Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 30: Ma pháp chất chồng

Hắn biết, đây chính là bích chướng (vách chắn) theo như lời nói của mọi người.
Trong quá trình học tập ma pháp của mỗi người đều sẽ gặp phải tình huống tương tự, chẳng qua có người xuất hiện muộn, mà có người xuất hiện sớm mà thôi.


Chỉ có điều, một khi gặp loại tình huống này, như vậy trừ phi là vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu không cả đời đừng mơ tưởng tiến thêm, trước kia khi Tiếu Ân tiến giai cũng từng gặp phải một ít phiền toái nhỏ, nhưng chút phiền toái nhỏ này so sánh với tình huống hiện tại, đó chính là không đáng giá một xu.


Có thể nói, đây là lần đầu tiên Tiếu Ân gặp phải bích chướng khiến cho hắn khó xử, nhưng vấn đề là, hắn căn bản không biết nên làm như thế nào mới có thể vượt qua bình an.
Một chân bước lên tầng cao nhất, Tiếu Ân muốn đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra toàn bộ tòa thành.


Nhưng trong khoảnh khắc khi hắn bước lên tầng cao nhất, lại nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc bên cạnh cái bàn ở trung tâm.
- Vô Danh, ngươi lại tới rồi.
Tiếu Ân ngẩn người, nửa mừng nửa lo kêu lên.


Phiền não của một tháng này, Tiếu Ân đã sớm muốn thỉnh giáo Vô Danh, hơn nữa một mình ở chỗ không người chim không thèm ỉa (nơi không có sự sống) này thời gian dài như vậy, ở sâu trong nội tâm hắn thực ra cũng vô cùng khát vọng có thể gặp được vài người nói chuyện.


Vô Danh hướng về phía hắn gật đầu một cái, nói:
- Trên người của ngươi giống như có phiền toái.
Tâm tình của Tiếu Ân lập tức trở nên kích động, hắn gật đầu thật mạnh một cái, nói:
- Đúng vậy, ta có phiền toái lớn, ngươi biết biện pháp giải quyết sao?
- Không biết.
- Không… biết.


Tròng mắt của Tiếu Ân suýt chút nữa thì lồi ra.
Khi hỏi trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, như lại nhận được một câu trả lời như vậy, tự nhiên là khiến hắn lòng đầy phẫn oán (căm phẫn oán hận).
Tiếu Ân bình tĩnh lại một chút, hỏi:
- Ngươi đã không biết, làm sao lại là nhìn ra được?


Vẻ mặt của Vô Danh không có biến hóa gì, chỉ thản nhiên nói:
- Ta thấy phương pháp tu luyện của ngươi có chút không giống với bình thường.
Trong lòng Tiếu Ân phát lạnh, hắn lập tức nhớ tới chuyện mà Hắc Long Vương đã từng nói qua trước kia.


Bản thân mình bởi vì không biết kết giới thuộc tính đa trọng sẽ tạo thành trở ngại to lớn cho việc tấn thăng thành ngày sau, cho nên ở trong không gian vũ trụ hắn mới không để ý tới sự hình thành kết giới nhiều thuộc tính như vậy.


Đây cũng là một bài học sâu sắc, xét đến cùng, chính là bởi vì phương pháp tu luyện của hắn không đúng.
Mà Vô Danh hiện tại, mặc dù không thể chỉ ra chỗ không bình thường trên người hắn, nhưng chỉ là một câu nói phương pháp không đúng này đã đủ để hắn cảnh giác rồi.


Tu luyện ma pháp cũng giống như học tập tri thức, nếu như phương pháp không đúng thì thường thường chính là làm nhiều công ít, thậm chí khả năng ngày càng sa sút cũng không phải là không có.


Nghiêm túc suy nghĩ một lát, tâm tình cuồn cuộn trong lòng Tiếu Ân đã dần bình tĩnh xuống, hướng về phía Vô Danh cúi đầu thật sâu, nói:
- Ta đã hiểu, cám ơn.


Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh cái bàn, không chút do dự lấy hạt châu lên, năng lượng hoàng kim trên người lại cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong đó.
- Ngươi định làm gì?
Vô Danh hỏi.
- Ta cần phải ra ngoài.
Tiếu Ân mỉm cười nói:


- Ta muốn đi thỉnh giáo một chút, bước tiếp theo nên tu luyện như thế nào mới có thể làm cho ta tiến thêm một bước.
Vô Danh lập tức im lặng không nói, chỉ có điều trong mắt hắn lại có vẻ vui mừng.


