Tiếu Ân nói:
- Lhasa Lira, ngươi bây giờ đang là ma pháp sư tự do phải không?
- Đúng!


Lhasa Lira nói không chút do dự.
ở trong lòng hắn có dự cảm dường như sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này quả thực là không thể tin nổi cho nên tim hắn lập tức đập loạn cả lên.
- Thiên phú của ngươi rất không tồi.
Tiếu Ân tùy ý nói xong:


- Nhưng ngươi tu luyện không đúng cách, khi không lãng phí mất thiên phú tốt như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.
Lhasa Lira há to miệng, lão đối đầu của hắn cũng há to miệng, hoá ra ớ trên người Lhasa Lira không ngờ có thiên phú ma pháp siêu tuyệt, nhưng vì sao ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra?


Tower Belli hừ lạnh một tiếng, thanh âm như sấm nổ làm Lhasa Lira bừng tỉnh. Hắn nhìn Tiếu Ân, đột nhiên minh bạch ý tứ của đối phương. Trong lúc nhất thời cảm xúc mênh mông, hắn không thể tưởng được dự cảm vừa rồi không phải chỉ là mộng đẹp mà đã trở thành sự thật rồi.
Hắn khom mình thật sâu, nói:


- Miện hạ, xin ngài thu ta làm đệ tử, ta nguyện cả đời hầu hạ ngài!
Tiếu Ân cười ha hả, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể mà thôi, giây phút này đối với Lhasa Lira mà nói, đã thay đổi cả cuộc đời hắn.


Kim tiến lên hai bước, đưa hắn áo bào, kéo về phía năm người mình. Nếu đã trở thành môn hạ của Tiếu Ân, năm người bọn họ đương nhiên sẽ không xem hắn như người ngoài nữa.


Động tác này của Kim đã chứng minh thân phận của Tiếu Ân, trong lúc nhất thời, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lhasa Lira đều mang theo một sự đố kỵ và hâm mộ mãnh liệt.


Nếu có thể đổi chổ cho hắn, nhưvậy bất kể trả giá như thế nào, chỉ e những người đó đều đáp ứng mà không chút do dự.
Lhasa Lira vẻ mặt kích động, gần như là không biết đang ở chổ nào, đón những ánh mắt từ bốn phía chung quanh vọng tới, hơn mười năm qua chưa từng sung sướng như hôm nay.


Đột nhiên, hắn phát hiện có cái gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên đối đầu của hắn đang mang vẻ mặt kinh sợ, đặc biệt ánh mắt nhìn về phía hắn đầy sợ hãi.
Hắn bật cười, đột nhiên phát hiện, những thống hận trước kia đối với người này thật là buồn cười...


Quay đầu đi, Lhasa Lira không thèm liếc mắt nhìn người kia một cái. Đối với hắn mà nói, tất cả mọi chuyện trước kia đều vứt bỏ. Từ nay về sau, hắn chính là đệ tử nhập môn của đại lục đệ nhất cao thủ, tương lai có tiền đồ rực rỡ, còn mấy con ruồi bọ đáng chán kia, chẳng biết vì sao hắn thật sự chẳng có hứng thú chú ý đến.


Sau một lát, tiếng của Tower Belli vang lên, toàn bộ đất trống trở nên yên tĩnh, không còn có ai dám phát ra chút tiếng động nào phá đám cả.
Ngày thứ hai, trong ma pháp tháp, Tiếu Ân đi tới phòng Vô Danh.


Người kia vẫn như xưa ngây ngốc nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, tư thế này đã trở thành tiêu chí của hắn. Tiếu Ân thậm chí còn hoài nghi, hắn đã ghi nhớ rất kỹ từng hoa văn do những người thợ lành nghề nhất của tinh linh tộc điêu khắc trên trần nhà.
- Vô Danh, ta đã trở về!


- Trở về là tốt rồi.
Vô Danh bình thản nói.
Tiếu Ân ngồi bên cạnh hắn, ra vẻ sẽ nói chuyện rất lâu, rồi lần lượt kể lại tỉ mỉ tất cả những gì đã trải qua, kể cả hắn khi ở thông đạo đã hấp thu tia chớp màu tím cũng không có gì giấu diếm.


Vẻ mặt Vô Danh rốt cục có chút xúc động, nói:
- Không ngờ ngay cà tia chớp màu tím ngươi cũng hấp thu rồi sao?


Tiếu Ân cười ha hả, đồng thời tâm niệm khẽ động, một đạo hào quang màu tím xuất hiện trên người hắn, thanh Tiểu Mộc kiếm đã giải khai mười lăm tầng phong ấn tức thì bay lơ lủng phía trên đinh đầu của hắn, và tỏa ra hào quang màu tím nhàn nhạt.


Biểu tình của Vô Danh khi nhìn thấy tia chớp màu tím phi thường cổ quái, dường như là có vài phần hoài niệm, lại dường như là có vài phần thổn thức, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Ta muốn biết, tia chớp màu tím đó thật ra là cái gì vậy?


