-Hắc Toàn Phong, chúng ta về nhà
Vỗ vỗ Hắc giáp tích …Không, giờ phút này phải gọi nó là phi thiên hắc giáp tích. Tiếu Ân vui sướng nói
Trong lòng của hắn kỳ thật có một trò đùa dai, đám người Kim nếu đột nhiên nhìn thấy Hắc Toàn Phong, sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Thật là khiến người khác mong chờ quá
Phi thiên hắc giáp tích vỗ cánh, bay lên trời cao. Thông quan quan sát, Tiếu Ân biết, nếu nói về độ linh hoạt trên không trung, bản thân mình còn xa mới bằng nó. Cho nên hắn không phô trương, mà sử dụng Phong Tường Thuật, đàng hoàng bay về ma pháp động của mình
Song Hắc Toàn Phong, đúng như tên gọi của nó, thoáng cái đã tới trước mặt Tiếu Ân, nó há to miệng, kêu hừ hừ cả nửa ngày
Tiếu Ân không thể giải thích được nhìn nó, nhưng trong đầu cảm ứng được tin tức, Tiếu Ân biết nó không có ác ý với mình, nhưng nó muốn biểu đạt ý gì, hắn không thể giải thích được
Qua nửa ngày, Hắc Toàn Phong đột nhiên xoay người, bay về một hướng khác
Đôi mắt của Tiếu Ân sáng lên, nói:
-Ngươi muốn ta đi theo ngươi?
Hắc Toàn Phong hưng phấn kêu lên một tiếng, vỗ cánh, nhất thời tốc độ bay nhanh hơn
Trong lòng Tiếu Ân tò mò, lập tức thúc giục khí lưu, tận lực đuổi theo. Nhưng rất rõ ràng, ngay cả tốc độ phi hành trên không trung, Phong Tường Thuật của Tiếu Ân cũng không thể so được với đầu ma thú có đôi cánh dài này
Cũng may Hắc Toàn Phong còn có chút lương tâm, nó không bỏ Tiếu Ân đi trước một mình, nếu không Tiếu Ân thực sự tức đến hộc cả máu mồm
Âm thầm chú ý một chút, Tiếu Ân phát hiện ra hướng nó bay là vào sâu trong dãy núi, hoàn toàn ngược hướng với ma pháp động của mình
Hắn âm thầm đề phòng, trời mới biết trong dãy núi này có cái gì, nên cẩn thận vẫn hơn
Bay nửa ngày, cuối cùng Hắc Toàn Phong ngừng lại, chỉ thấy hai cánh của nó thu lại, đã bay xuống. Trong lòng Tiếu Ân lo lắng, lập tức dùng tốc độ nhanh hơn, cố gắng bám phía sau nó
Một người một thú rơi xuống đất, Tiếu Ân lặng lẳng đánh giá bốn phía, phát giác ra đó là một sơn cốc rộng lớn, ở trong cốc có thể nói là một vùng khỉ ho cò gáy, không có sinh vật sống, hơn nữa địa phương này còn lộ ra một cỗ tà khí âm trầm, khiến người khác sợ hãi
Xung quanh tràn ngập sương mù, ngay cả mắt của Tiếu Ân, cũng chỉ nhìn thấy cảnh vật ở trước mắt năm sáu thước
Hắc Toàn Phong tới nơi này, trở nên thành thật hơn nhiều. Rõ ràng nó bị hoàn cảnh của nơi này ảnh hưởng, thân thể dường như cuộn lên một chút
-Hắc Toàn Phong, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Tiếu Ân cẩn thận hỏi:
-Nơi này có cái gì?