Năng lượng hoàng kim của Tiếu Ân hiện tại phóng thích đã cực kỳ tinh thuần, vượt xa so với trước đây. Năng lượng hoàng kim tinh túy như thế chỉ cần bổ sung một lần ma lực trong quá trình phóng thích đã đủ để hạt châu này ăn no, làm cho nó mở ra truyền tống môn đi ra ngoài.


Rất nhanh, một chiếc cửa lớn tản ra hào quang mầu trắng ngà xuất hiện ở trước mặt Tiếu Ân.
Tiếu Ân quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh một chút, hắn vốn định một mình sống ở trong này năm năm, không nghĩ đến hiện tại chỉ một năm đã phải rời khỏi nơi này, thật sự là người tính không bằng trời tính.


Hắn sửa sang lại mấy cái vật phẩm trang sức không gian trên người một chút, những thứ để trong đó đều không thể để mất.
Ngoại trừ một ít vật phẩm siêu cấp có thể kéo dài tuổi thọ của nhân loại mà hắn lấy được, còn có một thứ quan trong nhất.


Đó chính là khối tinh phiến đã biến thành thực thể mà hắn lấy ra từ mi tâm.
Trong một năm này, tinh phiến này cuối cùng đã biến thành thực thể, hơn nữa còn tự động đi ra từ mi tâm của Tiếu Ân.


Phiến tinh thể bảo bối chỉ lớn bằng móng tay này, đã tiêu hao tín ngưỡng lực của gần trăm giọt thần lực kết tinh và thời gian gần nửa năm mới ngưng luyện ra.


Tiếu Ân cũng không biết đây là thứ gì, nhưng ngu ngốc cũng hiểu được đây nhất định là một vật vô cùng quan trọng, hơn nữa giá trị của nó hẳn là hơn xa thần lực kết tinh, cho nên hắn mới thật cẩn thận cất dấu đi.


Chẳng qua thứ này mặc dù nhìn qua vô cùng quý báu, nhưng cũng không được Tiếu Ân coi trọng, bởi vì đây là vật hắn chế tạo ra, chỉ cần hắn muốn, trải qua một khoảng thời gian tích lũy là có thể chế tác ra một mảnh tinh thể hoàn toàn giống như vậy. Đối với những thứ có thể đạt được bổ sung không ngừng giống như vậy thì không có khả năng được xem như trọng bảo.


Dựa theo tính toán của Tiếu Ân, đầu tiên tìm Hắc Long Vương hỏi một chút, đây rốt cuộc là thứ gì, sau đó sẽ đến nơi giao dịch trong vũ trụ trao đổi lấy một ít vật có ích.
Đặc biệt là những dược phẩm có thể kéo dài tuổi thọ của nhân loại, lại càng là vật hắn nhất định phải lấy.


Về phần những vật phẩm lấy được trong tòa thành, mặc dù cũng có thể đạt được hiệu quả đồng dạng, nhưng cứ sử dụng như vậy thật sự là quá mức lãng phí.


Sau khi kiểm tra tất cả mọi thứ, Tiếu Ân liếc mắt nhìn băng phong thế giới này một lần cuối cùng, sau đó quay đầu, phóng ra tinh thần ý thức, trong đầu Tiếu Ân xuất hiện một cái rồi lại một cái tọa độ điểm.
Chẳng qua sau khi đi qua truyền tống môn những tọa điểm đó liền trở nên hư vô mờ mịt.


Loại cảm giác này giống như lần đầu tiên tiến vào, tọa độ điểm hắn tập trung chính là thế giới thông với truyền tống môn.
Hào quang chợt lóe, Tiếu Ân đã biến mất tại chỗ, mà gần như cùng lúc đó, bóng dáng của Vô Danh cũng biến mất trong một mảnh không gian kỳ dị.


Trước mắt Tiếu Ân chợt tối sầm lại, giống như đang ở chỗ sáng đột nhiên đi vào chỗ tối, chẳng qua quá trình này vô cùng ngắn ngủi, nháy mắt di động gần như không tiêu hao thời gian cũng đã làm cho Tiếu Ân quay trở về.
Tiếu Ân vừa mới xuất hiện chợt nghe thấy một tiếng hoan hô cực kỳ quen thuộc.


Cái miệng của hắn chậm rãi mỉm cười, Bạch Toàn Phong không ngờ còn canh giữ ở bên trong sơn động.
- Chủ nhân. Ngài đã trở lại.
Bạch Toàn Phong hưng phấn kêu một tiếng, sau đó ánh mắt chớp chớp, hoài nghi nhìn Tiếu Ân.
Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn lại trên người mấy lần, hỏi ngược lại:


- Làm sao vậy?
Bạch Toàn Phong gãi gãi đầu, nói:
- Chủ nhân, ngài nhìn qua dường như không giống với trước kia.
- Hả, có cái gì khác nhau?
- Ta không thể nói rõ, tuy nhiên ngài cho ta cảm giác giống như là đã nội liễm (ẩn vào bên trong) rất nhiều.


