Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 36: Về nhà

Vũ trụ mênh mông khôn cùng dường như yên tĩnh đến vĩnh hằng.
Bỗng nhiên hôm nay, trên một tinh cầu nhỏ bao phủ bởi sương mù dày đặc không thể nhìn thấu rốt cục xuất hiện thay đổi.


Sương mù dày đặc đột nhiên bốc hơi. Chỉ trong chốc lát cả một đám sương mù dày đặc bao phủ cả một tinh cầu đã hoàn toàn biến mất.
Khi sương mù dày đặc dần tiêu tan, tinh cầu cũng dần hiện ra như một cô gái đang xấu hổ vì bị người ta lột sạch quần áo.


Chẳng qua, khi tất cả sương mù dày đặc đã tan hết, bề mặt tinh cầu lộ ra thì mới biết nơi đây không hề yên ổn như vẻ bề ngoài.


Trên tinh cầu có vô số cường giả, ai cũng vì mục tiêu của mình mà phấn đấu đến cùng. Tuy nhiên, sau khi làn sương mù dày đặc tiêu tan thì hầu hết mọi người đều phóng lên cao, nhanh chóng chạy thật xa khỏi tinh cầu này.
Cuối cùng. Hai đám người đang giao chiến cũng từ từ tách ra.


Bọn họ dường như hiểu được cứ đánh tiếp như vậy sẽ chẳng bao giờ kết thúc, cho nên sau một hồi giằng co cũng từ từ tản ra. Bất quá một phe thì hành động thống nhất. Còn phe kia thì hầu như mạnh ai nấy làm, tán loạn hơn rất nhiều.


Sau khi Tiếu Ân liếc mắt qua xem xét những người này một lát thì lập tức dẫn đám người Tower Belli bỏ đi thật xa, cũng không nói chuyện với bất cứ kẻ nào.
Đoạn thời gian cuối cùng ở luân hồi giới đầy mưa máu gió tanh, không chút bình yên.


Đám vong linh ngụy thần nổi cơn điên, dưới sự dẫn dắt của một vài thượng cổ ngụy thần cường đại xông ra khỏi thung lũng, gặp ai giết nấy.
Hành động này lập tức làm cho mọi người bất mãn và khϊế͙p͙ sợ, gần như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà một liên minh chống vong linh đã được thành lập.


Đây cũng là một đội ngũ cực kì khổng lồ với số người tham gia hơn xa đám vong linh, không ngờ có đến hơn ba nghìn thành viên.
Nhưng trong đội ngũ này hầu hết đều chỉ là cấp bậc truyền kỳ.


Bởi vì truyền kỳ thực lực thường kém cỏi, khi gặp phải vong linh ngụy thần thường thường là muốn trốn cũng không được. Cho nên bọn họ mới có thể đặc biệt dễ dàng kết thành một khối. Nhưng ngụy thần thì không như thế. Bọn họ cho dù là trong tình huống bất ngờ cũng có thể dễ dàng trốn thoát, cho nên số lượng ngụy thần trong đám người này kém xa đối phương.


Hai bên liên tiếp xung đột vài lần, kết quả là bên nào cũng có thương vong nhưng dù là kẻ ngu ngốc cũng biết bên nào thương vong nhiều hơn bên nào.


Ngay khi quân tâm của đội ngũ này sắp mất, cả hội có thể hoàn toàn giải tán thì Ngân Tâm đệ nhất cao thủ có lĩnh vực cảm giác - siêu cấp cường giả Follett Wright - xuất hiện.


Hắn xuất hiện chẳng những lập tức nắm quyền khống chế toàn bộ đội ngũ hơn nữa còn mang theo bên mình hơn mười vị hộ vệ siêu cấp cường đại. Nếu Tiếu Ân lúc ấy có mặt ở đó hẳn là có thể từ trên người một đám sinh vật to lớn này tìm được chút ấn tượng về lần giao thủ trước.