Ánh mắt của Hắc Toàn Phong chăm chú nhìn về phía trước vách núi, Tiếu Ân cẩn thận quan sát, sắc mặt khẽ biến
Đó là một vách núi cao tới hai mươi thước, ở trên vách núi có năng lượng dao động kỳ dị, loại dao động này không cường đại, hơn nữa còn rất mờ mịt. Nếu như Hắc Toàn Phong không chỉ, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đừng mơ tìm ra
Chần chờ một chút, Tiếu Ân tiến lên vài bước, nhẹ nhàng chạm một chút, vách núi mang tới cho hắn một cảm giác kỳ dị
Dường như đó không phải là thạch bích kiên cố, mà giống như da của động vật, sinh ra một sức sống cường đại
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, cân nhắc một chút, lui ra phía sau hơn mười bước, ra hiệu với Hắc Toàn Phong. Lúc này, Hắc Toàn Phong rất ngoan ngoãn nghe lời, không dám nghịch ngợm tới bên người Tiếu Ân
Ngón tay Tiếu Ân vung lên, Tật Phong Thuật và Phong Nhận Thuật bắn về phía vách núi
Song khiến Tiếu Ân thấy ngạc nhiên và khó tin, đó là hai ma pháp đụng phải vách núi, chỗ vách núi bị đụng sáng lên, ánh sáng mặc dù không mãnh liệt, nhưng ánh sáng quỷ dị đó khiến cho hai ma pháp mất đi hiệu quả
Nó cũng không bắn ngược ma pháp trở lại, mà vách núi vô thanh vô thức hấp thu lấy ma pháp
Giống như lọt vào hắc động bình thường, hai ma pháp cứ như thế biến mất
Tiếu Ân do dự một chút, cuối cùng cũng không sử dụng tam hệ phi đạn
Cũng không phải hắn không muốn thử, mà hắn cảm thấy nơi này rất quỷ dị, trong lòng hắn cảm nhận thấy nguy cơ, dường như địa phương này không phải là nơi hắn nên tới
Nhẹ nhàng xích lại gần người Hắc giáp tích, Tiếu Ân nói:
-Hắc Toàn Phong, chúng ta đừng tới nơi đó, trở về thôi
Hắc giáp tích vẫy vẫy đuôi, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng nó không làm ngược lại lời Tiếu Ân nói, cẩn thận bay lên trời
Trong lúc vô ý, Tiếu Ân thấy được ánh mắt lưu luyến của nó, trong lòng thầm quyết định, lấy đại kiếm từ trong vòng cổ không gian ra
Phong Nhận Thuật trên thanh đại kiếm mặc dù không có tác dụng đối với vách núi, nhưng kim loại tạo nên đại kiếm là thứ tốt
Sau khi được Tiếu Ân chế tạo, mặc dù không thể nói là chém sắt như chém bùn, nhưng chém vài tảng đá, chắc là không có vấn đề gì
Cầm đại kiếm đi tới trên vách núi đá, Tiếu Ân chém mạnh một kiếm
-Đinh
Một tiếng động thanh thúy vang lên, hai tay Tiếu Ân mơ hồ tê dại
Tiếu Ân kinh ngạc há to miệng, thật là tà môn, đây là vách núi gì vậy? Sao lại cứng như vậy, thật là kỳ quái
Nhưng bởi vì thế nên đã khơi dậy lửa giận của Tiếu Ân, hắn không chần chừ, sử dụng hết khí lức, oán hận chém vào vách núi
Rốt cuộc, công phu cũng không phụ lòng người, Tiếu Ân dùng hết khí lực, nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng bổ được một mảnh vách núi
Không nhiều lắm, chỉ to bằng nắm tay mà thôi
Nhìn thứ trong tay thiên tân vạn khổ mới lấy được, Tiếu Ân có cảm giác khóc không ra nước mắt
Đột nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy một cỗ khí nóng phun trên đầu hắn, quay đầu lại, Hắc Toàn Phong không biết khi nào đã tới bên cạnh hắn
Chỉ thấy ma thú này nhìn chằm chằm vào mình, không, phải nói là nhìn chằm chằm vào mảnh đá trên tay mình
Miệng nó lắp bắp kêu, đuôi đột nhiên cử đông, mặc dù không linh hoạt bằng con chó nhỏ, nhưng quả thức nó đang liều mạng bắt chước theo bộ dáng của con chó nhỏ, trong mắt nó lộ ra vẻ cầu khẩn và khát vọng
Tiếu Ân sờ hòn đá trên tay, hắn có thể khẳng định, thứ này mặc dù cứng, nhưng chắc chắn không phải là hòn đá bình thường