Tiếu Ân tức giận mỉm cười một chút, tiểu tử này hiểu được cái gì là nội liễm.
Vung tay lên, Tiếu Ân nói:
- Đi theo ta, chúng ta đi gặp Hắc Long Vương.


Bạch Toàn Phong lên tiếng, sau đó rùng mình một cái, đối với ma thú như hắn mà nói, áp lực phải chịu đựng khi đối mặt với Hắc Long Vương vượt xa nhân loại có thể tưởng tượng. Hơn nữa, ở trong cơ thể hắn thậm chí còn có máu của Hắc Long Vương, loại cảm giác này lại càng khắc sâu hơn.


Chẳng qua, trong lòng hắn cũng có chút ý tưởng, không biết có thể học được một ít bản lĩnh mới từ chỗ Hắc Long Vương hay không.


Không đến nửa giờ, bọn họ đã thoải mái đi qua con đường thành kính, ở trên con đường này mặc dù không thể vận dụng ma lực, nhưng bọn họ lại có vẻ vô cùng thoải mái.
Tiếu Ân ở trong không gian kỳ dị kia gần một năm, một năm này cũng không uổng phí.


Ngoại trừ mài dũa kết giới của bản thân, hắn dùng toàn bộ thời gian còn lại tập trung vào việc tập luyện theo quảng bá thể thao.
Hiện tại đã hoàn thành toàn bộ ba bộ động tác đầu tiên của trung cấp quảng bá thể thao, chỉ còn lại một bộ động tác tổng hợp cuối cùng.


Một khi bộ động tác tổng hợp này cũng thuận lợi hoàn thành, như vậy trọn bộ trung cấp quảng bá thể thao cũng rèn luyện xong toàn bộ, khi đó tỉ lệ thời gian của hắn ở trong không gian Nhất Hào sẽ đạt tới một trăm lần.


Chỉ có điều, sự khó khắn của bộ động tác tổng hợp cuối cùng này thật sự là hơn xa dĩ vãng, cho dù là Tiếu Ân, lúc này cũng còn một động tác cuối cùng chưa hoàn toàn hoàn thành.


Chẳng qua cho dù là như thế, các phương diện tố chất của thân thể hắn vẫn như trước đã tiến một bước lớn, điều này thể hiện rõ như ban ngày khi xuyên qua con đường thành kính.


Khi Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong đồng thời từ trong đó chạy ra, ánh mắt của Bạch Toàn Phong nhìn về phía Tiếu Ân đã nhiều hơn vài phần kinh ngạc, hơn nữa đưa ra cho Tiếu Ân một vấn đề khiến hắn dở khóc dở cười.
- Chủ nhân, rốt cuộc ngài là ma thú, hay ta là ma thú.
Bạch Toàn Phong hồ nghi hỏi.


Ở trên con đường thành kính, hắn căn bản là không thể vận dụng ma lực, cho nên đành phải sử dụng nhân hình chạy như điên theo Tiếu Ân, chỉ có điều tốc độ của Tiếu Ân cực nhanh, đã vượt rất xa ý liệu của hắn.


Tiếu Ân khẽ lắc đầu, cũng không để ý tới người này, hắn ngửa mặt lên trời hít một hơi thật dài, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, lập tức chính là tinh thần phấn chấn.
Ở trong thế giới bị đóng băng thần bí kia, làm gì có không khí trong lành như vậy.


Bạch Toàn Phong nhìn Tiếu Ân đột nhiên trở nên long tinh hổ mãnh, không khỏi quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng đoán, không biết chủ nhân đã gặp được cái gì sau cánh cửa lớn kia, vì sao vừa ra đã trở nên kỳ quái như vậy?


Ý niệm trong lòng Tiếu Ân khẽ chuyển, Phong Tường Thuật đã được chất chồng lập tức phóng thích ra.
“Vù” một tiếng, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện không đúng, năng lượng chất chồng trong nháy mắt kia của hắn dường như đã quá mức.


Một cỗ năng lượng phong hệ hùng mạnh giống như đạn pháo bắn ra từ phía sau hắn, thân thể của Tiếu Ân giống như tên rời cung bay thẳng về phía trước.


Trong lòng Bạch Toàn Phong rùng mình, chủ nhân có được tốc độ nhanh như vậy từ khi nào? Hắn không cần nghĩ ngợi lập tức phóng lên cao, hóa thành một đạo hào quang màu lam đuổi theo như tia chớp.


