Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 27: Cấm ma chi địa, tín ngưỡng chi lộ

Một ngày sau, rốt cuộc Tiếu Ân cáo biệt mọi người, một thân một mình thăm dò hắc nhân đại lục.
Tất nhiên trong tay của hắn có bản đồ chi tiết, đó là do Sloppy Burger tặng. Trên đó ghi rõ tất cả địa hình, cùng với thực lực phân bổ của hắc nhân.


Trong nửa năm nay, quả thực ma pháp công hội không hề buông lỏng công tác thăm dò. Từ tấm bảm đồ ma pháp này là có thể nhận ra họ phái rất nhiểu nhân thủ đi xâm nhập. Hơn nữa trong đó còn có vài địa điểm được đánh dấu nguy hiểm. Đó là thành tích thăm dò của bọn họ, tất nhiên họ cũng trả đại giá tương ứng.


Sloppy và Orwell đều yêu cầu hắn tới tổng bộ chỉ huy trong khe núi gặp đại biểu của thú nhân và tinh linh, nhưng trên người hắn có quá nhiều tín ngưỡng lực nên Tiếu Ân không dám đi gặp Sara.


Người khác không thể cảm nhận được tín ngưỡng lực nhưng là sứ giả của ánh trăng nữ thần, chắc chắn Sara có thể cảm ứng được.
Cho nên Tiếu Ân lập tức từ chối khéo, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.


Nhưng nói đến tín ngưỡng lực, Tiếu Ân lại phát hiện chuyện ngoài ý muốn, thứ này dường như không chỉ là độc quyền của mình. Bởi vì hắn thấy trên người Sloppy Burger, Orwell, thậm chí là trên người những cường giả, đều có một ít năng lượng loại này.


Năng lượng đó vờn quanh người bọn họ, nhưng bọn họ không biết. Tất nhiên, tín ngưỡng lực rất đạm bạc, căn bản không thể so với năng lượng điên cuồng bên người mình.
Nếu như nói tín ngưỡng lực quanh người mình là biển rộng thì tín ngưỡng lực của bọn họ chỉ là dòng suối nhỏ.


Nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, tín ngưỡng lực đã sớm xoay quanh người bọn họ. Nhưng trước kia Tiếu Ân chưa có năng lực phát hiện, chỉ khi thủy tinh ở mi tâm ngưng tụ thành thật thể, hắn mới cảm giác được năng lượng mỏng manh đó.


Tới tận bây giờ, Tiếu Ân mới hiểu thêm một bước về tín ngưỡng lực.
Loại năng lượng này không chỉ thuộc về thần linh, những cường giả được mọi người sùng bái và cầu chúc cũng có loại năng lượng này.


Nhưng loại năng lượng này không tồn tại vĩnh viễn. Khi một cường giả tử vong, hoặc hắn không hấp dẫn được nhiều người, loại năng lượng đó sẽ nhạt dần đi, cuối cùng biến mất.


Tương tự do không phải ai cũng phát hiện ra, nên giống như đám người Sloppy Burger, mặc dù loại năng lượng này vờn quanh người, nhưng lại không có nhiều trợ giúp với bọn họ. Điều này có chút đáng tiếc.


Rời khỏi bến tàu, Tiếu Ân phát hiện. Mặc dù tín ngưỡng lực quanh người hắn không ngừng tụ tập. Nhưng tốc độ so với trước kia lại chậm như ốc sên, đang yếu bớt đi. Cho tới mười ngày sau, nó mới ổn định, tăng trưởng với một tốc độ vững vàng.


Tới bước này, trong lòng Tiếu Ân xuất hiện một ý niệm tức cười. Có phải sau lần hộ tống chuyến hàng, lại có thêm một nhóm tín đồ tôn thờ hắn.
Bên trong hắc nhân đại lục rất rộng lớn.
Địa hình ở đại lục hoàng kim như thế nào thì ở đây cũng có.


Núi cao trùng điệp, sông lớn, suối nhỏ, những cánh rừng nguyên thủy rậm rạp thậm chí còn có những vùng hắc thổ khiến người khác sợ hãi. Tất cả những điều đó được Tiếu Ân phát hiện trên đường đi.