Mặc dù hắn rất muốn nghiên cứu, nhưng nhìn biểu hiện nhu thuận của phi thiên hắc giáp tích, hắn than nhẹ một tiếng, nhét thứ này vào cái miệng rộng của nó
Hắc Toàn Phong cao hứng kêu lên một tiếng, nuốt chửng hòn đá vào trong bụng
Đối với thể tích của nó, một hòn đá nhỏ như vậy không đủ để nhét kẽ răng của nó
Vốn Tiếu Ân còn đang lo lắng, nó ăn một khối còn đòi thêm khối thứ hai nữa, nhưng không nghĩ tới, sau khi nuốt hòn đá vào bụng nó lập tức vỗ đôi cánh bay lên trời
Tiếu Ân yên lặng nhìn chỗ này, cuồi cùng hắn cũng thi triển Phong tường thuật bay đi
Trên trời cao, hắn nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện ra, chỗ đó bị một đoàn sương mù bao phủ, căn bản không nhìn thấy gì cả
Đó là do lúc tới đây, hắn tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Hắc Toàn Phong nên không chú ý tới điểm này
Nhưng giờ phút này hắn lưu tâm quan sát nơi này, lờ mờ có thể xác định, nơi này gần trung tâm của dãy núi Ishtar
Nhớ kỹ chỗ này trong đầu, Tiếu Ân xoay người bay theo hướng Hắc Toàn Phong
Dường như thấy tốc độ bay của Tiếu Ân quá chậm nên Hắc Toàn Phong bay được một lúc thì dừng lại, hơn nữa còn bay dưới chân Tiếu Ân
Ý của nó rất đơn giản, nó đồng ý làm vật cưỡi của Tiếu Ân
Tới giây phút này, Tiếu Ân mới chính thức thấy vui, thời gian một tháng của mình không hề uổng phí, khiến đại ma thú này hoàn toàn tuân phục
Trong lòng lạnh lùng cười, ai nói ma pháp sư không thể hàng phục được ma thú
Do ma pháp sư nắm giữ thực lực cao cường nên không đặt những ma thú cấp thấp vào trong mắt
Với thái độ đó mà bộc lộ tâm tình với ma thú, kỳ thực chỉ là để lấy lòng. Trái lại võ sỹ tự biết thực lực của mình, cho nên thành tâm thành ý đối đãi với ma thú, đó là nguyên nhân lớn nhất tạo sự khác biệt giữa ma pháp sư và võ sỹ
Tốc độ của Hắc Toàn Phong rất nhanh, không lâu sau, dưới sự chỉ huy của Tiếu Ân đã tới ma pháp động của hắn
Phi thiên hắc giáp tích là ma thú cấp năm, hình thể của nó to lớn, cho nên nó vừa tới đã lập tức kinh động đám người Kim
Nhưng nhìn thấy Tiếu Ân cưỡi trên mình ma thú, bọn họ mới thở phào một hơi, dùng ánh mắt kính sợ đánh giá phi thiên hắc giáp tích
Khuôn mặt Tiếu Ân lộ vẻ buồn cười, ma thú này quá lớn khiến cho vẻ mặt của đám người Kim biểu hiện ra nhiều sắc thái
Đồng thời, bọn họ càng thêm bội phục Tiếu Ân khi biết Tiếu Ân hàng phục được ma thú này
Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt, Tiếu Ân bố trí lại ma pháp động
Bởi vì có thêm ma thú khổng lồ nên tất cả các cửa phòng và hành lang phải mở rộng ra
Cũng may tốc độ của ma pháp sư hơn xa người bình thường, đặc biệt có sự trợ giúp của Hóa Thạch Thuật, bọn họ rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ cải tạo.
Khi Tiếu Ân làm xong sào huyệt cho Hắc Toàn Phong, mắt của nó đã díu lại, dường như không mở được nữa.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn nó, trong lòng mơ hồ hoài nghi, chẳng lẽ thạch bích kia không phải là đồ tốt?
Mọi người ở trong ma pháp động hơn mười tháng.
Trong mười tháng này, mọi người và Hắc Toàn Phong phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngắn ngủi mười tháng, thực lực của bọn họ đột nhiên tăng mạnh, khiến người khác cứng miệng.
Kim và đám người Đức Lỗ Phu, mỗi ngày dùng sáu giờ hấp nạp nguyên tố ma pháp, mỗi một lần hoàng kim kết giới mở ra, hiệu quả hấp thu nguyên tố ma pháp trong kết giới hơn mười lần so với bình thường.