Cùng với sự xuất hiện của nhân vật hùng mạnh như Follett Wright thì một lượng lớn các ngụy thần cuả Ngân Tâm cũng gia nhập vào đội ngũ này. Hai bên đánh nhau đến trời sầu đất thảm.


Tuy rằng số người bên phía Follett Wright đông hơn nhưng trong đám vong linh lại có mấy tên thượng cổ ngụy thần. Tuy rằng sức mạnh của bọn họ vẫn chưa thể so sánh với Follett Wright nhưng so với ngụy thần bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.


Về lý mà nói, ở Ngân Tâm cũng có không hề ít thượng cổ ngụy thần giống như thế. Nhưng cả đám bọn họ đều hùa nhau làm con rùa đen rút đầu. Có lẽ đối với bọn họ mà nói chuyện này căn bản là không thể làm dậy nổi chút gợn sóng nào trong lòng bọn họ. Thứ có thể làm bọn họ chú ý trên đời này có lẽ chỉ có những mảnh thần cách mà thôi.


Cuối cùng. Không biết Follett Wright sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ mời được Purcell xuất trận.
Có hai vị mang trong người chí tôn lĩnh vực dẫn đầu, rốt cục cũng hình thành cục diện tương đối cân bằng với đối phương.


Trận chiến này duy trì mãi tới khi luân hồi giới biến mất, cả hai phe đều thương vong thảm trọng. Tuy nhiên mọi người đều chửi mắng đám vong linh ngụy thần không ra gì và không ngừng tán dương Follett Wright và Purcell.


Tiếu Ân cũng không biết vì sao bọn chúng lại tham dự vào trận chiến này và cũng không muốn biết. Ngay khi luân hồi giới đóng cửa, hắn là một trong những người đầu tiên rời khỏi tinh cầu, đối với kết quả trận chiến giữa hai bên hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
※※※※※※


Từ ma pháp truyền tống trận bước ra, đám người Tiếu Ân đã tới trạm thứ nhất ở Ngân Tâm.


Thần điện của vận mệnh chủ thần vẫn sừng sững trước mặt, nhưng tâm tình của mọi người đã thay đổi rất nhiều. Bao nhiêu người cùng nhau đi vào, rốt cuộc hỏi trời xanh còn có bao nhiêu người có thể sống sót trở ra?


Mỗi một truyền kỳ, mỗi một ngụy thần ở tinh cầu của mình đương nhiên là những nhân vật thanh danh huy hoàng. Nhưng một khi tập trung lại cùng nhau tiến vào luân hồi giới thì tất cả đều trở thành tầm thường như vậy mà thôi.
- Tower Belli, các ngươi sau này có tính toán gì không?


Tiếu Ân lập lại câu nói đã nói lúc trước.
Tower Belli không chút do dự nói:
- Các hạ, xin ngài cho phép ta trở thành người tùy tùng của ngài.


Ba người Tania cũng không chút chần chừ dứt khoát quyết định tương tự như thế. Trên mặt bốn người không có chút nào miễn cưỡng, trong giọng nói cũng thể hiện một niềm tin mãnh liệt, không lẫn chút cảm xúc nào khác.
- Các ngươi quyết định rồi sao?
Tiếu Ân thản nhiên nói:


- Ta có thể để các ngươi rời đi. Từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì cả. Nhưng nếu thật sự trở thành người tùy tùng của ta, vậy về sau sẽ không còn có đường lui nữa đâu.


Bốn người Tower Belli vẫn không chút do dự thể hiện thỉnh cầu tha thiết nhất của bọn họ. Từ vẻ mặt nghiêm nghị của họ chứng tỏ bọn họ đã sớm có quyết định rồi.


Những ngày ở luân hồi giới, thực lực mà Tiếu Ân biểu hiện ra đã hoàn toàn chinh phục bọn họ. Đương nhiên, điều thực sự khiến bọn họ nguyện ý cam tâm tình nguyện đi theo Tiếu Ân chính là vì họ đều thu được một mảnh vỡ thần cách từ trong tay hắn.