Tiếu Ân kinh ngạc bay trong không trung, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tốc độ của mình lại nhanh như vậy, loại tốc độ này gần như đã không kém hơn sử dụng truyền tống trong nháy mắt để di chuyển.


Đột nhiên phía sau truyền đến năng lượng dao động mãnh liệt, Tiếu Ân lập tức biết, Bạch Toàn Phong đã đuổi tới.
Không hiểu sao, trong lòng của Tiếu Ân sinh ra một loại hiếu thắng, hắn cũng không chờ đợi, mà lại một lần nữa ngưng tụ lên năng lượng phong hệ hùng mạnh.


Trong nháy mắt, ma pháp năng lượng ở phía sau Tiếu Ân đã xảy ra biến hóa cực kỳ tinh tế.


Tất cả năng lượng phong hệ nối đuôi nhau kéo về một chỗ, đồng thời chất chồng tầng tầng lên. Trong lòng Tiếu Ân chợt hiện lên một ý niệm, thì ra một năm khổ tu ở trong tòa thành, cũng không chỉ có nén ép kết giới thuộc tính đến mức độ không thể nén ép nữa, ngay cả khi hắn phóng thích ma pháp, loại tình huống nén ép tới cực điểm này cũng đồng dạng đạt được cải thiện lớn nhất.


Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, nếu như thi triển ma pháp gì cũng có thể đạt tới trình độ này, như vậy uy lực trong khi hắn giơ tay nhấc chân chẳng phải là sẽ lớn đến trình độ không thể tin nổi?
Trong đầu vừa hiện lên ý niệm này, năng lượng phong hệ phía sau Tiếu Ân đã bùng nổ trong nháy mắt.


Một tiếng nổ thật lớn giống như tiếng sấm từ phía sau Tiếu Ân truyền đến, theo sau một tiếng rít không trung hiện lên quang ngân mênh mông bát ngát, Tiếu Ân đã hoàn toàn biến mất tại chỗ, dưới sự bùng nổ của năng lượng phong hệ chất chồng hùng mạnh hắn đã sớm không biết bay đi bao xa.


Bạch Toàn Phong lúc này vừa mới đi tới bên cạnh Tiếu Ân, hắn nghẹn họng trân trối nhìn Tiếu Ân biến mất ở trước mắt mình với tốc độ còn nhanh hơn so với phi đạn.


Cảm thụ được tiếng nổ giống như ngũ lôi oanh đỉnh vừa rồi, hắn lắc lắc đầu, rốt cục xác định một việc, chạy đường dài hắn đã không còn là đối thủ của Tiếu Ân nữa.
Phấn chấn tinh thần một chút, Bạch Toàn Phong thét dài một tiếng, ra sức đuổi theo Tiếu Ân.


Thân hình của hắn biến hóa một trận, biến thành một con chim lớn màu lam, đột nhiên triển khai hai cánh, năng lượng phong hệ xung quanh lập tức bốc lên. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy trên lưng khác thường, không biết khi nào Vô Danh đã đứng ở trên lưng của hắn, hơn nữa còn là một bộ dáng đương nhiên.


Hai cánh của Bạch Toàn Phong có chút ngừng trệ, sau đó liền quay đầu, ở trên bầu trời hóa thành một đạo hào quang màu lam đuổi theo hướng của Tiếu Ân, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, ta không nhìn thấy, không nhìn thấy…


Tiếu Ân vui sướng trong lòng, ở bên trong tòa thành, hắn ngoại trừ không ngừng ‘đánh đập’ kết giới thuộc tính của mình, thì đã không còn vận dụng qua ma pháp gì.


Nhưng không nghĩ tới sau khi đi ra ngoài, uy lực của ma pháp mà hắn phóng thích ra không ngờ trống rỗng lớn hơn mấy lần, biến hóa như vậy làm sao không làm cho hắn vui vẻ chứ.


Ma pháp nguyên tố không ngừng nén ép, phóng thích, một quá trình này đã đạt tới trình độ tùy tâm sở dục (làm theo ý mình), giống như là đã trải qua vô số lần luyện tập, vô cùng thuận buồm xuôi gió.


Bùng nổ trong nháy mắt sau mỗi một lần nén ép kia, đều có thể đủ sinh ra năng lượng khiến Tiếu Ân kinh hồn táng đảm, nếu như không phải vòng bảo hộ ma pháp của hắn trong lúc vô tình đã tăng mạnh rất nhiều lần, Tiếu Ân thật là có chút không dám sử dụng.