Cho nên, năm tháng sau, Kim và Lai An đạt tới cảnh giói ma pháp sư chính thức, tám tháng sau, ba người Đức Lô Phu cũng trở thành ma pháp sư chính thức.
Khi bọn họ thành công, ngay cả bản thân bọn họ cũng không tin đó là sự thật.
Bởi vì ma lực đột nhiên tăng mạnh, đối với quá trình luyện tập ma pháp có được trụ cột vững vàng.
Không biết có phải bọn họ kiên trì luyện tập quảng bá thể thao hay không mà lĩnh ngộ của bọn họ đối vói ma pháp có sự gia tăng lớn.
Tốc độ nắm giữ ma pháp mặc dù còn xa mới bằng được Tiếu Ân, nhưng nếu bỏ qua Tiếu Ân thì được xem là cực kỳ kiệt xuất
Tới bây giờ, bọn họ mới nắm giữ được tam cấp ma pháp, hơn nữa do liên tục ờ trong hoàng kim kết giới tu luyện, ma lực của bọn họ tiến bộ cực nhanh, giờ phút này đã hoàn toàn củng cố cảnh giới nhất tinh ma pháp sư.
Còn về Hắc Toàn Phong, trải qua mười tháng ở chung với mọi người, đã rất thông hiểu mọi người.
Bọn họ ở cùng một chỗ vói nhau, đã không còn có cảm giác ngăn cách. Mà Hắc Toàn Phong tiến giai thành ngũ cấp ma thú, đã trở nên thông tuệ hơn nhiều.
Mỗi ngày vừa tới thời gian đám người Kim tu luyện, nó liền bò tới thư phòng, tận tình hấp thu năng lượng ngoại giới trong hoàng kim kết giói. Đồng thời cứ mỗi một tháng, nó đều dùng trăm phương ngàn kế để Tiếu Ân dẫn nó tới chỗ kia lấy một hòn thạch bích.
Mỗi lần Hắc Toàn Phong nuốt chửng hòn đá, nó đều mê man cả ngày. Mà sau khi tỉnh lại, thân hình của nó dường như lớn hơn một ít. Mặc dù phạm vi không lớn, nhưng qua mười tháng, thân hình nó đã dài bảy thước.
Khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng đó là, thực lực của nó quả thật tăng mạnh, chắng những có năng lực phòng ngự khó tin, mà độ linh hoạt của đôi cánh cũng được đề cao. Mà điều chủ yếu đó là, nó có thiên phú ma pháp hai hệ ma pháp phong và hỏa hỗ trợ lẫn nhau, uy lực lại càng tăng lên. Có lẽ do nó được tu luyện trong hoàng kim kết giói cùng ăn được khối thạch bích, cho nên thực lực của nó hơn hắn những gì mà Harrison và Bảo Mạn đánh giá. Mặc dù chưa đột phá ngũ cấp, nhưng Tiếu Ân thầm phỏng đoán, trong những ma thú cùng cấp bậc, có thể là đối thủ của nó, chỉ sợ vô cùng hiếm thấy.
Coi như là Tiếu Ân, nếu hắn không dùng tam hệ phi đạn, chắc chắn không phải là đối thủ của nó. Nhưng nếu dốc hết sức lực, bất chấp hậu quả, dùng tất cả tam hệ phi đạn, cũng chưa chắc giết chết được nó.
Mà một khi phi đạn phóng hết, Tiếu Ân chắng khác gì người bình thường, không còn ma lực, đứng trước mặt ma thú kinh khủng, khỏi cần nghĩ cũng biết được kết quả.
Cho nên, có ma thú cường đại này giúp đỡ, trong lòng Tiếu Ân càng thêm yên tâm. Hắn có chút không chờ đợi được, muốn kiếm kim mao sư vương kia, cho nó nếm sự lợi hại của Hắc Toàn Phong.
Trong mười tháng, Tiếu Ân cũng giống mọi người, thu được tiến bộ khó tin.
Thời gian nghịch soa tăng lên năm mươi lần, mỗi ngày trong Nhất Hào không gian, hắn liên tục tu luyện lực lượng tinh thần trong vòng ba trăm giờ.
Dưới sự trợ giúp của phương pháp ma lực chất chồng, hiệu quả thu được khiến hắn phải sợ hãi than.