Tiếu Ân mang theo Bạch Toàn Phong và Vô Danh lặng yên lẻn vào trong, ngụy trang thành bộ dáng của hắc nhân, tránh được ánh mắt dò xét của mọi người trong thành.
Với thân phận và thực lực của hắn, nếu muốn ẩn giấu hành tung, trừ khi vận khí cực kém mới bị phát hiện.


Một tháng sau, theo sự dẫn dắt của Nhất Hào, rốt cuộc bọn họ tới địa điểm bí mật.


Đó là một dãy núi liên miên không dứt, giống như dãy núi Ishtar ở phương bắc đại thảo nguyên, liếc mắt một cái là không nhìn thấy điểm cuối. Nhưng điểm khác nhau duy nhất là trong dãy núi này có vô số ma thú, hơi thở cường đại bao phủ cả khu vực khiến người bình thường, thậm chí là pháp sư cấp bậc thấp không dám xâm nhập vào trong.


Đối mặt với địa phương kết hợp giữa dãy núi Ishtar và rừng Gobbi, khuôn mặt của Tiếu Ân tràn ngập vui mừng và sợ hãi.
Bởi vì Nhất Hào nói cho hắn, địa điểm trên bản đồ chính là trung tâm của dãy núi này.


Mặc dù khắp nơi đều có ma thú, nguy hiểm vô cùng, nhưng Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong là ai, họ không hề đặt nguy hiểm ở trong lòng. Còn về Vô Danh, nói thật, bọn họ không hề lo lắng cho người này. Nếu có ma thú thần kỳ bắt được hắn, hai người còn khấu tạ thần phật.


Phi hành trong núi hơn nửa ngày, rốt cuộc Tiếu Ân đáp xuống
Dọc theo đường đi, bọn họ tận lực ẩn giấu hành tung. Nếu thật sự có ma thú đui mù tới tìm phiền toái, bọn họ không ngại mở sát giới. Chỉ cần Bạch Toàn Phong phóng ra hơi thở của mình là những tên xâm phạm sợ hãi, hoảng hốt trốn lui trốn lủi.


Giờ phút này, dưới chân Tiếu Ân là một khe núi to lớn. Hai vách núi cao tạo thành một khe núi, khiến người khác cảm thấy trong đó là một thế ngoại đào viên.
Ở trong cốc, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, một rừng nho đỏ tươi, trang điểm thêm cho khe núi.


Thấy tình cảnh này, lông mày của Tiếu Ân hơi nhíu lại.
Hắn nhắm chặt hai mắt, một cỗ tinh thần dao động tỏa ra ngoài. Một lát sau, hắn mở hai mắt nói: “Ở phía dưới, có ma pháp trận đồ.”
Bạch Toàn Phong nhìn xuống dưới, một cỗ năng lượng từ chân hắn truyền ra, khiến bùn đất bắn tung tóe.


Sắc mặt của hắn khẽ biến nói: “Thật kỳ quái, ta không cách nào khống chế được ma lực.”
Tiếu Ân kinh ngạc, sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng.


Xuất thân của Bạch Toàn Phong, hắn tất nhiên hiểu rõ. Mặc dù độ tuổi chân thật của nó không lớn, nhưng nó hấp thu tinh hồn ma hạch đã tồn tại thời gian vạn năm. Trong đó có truyền thừa ký ức, thậm chí Bạch Toàn Phong còn kế thừa phương pháp vận dụng kỹ xảo năng lượng.


Có thể nói trên phương diện điều khiển năng lượng, trừ khi Tiếu Ân kết hợp với Nhất Hào, nếu không không thắng được Bạch Toàn Phong.
Nhưng Bạch Toàn Phong lại không nắm giữ được sự biến hóa của ma lực, điều này nghe quá khó tin.


Do dự một chút, cánh tay của Tiếu Ân hơi cử động, một cỗ năng lượng điên cuồng tuôn ra từ tay hắn.
Một cỗ long quyển phong nho nhỏ hình thành bên người Tiếu Ân, hơn nữa còn từ từ to lên.


Nếu muốn biến địa hình nơi này bằng phẳng lại thì sử dụng long quyển phong là tốt nhất. Nhưng khi long quyển phong hình thành, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện mình không khống chế được lực lượng ma pháp.
Giống như bên cạnh hắn có một từ trường hình thành, không nhân nhượng ngăn cách hắn và long quyển phong.