Hắn có một loại cảm giác quái dị, uy lực ma pháp của loại trình độ này đã vượt qua rất xa cực hạn ma pháp của bản thân. Hay nói một cách khác, cường độ ma pháp hắn phóng thích ra đã vượt qua trình độ cao nhất mà ma đạo sĩ có thể đạt tới, gần như là có thể vượt giai khiêu chiến ngàn năm truyền kỳ.


Nhưng vấn đề là, đây chẳng qua chỉ là một phỏng đoán của hắn, về phần có thể thực sự vượt giai khiêu chiến hay không, đó thực ra là một việc không hề nắm chắc.
Lại qua một lát, Tiếu Ân cuối cùng dừng lại.


Chạy như vậy đúng là nhanh, nhưng vấn đề là sẽ dẫn tới động tĩnh thật sự là có chút quá lớn.


Trong nháy mắt của mỗi lần ngưng tụ nén ép bùng nổ kia, giống như trên không trung đột nhiên nổ vang một tiếng sét, trong phương viên vài dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm này, cho nên Tiếu Ân mới cảm thấy hẳn là nên thu liễm một chút, đợi Bạch Toàn Phong một lát đi.


Nhưng vừa quay đầu nhìn, Tiếu Ân không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lại không thấy Bạch Toàn Phong.
Hắn nghi hoặc nửa ngày, cuối cùng có chút phản ứng lại, hẳn là tốc độ của mình quá nhanh làm cho bạch Toàn Phong cũng đuổi không kịp.


Vừa nghĩ tới sử dụng Phong Tường Thuật chất chồng không ngờ có thể đạt được tốc độ nhanh như vậy, trong lòng Tiếu Ân tương đối hài lòng.
Hắn biết tốc độ của bạch Toàn Phong đáng sợ cỡ nào, lúc này không ngờ bị hắn bỏ lại rất xa, phần hưng phấn trong lòng tự nhiên không phải là nhỏ.


Đột nhiên, nụ cười trên miệng hắn biến mất, khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn bên trái phía sau.
Ở phía đó xuất hiện hai đạo thân ảnh giống như cầu vồng đang nhanh chóng bay tới gần mình.


Từ năng lượng dao động trên người bọn họ là có thể đoán ra, đây là hai cường giả cấp bậc ma đạo sĩ, hơn nữa từ trên làn da trên người bọn họ liền biết, đây là hai ma pháp sư da đen.


Không nghĩ tới đi trên đường cũng sẽ gặp được hai tên như vậy, thật sự không biết vận khí của mình là quá tốt, hay là quá xui xẻo.
Tiếu Ân lúc này tự nhiên là không có tâm tư giằng co với những người này, ánh mắt của hắn đảo qua trên người hai người này, lập tức không để ý tới nữa.


Từ sau khi đoán được nguyên nhân chân chính của chiến tranh giữa hai đại lục, Tiếu Ân căn bản là không muốn nhúng tay vào trong đó nữa. Bởi vì Tiếu Ân biết, nhúng tay vào loại chuyện này càng nhiều, sẽ dẫn đến lực chú ý cũng lại càng lớn.


Hai người kia chính là những người nổi bật trong ma pháp sư da đen, ma pháp tháp của bọn họ ở phụ cận nơi này, đột nhiên nghe được tiếng nổ giống như tiếng sấm trên không trung, đương nhiên là muốn đến tìm hiểu nguyên nhân.


Mà lúc này trên không trung cũng chỉ có một mình Tiếu Ân nhẹ nhàng mà đứng, mục tiêu rõ ràng như vậy nếu như còn không tìm thấy, vậy bọn họ đã thật sự muốn thành người mù rồi.


Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng hai ma đạo sĩ này đã nhìn ra, làn da trên người Tiếu Ân khác hẳn với bọn chúng, vậy đã nói lên người này khẳng định là đến từ hai đại lục khác.


Nếu như đến từ đại lục khác, bọn họ tự nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha, hai người khí thế hùng hổ vọt lên.


Đồng thời, tất cả ma pháp sư da đen trong phạm vi mười dặm đều chạy về nơi này, chỉ có điều vừa thấy hai vị ma đạo sĩ ra mặt, bọn họ cũng chính là hành quân lặng lẽ, ở phía dưới phóng thích Ưng Nhãn Thuật, ở một bên chờ xem kịch vui.


Tiếu Ân tự nhiên có thể cảm ứng được tung tích của tất cả địch nhân trong vòng mấy dặm, trong lòng hắn có chút kỳ quái, vì sao nơi này lại có nhiều ma pháp sư như vậy chứ?