Mười tháng luyện tập đã hơn hắn mười mấy năm hắn học tập ma pháp, khiến lực lượng tinh thần của hắn tăng lên trạng thái cực cao.
Tiếu Ân chưa tới ma pháp công hội để kiểm tra, nhưng hắn nắm chắc, mặc dù chưa thể đạt tới tiêu chuẩn tam tinh ma pháp sư, nhưng tuyệt đối vượt qua nhị tinh ma pháp sư bình thường.
Nếu như để cho những ma pháp sư ở ngoài biết, chắc chắn sẽ khiến thế giới ma pháp rơi vào trạng thái điên cuồng.
Kỳ thực, đối với loại đạo cụ thần kỳ như hoàng kim kết giới, ở bên ngoài cũng không có ai biết, Tiếu Ân có chút không hiểu.
Tổ hợp đạo cụ ma pháp này là do vị pháp sư vô danh kia nghiên cứu ra, Nhất Hào cũng chỉ dựa theo nguyên lý của sát lục thiên mạc để tạo ra loại kết giới này mà thôi.
Nhất Hào có thể làm được như thế là nhờ vào chủ nhân của sát lục thiên mạc, nhưng vị đó lại biến mất vô tung vô ảnh, không có bất cứ tin tức gì. Nhưng mấy thứ đó, trước mắt Tiếu Ân chưa thể tiếp xúc, ở trong ma pháp động, học tập lại ma pháp trong lục thư, nắm giữ mấy tứ cấp ma pháp bình thường.
Ma pháp mặc dù rộng lớn vô kể, nhưng tinh lục của mỗi cá nhân có hạn, ngay cả ma đạo sỹ cũng không nắm giữ được nhiều ma pháp. Còn Tiếu Ân thì không bị vấn đề này hạn chế, trong Nhất Hào không gian, hắn chỉ dùng ba trăm giờ để tu luyện ma pháp, một trăm giờ còn lại, hắn không để chúng lãng phí.
Cho nên đối với độ thuần thục ma pháp mà nói, nếu hắn xưng mình đứng thứ hai, chỉ sợ không có ai dám nhận mình đứng thứ nhât.
Đương nhiên, ngoài việc tu luyện ra, hắn cũng dành nhiều thời gian để chỉ điểm đám người Kim luyện tập.
Trên thế giới này, ngoài Tiếu Ân ra, không có vị sư phụ nào dạy dỗ đệ tử cẩn thận như Tiếu Ân.
Tiếu Ân truyền dạy chi tiết lộ tuyến ma pháp lại cho bọn Kim, một lần không được thì dạy lần thú hai, lần thứ hai không được thì có lần thú ba.
Còn có những kinh nghiệm và kỹ xảo ma pháp mà bản thân hắn cảm ngộ được khi tu luyện, cũng không hề giữ lại truyền thụ hết.
Mấy thứ đó có một bộ phận là những điều tâm đắc mà Maren ghi lại, nhưng bộ phận lớn là do trong quá trình Nhất Hào giám sát hắn luyện tập tổng kết ra.
Cũng chỉ có Nhất Hào, giây phút nào cũng vận hành, không biết mệt mỏi là gì, mới có thể liên tục kiểm tra động tác của Tiếu Ân, sau đó chỉnh sửa phân tích, và đưa ra đề nghị.
Đúng là do có nó trợ giúp, Tiếu Ân mới biết được những thiếu sót của mình, không bị quanh co khi tu luyện.
Tương tự, đám người Kim dưới sự giám sát của Nhất Hào, một khi bọn họ tu luyện sai lầm, Tiếu Ân lập tức biết được, hơn nữa còn chỉ điểm cho bọn họ.
Dưới hoàn cảnh tu luyện như vậy giống như đi trên một con đường thắng tắp, không gặp phải ngã rẽ nào cả.
Cho nên thực lực của đám Kim mới tăng nhanh như vậy. Dù là về ma lực hay cách vận dụng ma pháp, đều không hề thua kém bất cứ nhât tinh ma pháp sư nào cả.
Đương nhiên, nếu như ngay cả điểm này bọn họ cũng không làm được, đã sớm bị Tiếu Ân đuổi xuống núi, không có tư cách ở lại nữa.