Những ngày đi theo hắn, bọn họ cũng biết Tiếu Ân tuyệt đối không phải một người keo kiệt. Bọn họ đều có cảm giác chỉ cần đi theo hắn, vậy ở ngày sau trên con đường thành thần tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với một mình chậm rãi sờ soạng mà đi.


Ngoài ra còn có một chút lo lắng nho nhỏ cũng khiến cho bọn hắn quyết định như vậy.


Tuy rằng cho tới bây giờ Tiếu Ân không hề lợi dụng linh hồn khế ước trộm xem những chuyện riêng tư của bọn họ nhưng khế ước này cũng giống như một thanh kiếm sắc treo trên đầu bọn họ. Bọn họ căn bản là không biết lúc nào sẽ bị nó chém xuống đầu.


Tình hình như thế, đi theo Tiếu Ân là con đường duy nhất và chính xác nhất, không cần nghi ngờ gì cả.
Vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, bọn họ kỳ thật đã sớm không còn lựa chọn nào khác.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút rồi nói:


- Nếu trở thành người tùy tùng của ta thì đương nhiên là phải đi theo bên cạnh ta. Ở tinh cầu quê hương của mình, các ngươi còn việc gì chưa làm xong không?
Bốn người Tower Belli gần như đồng thời cười khổ một tiếng, sau đó dứt khoát lắc đầu.


Bọn họ không giống như Tiếu Ân. Bằng vào tuổi tác của bọn họ mà nói, những người những chuyện có thể làm cho bọn họ vướng bận ở tinh cầu quê hương gần như đã không còn. Cũng không phải bọn họ khắt khe trong chuyện tình cảm mà vì những người từng sống cùng thời với bọn họ đã chết cả rồi.


Bọn họ bình thường cũng giống như hầu hết các ngụy thần khác, lưu lạc qua các tinh cầu hoặc là tiềm tu. Bây giờ Tiếu Ân hỏi đến thì đương nhiên bọn họ không có gì giấu diếm.


Tiếu Ân cũng cảm khái một phen. Bọn họ trực tiếp bước vào đại lục thần tạo. Sau đó Vô Danh mang theo hắn vượt qua khoảng cách vô cùng vô tận rốt cục về tới tinh cầu quê hương.
※※※※※※
Trong khu rừng ma pháp ở công quốc Louis, so với năm xưa giờ đã nhiệt náo hơn rất nhiều.


Lúc này công quốc Louis đã khác xa ngày xưa. Trong khuôn viên khu rừng ma pháp có hơn mười ma pháp sư bậc cao.
Đối với công quốc Louis thì ngay cả mẫu quốc là Nặc Khả Đa cũng không dám đánh rắm một cái.


Giữa hai quốc gia này, xét về diện tích đất đai, dân số, thực lực quân đội, vật tư dự trữ tất cả các phương diện đều chênh lệch cực xa. Nhưng tình hình bây giờ địa vị của công quốc Louis trên đại lục đã hoàn toàn vượt qua Nặc Khả Đa quốc, mơ hồ có xu thế trở thÂnh trung tâm của cả đại lục.


Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện chính là bởi vì chủ nhân của ma pháp tháp lớn nhất trong khu rừng ma pháp.
Chỉ cần hắn còn ở công quốc Louis một ngày thì sẽ không có bất kì ai có thể lay động vị trí của quốc gia này.


Mỗi ngày đều có ma pháp sư đến từ các nơi tới nơi này bái kiến. Trong đó cũng không ít ma pháp sư cao cấp có cấp tám cấp chín. Nhưng làm bọn hắn thất vọng chính là Tiếu Ân thủy chung chưa từng lộ diện. Hắn giống như một gã lang thang, không hề quyến luyến quê nhà của mình.


Tuy nhiên hôm nay, ma pháp tháp đột nhiên rực sáng hào quang vạn trượng khiến tất cả mọi người là phấn chấn không ngừng. Bởi vì bọn họ đều biết: Tiếu Ân đã trở lại.