Ầm ầm một tiếng, long quyển phong hoàn toàn bùng vỡ.
Tiếu Ân kinh sợ hét to một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi. Mất quyền khống chế ma lực là chuyện không hề dễ chịu gì.
Ma pháp không phải thứ hòa bình. Nó tràn ngập lực lượng nguy hiểm.


Nếu không thể tùy tâm sở dục khống chế ma pháp, đối với ma pháp sư thì đó là mối uy hϊế͙p͙ lớn nhất.
Đặc biệt là khi thi triển ma pháp có cường độ cao. Một khi mất khống chế, thì dù đối với ma pháp sư hay đối với người bên cạnh, đều phải đối mặt với nguy cơ tử vong.


Tiếu Ân liếc mắt nhìn Bạch Toàn Phong. Trong lòng hai người kinh sợ nhưng mơ hồ cảm thấy may mắn.
Còn may vừa rồi không thi triển ma pháp cao cấp. Nếu không hiện giờ bọn họ chưa chắc an ổn đứng ở đây.
“Đây là địa phương đáng chết gì?” Tiếu Ân hung hăng nói.


“Cấm ma lĩnh vực.” Một giọng nói bình tĩnh giống như quỷ mị vang lên phía sau Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong.
Hai người ngẩn ra, không khỏi dò xét dưới mặt đất. Nếu không phải thấy được mặt đối phương, chỉ sợ bọn họ tưởng mình nghe lầm.
Giọng nói đó là do tên đó nói hay sao?


Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vô Danh nhàn nhã nhìn trong cốc, vẻ mặt không có chút biến hóa.


“Vô Danh tiên sinh, vừa rồi ngài nói chuyện sao?” Bạch Toàn Phong đột nhiên hỏi một câu ngu ngốc. Tiếu Ân dở khóc dở cười liếc mắt nhìn nó, nhưng sau đó nhìn về phía Vô Danh. Kỳ thật trong lòng của hắn cũng hoài nghi.
Từ từ gật đầu, Vô Danh nói: “Đúng!”


“Nơi này là cấm ma lĩnh vực? Trong truyền thuyết không cách nào phóng thích được ma pháp?” Hiếm khi được Vô Danh phối hợp, Bạch Toàn Phong lập tức hỏi.


“Đúng, cấm ma lĩnh vực, nhưng không có hạn chế lớn đối với các ngươi. Với năng lực của các ngươi, có thể phóng thích nhị cấp ma pháp trở xuống.” Vô Danh nói: “Từ tam cấp tới lục cấp ma pháp sẽ có nguy cơ mất khống chế, còn từ thất cấp, không cần phải nói.”


Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong nhìn nhau cười khổ, không thể tưởng tượng được bọn họ lại tới một địa phương cổ quái như thế này.
Cấm ma lĩnh vực, đây là ma pháp cấm kỵ trên thế giới, đã biến mất trong lịch sử kể từ khi ngàn năm truyền kỳ rời khỏi tinh cầu.


Trong truyền thuyết, có một số ngàn năm truyền kỳ nắm giữ được pháp thuật cường đại này.
Một khi sử dụng, trong lĩnh vực của hắn, ngoài hắn ra, nhưng người khác không thể phóng ma pháp được, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.
Cho nên lĩnh vực này trở thành đệ nhất lĩnh vực của ngàn năm truyền kỳ.


Chỉ bất quá, ngay cả ngàn năm truyền kỳ trong truyền thuyết, một vạn người thì chỉ có một nắm giữ được lĩnh vực này. Trên cơ bản nếu có ai nắm được cấm ma lĩnh vực thì kẻ đó xứng đáng được xưng là vô địch thiên hạ.
Mắt Tiếu Ân nhìn bốn phía, trong lòng của hắn rất kích động.


Hắn biết có cấm ma lĩnh vực, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp ma pháp trận đồ của cấm ma lĩnh vực. Nếu mình có thể học được trận đồ này…
Hắn không dám tưởng tượng tiếp.


Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, Tiếu Ân quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Vô Danh tiên sinh, ta nhớ trong cấm ma lĩnh vực, dường như ngay cả nhất cấp ma pháp cũng không thi triển được, tại sao nơi này lại khác?”


Vô Danh thản nhiên nói: “Nơi này không phải phạm vi của cấm ma lĩnh vực. Nếu như ta không nhớ nhầm thì trước kia nơi này là thần điện.”
Trong lòng Tiếu Ân chợt hiểu ra.