Kì thật, đối với Tiếu Ân mà nói, ngoài việc tu luyện, chỉ điểm đám người Kim tu luyện, còn có một chuyện khác khiến hắn quan tâm.
Đó là sơn cốc thần bí bao phủ bời màn sương mù mà Hắc Toàn Phong tìm được.
Không biết tại sao, mặc dù Hắc Toàn Phong đối với thạch bích luôn thèm nhỏ dãi, nhưng nó không dám tới gần nơi đó, một khi tới gần thạch bích khoảng ba thước, nó trở nên e dè không dám tiến lên nữa, dường như phía trước có hung hiểm đang đón chờ nó.
Do biểu hiện nhát gan này của nó, khiến Tiếu Ân không dám dừng lại ở đó lâu, mỗi lần đào được một khối, lập tức vội vàng rời đi. Chỗ đó chắc chắn ẩn giấu bí mật lớn, đợi thực lực của hắn tăng lên, có lẽ sẽ tìm được một ít tin tức.
Cuối cùng, cuộc sống yên ổn trong vòng mười tháng cũng kết thúc.
Lúc này, Tiếu Ân đang luyện tập quảng bá thể thao, cơ thể hắn liên tục phát ra tiếng động, luyện tập mười tháng, hắn đã hoàn thành tất cả động tác của bộ động tác lớn thứ hai.
Học xong động tác đó, trong Nhất Hào không gian hắn đạt được thời gian nghịch soa lên tới năm mươi lăm lần.
Tính toán thời gian một chút, Tiếu Ân thở dài một tiếng, biết đã tới lúc phải ra ngoài.
Gọi đám người Kim vào thư phòng, đại ma thú Hắc Toàn Phong cảm thấy tịch mịch cũng bò vào. Theo thói quen, nó tới bên người Tiếu Ân, mở cái miệng to, ngáp một cái.
Nhưng từ miệng của nó, không có mùi vị xú uế gì cả.
Trong thòi gian ở cùng mọi người, ngoại trừ lúc ở trong hoàng kim kết giới hấp thu năng lượng ngoại giới, nó cũng chỉ ăn hòn đá mà Tiếu Ân đào cho nó, không ăn bất cú đồ vật gì cả, cho nên miệng của nó không phát ra mùi xú uế như ma thú bình thường. Vuốt cái đầu to của nó, Tiếu Ân nhìn đám người Kim, cười nói: “Các ngươi ở đây đã hơn một năm rồi đúng không?”
Kim khom người nói:
-Sư phụ, con và Lai An ở chỗ này được hai năm, bọn Đức Lỗ Phu ở đây được hơn một năm
-Đúng vậy
Tiếu Ân cảm khái nói:
-Thời gian trôi qua rất nhanh, các ngươi hiện tại có muốn ra ngoài lịch lãm không?
Đám người Kim không hẹn cùng lắc đầu nói:
-Sư phụ, chúng con muốn ở lại tu luyện
Sắc mặt Tiếu Ân hơi đen lại, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, nói:
-Ai, các ngươi chăm chỉ là tốt, nhưng tu luyện như thế không phải biện pháp tốt, bởi vì các ngươi hấp thu năng lượng ngoại giới quá nhanh, cho nên không thể chuyển hóa tất cả nguyên tố ma pháp thành năng lượng của mình. Mặc dù bình thường không có vấn đề gì, nhưng khi các ngươi tiến giai thành đại ma pháp sư, sẽ gặp trở ngại cực lớn
Đám người Kim nhìn nhau, lần đầu tiên bọn họ nghe tới lí luận như vậy
Nhưng nếu là Tiếu Ân nói, bọn họ hoàn toàn tin tưởng
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng nói:
-Từ hôm nay trở đi, các ngươi không được tiến vào hoàng kim kết giới hấp thu nguyên tố ma pháp nữa mà phải làm quen và cố gắng luyện tập, cho đến khi nắm giữ được lực lượng, mới được tiến vào tiếp, hiểu chưa?
Đám người Kim cùng nhau cúi người nói:
-Đệ tử đã hiểu
Sắc mặt bọn họ mang theo một tia lo lắng, bọn họ có băn khoăn cực lớn đối với tương lai sau này.
Nếu như một năm trước