Quả thật điều đầu tiên Tiếu Ân làm sau khi quay về chính là phát ra hào quang trên ma pháp tháp, tuyên bố với mọi người rằng, ta đã trở về.
Trên tinh cầu này. trừ nữ thẩn Ánh Trăng ra, hắn cũng chẳng còn cố kỵ bất cứ nhân vật nào.


Mà hắn cũng từng là một nguời bình thường, biết rằng để duy trì vị trí trên đại lục của công quốc Louis cần làm như thế nào cho nên về chuyện này hắn cũng để ý hơi giúp đỡ một chút.


Nhưng những gì hắn có thể làm được cũng chỉ là như thế mà thôi. Công quốc Louis có thể nắm bắt được cơ hội này. phát triển đến mức nào, tất cả đều không quan hệ gì đến hắn.
Tiffany đại ma pháp sư và vài vị lão ma pháp sư trong khu rừng ma pháp là những nguời đầu tiên tới thăm.


Khi bọn họ lại một lần nữa đứng trước mặt Tiếu Ân là lúc không ngờ e dè đến mức ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.


Bọn họ phát hiện ra Tiếu Ân bây giờ rõ ràng đã có thay đổi rất nhiều. Tuy rằng vẫn như trước không thể cảm ứng được nông sâu của hắn nhưng từ khí thế tự nhiên toát ra từ trên người hắn thì dường như Tiếu Ân đã không còn giống như bọn họ nữa rồi. Cảm giác này cũng không phải cảm giác của ma pháp sư bậc thấp khi đối mặt ma pháp sư bậc cao. Cũng không phải cảm giác con kiến đối mặt con voi hay con tôm đối mặt con cá mập lại càng không phải là chim sẻ đối mặt diều hâu.


Cảm giác này giống như là con kiến, con tôm và con chim sẻ đổi mặt con người.
Đây là một thứ chênh lệch đến mức không thể so sánh, vuợt qua sự tưởng tượng của bất cứ kẻ nào.
Ánh mắt Tiffany hoảng hốt... Tiếu Ân. Có một suy nghĩ kì lạ xuất hiện trong lòng của nàng. Chẳng lẽ... Hắn đã thành thần rồi sao?


Trên thực tế, Tiếu Ân cũng chưa thành thần nhưng hắn cũng đã là một ngụy thần hàng thật giá thật.
Ở trên người hắn, bước đầu đã có tín ngưỡng lực lưu chuyển và hấp thu. Điểm này đối với người bình thường mà nói, so với thần linh chân chính cũng không có khác biệt quá lớn.


Tiếu Ân nhẹ giọng hỏi han bọn họ vài câu. Vừa nói đến Maren sư phụ. kết quả là lão ma pháp sư không nói hai lời lập tức từ đại lục thần tạo bước ra.
Mấy lão bằng hữu gặp lại đương nhiên là quá đỗi vui mừng.


Có rất nhiều chuyện trước mặt Tiếu Ân không thể hỏi. hoặc là không dám hỏi. Chỉ có trước mặt Maren là có thể hỏi mà không hề kiêng kị.
Maren đã quen thuộc tới cực điểm đối với ma pháp tháp của Tiếu Ân.


Mấy năm nay đểu ở trong ma pháp tháp ở đại lục thần tạo giổng như đúc cái ma pháp tháp này tu luyện, nếu hắn còn không quen thuộc thì cũng quá là lạ.
Dẫn đám người Tiffany đến phòng của hắn rồi Maren mới thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.


Tuy rằng thái độ của Tiếu Ân đối với hắn vẫn như trước không thay đổi gì nhưng không biết vì sao khi Maren đối mặt Tiếu Ân không ngờ cũng có cảm giác tương tự như đám người Tiffany.
Điều này cũng không phải là vấn đề thân phận chênh lệch mà do thực lực Tiếu Ân đề cao mà tự nhiên phát sinh.