Vô Danh trầm ngâm nửa ngày rồi nói:
- Tia chớp màu tím là lực lượng nguyẻn tố cường đại nhất trên thế giới này, hơn nữa cũng là vũ khí để giữ gìn phép tắc của thần linh, có thể dồn thần linh vào chỗ chết.
Tiếu Ân khẽ động tâm, lập tức nhớ lại Vô Danh từng nói qua về vấn đề phép tắc.


Thần linh không thể dùng bản thể hạ giới, bản thể thần linh trong lúc có chiến tranh không thể xuất hiện ở hạ giới. Đó đều là những phép tắc cơ bản trong vũ trụ, hơn nữa để duy trì phép tắc cơ bản, là một ma pháp trận đồ tương tự như Vô Danh.
Tiếu Ân nhúc nhích khóe miệng vài cái hồ nghi hỏi:


- Vô Danh, chẳng lẽ đây là vũ khí của huynh đệ ngươi?
Vô Danh lẳng lặng gật đầu, nói:


- Chỉ cần thần linh không vi phạm những phép tắc cơ bản, như vậy những tia chớp này chỉ là vật trang trí nhưng nếu như có thần linh vi phạm phép tắc cơ bản, như vậy chờ đợi bọn họ, chính là tia chớp giáng vào đầu, không chết không ngừng.


Tiếu Ân khẽ biến sắc, uy lực của tia chớp màu này hắn đã tận mắt chứng kiến.


Dường như cỗ lực lượng này chuyên dùng để khắc chế thần linh. Thần lực và thần vực của Cự Ma thần trước mặt tia chớp màu tím, không những không có lực lượng nào để kháng cự, ngược lại còn giống như dâng thức ăn cho nó vậy. Trong hoàn cảnh như vậy, thần linh càng lợi hại thì chắc chắn chết càng nhanh.


Lúc ấy bởi vì năng lượng này không có người khống chế, cho nên mới bị Cự Ma thần dễ dàng ngăn cản, nhưng nếu bị người khống chế, bám sát tấn công như giòi bám vào xương thì.:
Tiếu Ân giật mình rồi lại càng minh bạch, hậu quả thật sự là đáng sợ.


Tuy nhiên, điều này đối với hắn mà nói, dường như là một chuyện tốt. Từ nay về sau, trong tay hắn đã có thể nắm giữ một thứ vũ khí siêu cấp hạng nhất có thể khắc chế thần linh.
Vô Danh dường như là nhìn ra tâm tư của hắn bèn nói:


- Tiếu Ân, khi ngươi sử dụng tia chớp màu tím, cẩn thận một chút nhé.
Tiếu Ân rùng mình, hắn biết Vô Danh sẽ khôngbắn tên mà không có đích, vội vàng hỏi:
- Loại năng lượng này có cái gì không ổn sao?


- Đúng, năng lượng tia chớp màu tím là một loại năng lượng cấm ky. Một khi sử dụng sẽ tạo thành sức phá hoại quá lớn. Nếu còn lựa chọn khác, ngươi tốt nhất không nên dùng nó.
Vô Danh thành thật nói.
Tiếu Ân trâm ngâm hỏi:
- Lực phá hoại lớn đến chừng nào?


Vô Danh yên lặng nhìn hắn, mãi đến khi Tiếu Ân nghe trong lòng lạnh lẽo mới nói:
- Uy lực của tia chớp màu tím được xưng là cấm chú cấp thần linh.
Tiếu Ân hít một ngụm khí lạnh, cấm chú cấp thần linh, từ này có hình dung đáng sợ đến cỡ nào.


Cấm chú bậc truyền kỳ đã có thể làm đất trong phạm vi trăm dặm đen kịt, như vậy cấm chú cấp thần linh thì sao?
Dường như là nhìn ra những lo lắng trong lòng Tiếu Ân, Vô Danh nói đầy thâm ý:


- Nếu ngươi muốn cho cả đại lục vỡ vụn, muốn thế giới của thần tan nát, như vậy ngươi cứ dùng đi. Tuy nhiên lúc sử dụng phải cẩn thận, thứ này một khi phóng ra rồi lục thân không nhận (CBRO: ý là chẳng kể lạ quen chơi tất), không được để gần mình.


Sắc mặt Tiếu Ân lập tức trở nên đen kịt, hoá ra thứ này không ngờ là một loại năng lượng lưỡng bại câu thương, trách không được Vô Danh nhắc nhở mình như thế.
Nếu khi thật sự phát ra trong khi đối địch, như vậy sau khi tiêu diệt xong kẻ thù, phỏng chừng chính mình cũng phải đi theo cùng.


Lắc lắc đầu, vứt sạch những sự sợ hãi trong lòng đi, Tiếu Ânbất mãn nói:
- Vô Danh, huynh đệ của ngươi rất biết cách bóc lột người khác, lên xuống thông đạo không ngờ cần nhiều thần lực kết tinh như vậy. Rõ ràng ngươi và hắn bỏ ra một, chúng ta bỏ ra năm... Không phải, gắp mấy lần chứ không phải năm!


Vô Danh ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phiá Tiếu Ân lập tức đầy vẻ quỷ dị...