Mấy vạn năm trước, thần linh rất cường thịnh. Trong mỗi thần điện đều có chỗ cấm ma. Lĩnh vực này so với kết giới còn cường đại hơn, lực lượng của ma pháp sư bị hạn chế lớn. Mặc dù có thể phóng thích ma pháp nhưng bị thần uy ảnh hưởng, ma pháp do bọn họ thi triển sẽ trở nên suy yếu.


Đó là thần kỳ của vùng đất cấm ma. Cũng chỉ có thần điện mới thành lập được trong phạm vi nhất định.


Hiện giờ thần điện đã xuống dốc, những nơi cấm ma cũng sớm biến mất. Nhưng không ngờ được, ở nơi này phát hiện được nơi cấm ma, càng khiến người khác khó tin hơn là cấm ma còn có tác dụng.


Nhất thời, mi tâm của Tiếu Ân không khỏi nhíu lại. Hắn thực sự không nghĩ ra, đến tột cùng là năng lượng và nguyên liệu gì mới khiến vùng đất cấm ma lưu truyền hơn vạn năm.
Cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Tiếp tục đi thôi!”


Tiến vào trong khe núi, khe nứt trên đỉnh núi hoàn toàn khép lại, hoàn toàn phong bế sơn cốc.
Vừa rồi Tiếu Ân tìm ở bên ngoài, không phát hiện bất cứ dấu vết gì nên chỉ có thể tiến vào sơn cốc.


Ở ngoài khe núi, không có cấm ma, có thể tự do bay lượn. Nhưng xâm nhập vào trong sơn cốc, bọn họ phát hiện uy lực của cấm ma dường như gia tăng.
Ngay từ đầu bọn họ còn có thể miễn cưỡng thi triển Phong Tường Thuật, nhưng sau đó đừng nói là Tiếu Ân, dù là Bạch Toàn Phong cũng không dám thi triển phong hệ ma pháp.


Bởi vì một khi phóng thích ma pháp, sẽ có một lực hút cổ quái, hút hắn vào vách tường.
May mà Bạch Toàn Phong không phải nhân loại bình thường, mà là cửu cấp ma thú. Dù không bằng Hắc Toàn Phong, nhưng những va chạm đó không tổn thương được nó.


Có lần đầu tiên, dù lá gan của Bạch Toàn Phong có to thêm cũng không dám thi triển ma pháp nào nữa.
Tiếu Ân không thi triển Phong Tường Thuật, chỉ thêm trên người Khinh Linh Thuật. Nhưng đi được một giờ, ngay cả ma pháp bậc thấp cũng không sử dụng được nữa.


Trong sơn cốc, có một con đường thẳng tắp thông về phương xa. Tiếu Ân cũng không biết khoảng cách chính xác. Nhưng hắn cân nhắc một lúc, lấy ra thanh viên nguyệt loan đao thần bí trong vòng cổ không gian, sau đó bước nhanh về phía trước.


Ma pháp sư mất đi sự bảo vệ của ma lực, phần lớn đều quay trở về, căn bản không dám đi tiếp. Nhưng Tiếu Ân lại khác, cho dù mất đi ma pháp, thân thủ của hắn có thể so với võ sỹ.


Hơn mười năm luôn luyện tập quảng bá thể thao, ngoài việc khiến hắn trở thành siêu cấp pháp sư, còn khiến thể chất của hắn phát triển tới mức khó tin.


Cho dù là kỵ sỹ đại nhân tinh thông vũ kỹ cũng không dám nói có thể thắng được Tiếu Ân. Huống chi giờ phút này, trong tay của Tiếu Ân còn có thanh viên nguyệt loan đao sắc bén.
Bạch Toàn Phong đột nhiên tiến lên trước một bước, giành quyền đi trước.


Tiếu Ân mỉm cười. Mặc dù tuổi của Bạch Toàn Phong không lớn nhưng tâm tư rất cẩn thận. Trừ mình ra thì cũng chỉ nghe theo sự chỉ huy của Hắc Toàn Phong.
Còn Vô Danh, hắn vẫn như trước, bám ở phía sau, dường như cấm ma không hề ảnh hưởng tới hắn.


Đi vài bước, Tiếu Ân