Sau khi tới phòng Maren, Tiffany bắt đầu đánh giá hắn một lúc lâu, sau đó kinh, ngạc hỏi:
- Maren. Ngươi đã thăng cấp rồi sao?
Maren cười ha hả, nói:
- Ta vừa mới tiến giai đại ma pháp sư tứ tinh.
Hắn thở dài một tiếng, nói:


- Ta vốn dĩ cho rằng cả đời căn bản đừng mơ đột phá, đến chết cũng chỉ là một nhất tinh ma pháp sư, nhưng không ngờ còn có thể có thành tựu như hôm nay. Dayid Kirbv đi vòng quanh hắn một vòng rồi thở dài nói:
- Ai! Nếu sớm biết như thế lúc ấy ta phải thu Tiếu Ân làm môn hạ là được rồi.


Maren đắc ý vểnh râu lên nói:
- Dayid. Lúc trước Tiếu Ân vừa mới tới. ngươi cũng không từng xem trọng hắn mà.
Dayid Kirbv hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thật không? Vậv ngươi lúc trước cũng rất xem trọng hắn à?
Mặt Maren hơi hơi đỏ lên xấu hổ cười cười. Ánh mắt đảo qua mọi người rồi nói:


- Mấy người chúng ta đều là lão bằng hữu đã ở chung hơn mười năm. Các ngươi và Tiếu Ân trước đây cũng từng quen biết. Dayid và Tiffany còn chỉ điểm hắn trong quá trình học tập ma pháp. Cho nên...
Hắn dừng một chút rồi nói:


- Nếu các ngươi nguyện ý, ta nghĩ sẽ dẫn các ngươi cùng vào đại lục thần tạo cùng nhau tiếp tục tu luyện. Các ngươi thấy thế nào?
Bâv giờ chuyện Tiếu Ân nắm giữ đại lục thần tạo đối với bộ tộc Nguyệt tinh linh mà nói đã không còn là bí mật gì nữa rồi.


Nếu Tiffany đã biết, vậy cả đám bằng hữu bọn họ đã sống cùng nhau hơn muời năm tự nhiên cũng đã biết chuyện này.
Vừa nghe nói có thể tiến vào đại lục thần tạo kia, ngay cả Tiffany cũng cảm thấy ngạc nhiên vui mừng không tin nổi đó là sự thật.


Dù sao, thần khí do thần linh tự tay chế tạo đối với bọn họ mà nói là thứ ở cách quá xa. Nếu không phải Maren đề cập đến thì trong lòng bọn họ căn bản là không dám nảy ra ý niệm như thế trong đầu. Maren miệng lưỡi lưu loát một hơi kể hết sự dư thừa ma pháp nguyên tố cùng với tình hình vĩnh viễn mưa thuận gió hoà trong đại lục thần tạo.


Trong lòng bọn người Tiffany đều rất hâm mộ. Chỉ có điều trầm ngâm thật lâu sau. Tiffany cười khổ nói:
- Maren. nếu là chúng ta đều đi rồi. vậy công quốc Louis làm sao bây giờ? Ai chủ trì đại cục?
Maren ngẩn ra. sau đó cười nói:


- Chuyện này thì dễ thôi. Mấy người chúng ta luân phiên nhau ra ngoài trấn thủ thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.


Quả thật, năm người bọn họ mặc dù cấp bậc ma phập sư cũng không phải rất cao nhưng cũng là những bậc tiền bối thực sự ở nơi này. đối với Tiếu Ân cũng có thể coi như là bậc bề trên. Các ma pháp sư mới tới đối với bọn họ quả thật là có chút tôn kính, cũng không hề có ý dựa vào cấp bậc cao của mình mà có gì khinh thường.


Dù sao, nếu nói về cấp bậc mà nói. còn ai có thể so với Tiếu Ân đây?
Cả đám nguời thương nghị một lúc lâu rốt cục cũng có quyết định.
Bọn họ quyến luyến công quốc Louis như vậy bởi vì sinh sống ở đây hơn nửa đời người, ngoài ra còn có nguyên nhân là bởi vì Tiffany đại ma pháp sư.


về chuyện Maren làm chủ cho phép cả đám tiến vào đại lục thần tạo tu luyện. Tiếu Ân cũng không thèm để ý. Đối với hắn mà nói, nếu còn vì những chuyện như vậy mà bận tâm thì thật sự là rất bi ai.


Tuy nhiên khi Maren gặp Tiếu Ân nói việc này. biểu hiện Tiffany dường như muốn nói gì đó lại thôi, đặc biệt là ở trước mặt Tiếu Ân càng có thêm một sự kính sợ phát ra từ nội tâm, có chút yêu cầu thậm chí còn không dám nói ra.


Ánh mắt của Tiếu Ân bây giờ đã cao minh tới mức nào rồi, chuyện như vậy sao không biết? Niệm tình lúc trước đám người Tiffany đối vói mình chiếu cố rất nhiều, lại nghĩ tới nàng là sư phụ của của Betty. Tiếu Ân đối với nàng cũng có vài phần kính trọng.


- Tiffany. Người còn có chuyện gì sao? - Tiếu Ân ôn tồn hỏi.
Tiffany do dự một chút rồi nói:
- Tiếu Ân các hạ. Trong khu rừng ma pháp của thành Louis hiện giờ có hơn mười tám vị ma pháp sư. Bọn họ đa phần đều là tự do pháp sư. toàn bộ là đại ma pháp sư.


Tiếu Ân hơi hơi gật đầu, trên mặt tươi cười không có nửa điểm gợn sóng.
Tiffany trộm nhìn hắn, thấy hắn cũng không có vẻ không kiên nhẫn. lúc này mới nói:


- Tiếu Ân các hạ. Đám ma pháp sư này sở dĩ đến đến nơi đây đêu là bởi vì ngưỡng mộ danh tiếng của ngài. Bọn họ đều hv vọng có thể bái nhập làm môn hạ của ngài, trớ thành đệ tử của ngài.


Tiếu Ân ngạc nhiên không thể cười nổi. Nghĩ đến lúc này không ngờ ngay cả các đại ma pháp sư tinh anh trong đám tự do pháp sư cũng từ bỏ thân phận, bái mình làm sư phụ.
Tuy nhiên nói thật, hắn làm gì có thời gian đi dạy đệ tử?


Chỉ có điều nếu không cho những người này một ít ngon ngọt, vậy Tiếu Ân biết, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bỏ đi.
Trầm ngâm nửa ngày, Tiếu Ân hơi hơi cười, nói:
- Muốn ta thu bọn hắn làm đệ tử, đó là chuyện không có khả năng.


Trên mặt Tiffany lập tức lộ ra vẻ thất vọng. Nếu không thể thu nạp được đám tự do ma pháp sư muốn bái sư này, vậy danh tiếng công quốc Louis sẽ tránh không khỏi chuyện giảm xuống rất nhiều.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tiếu Ân khiến nàng chuyển lo thành mừng.


- Mặc dù tự mình chỉ điểm bọn họ không được, nhưng ta có thể nghĩ cách công khai giảng bài. Mỗi mười năm một lần, bọn họ nếu trong quá trình học tập ma pháp có gì không rõ ràng có thể hỏi.


Sắc mặt Tiffanv lập tức chuyển thành vui mừng. Đối với đám tự do ma pháp sư như bọn họ mà nói. có đôi khi một nan đề có thể vây khốn bọn họ mấy năm, thậm chí là mười mấy năm thời gian. Nhưng nếu nhân vật có cấp bậc như Tiếu Ân đông ý bỏ thời gian chỉ điểm vậy tốc độ tiến bộ của bọn họ sẽ để thăng đến mức không thể tin nổi.


Nàng bái Tiếu Ân một cái thật sâu, thành khẩn nói:
- Tiếu Ân các hạ. Ta vì các tự do pháp sư đa tạ ngài đã khẳng khái.
Tiếu Ân tùy ý khoát tay chặn lại, nói:
- Ngươi truyền tin tức xuống, ngày mốt ta sẽ mời người đến giảng bài.
Tiffany ngẩn ra, hỏi:


- Không phải ngài tự mình đi giảng bài sao?
Tiếu Ân nhìn nàng, cười nói:
- Ta không có thời gian. Tuy nhiên ngươi có thể yên tâm. Người ta mời tuyệt đối sẽ không kém.
Tiffany do dự một chút, rốt cục cũng không dám tiếp tục đòi hỏi, đành phải làm theo phân phó của Tiếu Ân.


Sau khi Tiếu Ân trở về thuận miệng giao việc một tiếng. Bốn vị ngụy thần Tower Belli này tuy rằng trong lòng rất không muốn nhưng cũng đành thay phiên nhau ra sức gánh vác trách nhiệm này.


Còn bản thân Tiếu Ân lại một lần nữa bế quan. Tuy nhiên lần này bế quan không phải co đầu rút cổ ở ma pháp tháp mà là tiến vào ma thần thần điện khổng lồ trong đại lục thần tạo...


Trời gần hoàng hôn đưa mắt nhìn quanh, tầng tầng lớp lớp ánh tà dương nhuộm thành bảy sắc cầu vồng. Cảnh sắc huyền ảo đến say lòng người, nên thơ mà tao nhã. Núi non chập chùng như Vạn Lý Trường Thành vắt ngang nam bắc, hùng vĩ, tráng lệ. khí thế vô biên.


Trên ngọn núi cao nhất, một tòa thần điện cao lớn sừng sững như cột chống trời, như một tòa bảo tháp chọc thẳng tới trời cao.
Tòa thần điện đứng trên đỉnh núi cao nhất càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của nó. làm người ta khi nhìn thấy từ đằng xa đều không khỏi dáng lên một ý niệm thành kính.


Thân hình Tiếu Ân lay động một chút đã tới đỉnh núi.
Hắn giương mắt nhìn lên, cánh cửa thần điện đóng chặt. Trước cửa có hơn một ngàn tín đồ trung thành đang cầu nguyện bằng tất cả thể xác và tâm hồn.


Từ tín ngưỡng lực cường đại quanh quẩn trên nguời bọn họ có thể xác định chính xác thân phận của bọn họ.
Những người này không nghi ngờ gì nữa chính là những tín đồ trung thành nhất của Cự Ma thần.


Sau khi nhìn những người này, Tiếu Ân đánh giá sơ qua một chút. Trong hơn một ngàn tín đồ trung thành này, người da đen chiếm khoảng sáu phần, còn thú nhân không ngờ cũng có tới gần bốn trăm người. Còn có mười mấỵ người không ngờ là nhân loại đến từ chính đại lục Hoàng Kim. thật không biết Cự Ma thần làm như thế nào mà có thể chiêu nạp được một đám người như bọn họ.


Lúc này mặt trời đang chiếu những tia sáng cuối cùng, ánh sáng tỏa khắp bầu trời như hoàng kim rơi xuống đất. Tất cả mọi người phủ phục trên mặt đất. ngâm tụng những câu ca ca ngợi thần linh.


Nghiêng tai lắng nghe, đại ý những câu ca này đều là cảm tạ thần lực to lớn của thần linh, có thể giữ cho thế giới này mưa thuận gió hoà. không tai không nạn.


Đối với những dân tộc sống dựa vào nghề nông mà nói. đó đã là ân huệ quá lớn. ít nhất là ở thế giới bên ngoài, không có khả năng có thần linh nào sẽ lãng phí thần lực quý báu của mình để bảo vệ những tín đồ bé nhỏ không đáng kể này.


Tuy nhiên sau khi nghe được đoạn ca tụng này, ngay cả Tiếu Ân cũng khẽ lắc đẩu.
Thời tiết ở đại lục thần tạo đều là do Vô Danh khống chế sau lưng, hơn nữa tất cả đều trả giá bằng thần lực kết tinh.


Nếu không như thế. chuyện những người này muốn thời tiết thuận lợi như thế không thể nghi ngờ gì là việc khó hơn lên trời.
Đi thêm một chốc, hắn đã vượt qua tất cả tín đồ đang phủ phục trên mặt đất và các võ sĩ đang đứng trên bậc thang, hắn muốn mở cánh cửa thần điện ra.


Nhưng mà, ngay khi bàn tay của hắn sắp chạm vào cánh cửa của thần điện thì bên cạnh hắn lập tức có hai tên thần điện võ sĩ chạy đến.
Thần điện võ sĩ này không giống như đám võ sĩ bình thường.


Trên thần điện, võ sĩ bình thường chẳng qua là phụ trách duy trì trật tự mà thôi. Bọn họ thậm chí còn không có tư cách bước lên trên những bậc thang tiến vào thần điện.


Còn các thần điện võ sĩ khoác trên người ma pháp áo giáp cùng một màu. Trên mũ giáp, có năng lượng tinh thạch bậc cao lấp lánh, thông qua phương pháp chuyển hoán năng lượng thần kỳ nào đó mà bọn họ có thể phóng thích ma pháp vòng bảo hộ. có thể xuất ra kiếm khí có lực công kích hùng mạnh không kém ma pháp.


Có thể nói, mỗi một ma pháp võ sĩ đều là một tòa thành lũy di động, có thực lực mà người bình thường không thể so sánh.


Lúc này, bọn họ đang dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Tiếu Ân. Tốc độ của bọn họ không ngờ hơn xa so với võ sĩ bình thường. Đó là bởi vì trên áo giáp đã được tăng cường khinh linh thuật và gia tốc thuật. Đồng thời, bọn họ đã rút trường kiếm ra. Lưỡi kiếm lấp lánh hàn quang như vô số điểm sáng kết thành kiếm quang chém tới.


Tiếu Ân đảo mắt qua bọn họ một vòng, cảm thấv cực kỳ vừa lòng.


Theo hắn biết, muốn bồi dưỡng một ma pháp võ sĩ đủ tu cách cần ít nhất mười đến hai mươi năm thời gian. Nhưng bây giờ chỉ trong thòi gian hai năm ngắn ngủi, những ma pháp võ sĩ này đã thể hiện lực lượng cường đại và tốc độ phản ứng nhanh nhẹn đến mức này. Chỉ với hai điểm như thế cũng đủ biết bọn họ bình thường thao luyện chăm chỉ như thế nào.


Mắt thấy một đạo hàn quang sẽ chém tới người Tiếu Ân, hắn cũng nhanh nhẹn như cá bơi trong nước, miệng khẽ niệm:
- Chiểu trạch thuật!
Tốc độ Tiếu Ân tuy rằng cũng không phải rất nhanh, nhưng nhờ biết nắm bắt thời cơ nên nhanh hơn đối phương khôngbiết bao nhiêu lần.


Trong khi thân hình vừa uốn éo đã tránh thoát một kiếm thần tốc của bọn họ. Khiến hai thanh kiếm nặng chịch như sa lầy do ảnh hưởng của đầm lầy thuật.


Hai người kia quá sợ hãi, dốc hết toàn lực muốn rút trường kiếm trong tay ra, nhưng đáng tiếc chính là, Tiếu Ân tuy rằng thi triển chỉ là ma pháp bậc thấp, nhưng từ tay hắn phóng xuất ra. Cho dù là ma pháp bậc thấp, cũng không phải những người này có thể chịu đựng, cho nên bọn họ lập tức cảm thấy trường kiếm giống như toàn bộ chôn xuống đất. không thể nhổ ra.


Tuy nhiên hai người kia phản ứng cực nhanh, lập tức quăng kiếm, tay trái lướt qua hông một cái, lập tức xuất hiện một thanh chủy thủ. Tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không dám ngu ngốc tiến lên. mà sóng vai đứng chung một chỗ. trong miệng dường như là ngâm tụng cái gì đó. Trong giây lát, chủy thủ trong tay bọn họ đã xuất hiện hào quang màu hồng hắc.