Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 2 - Chương 47: Sự khác nhau của học đồ

"Tiếu Ân các hạ, xin mời theo ta." Danny khom người dẫn đường, thái độ đối với Tiếu Ân thay đổi hoàn toàn so với lúc đầu.
Nếu như nói lúc đầu Danny hoàn toàn lạnh nhạt đối với Tiếu Ân thì hiện tại hắn trở nên vô cùng nhiệt tình, thậm chí biểu hiện còn có chút khúm núm.


Nếu như Tiếu Ân thật sự chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thì chắc hắn sẽ bị sự thay đổi này làm mê hoặc, nhưng tốt xấu gì hắn cũng trải qua hai kiếp sống, nên hắn biết nguyên do khiến cho thái độ của Danny thay đổi, hơn nữa hắn còn nhìn ra trong ánh mắt của Danny mơ hồ lộ ra vẻ đố kỵ. Mặc dù ánh mắt này chỉ lộ ra trong nháy mắt nhưng nó đã để lại ấn tượng sâu trong lòng Tiếu Ân.


Chỉ một lát, bọn họ đã tới tầng bảy của ma pháp tháp.
Diện tích tầng này so với mấy tầng dưới không khác nhau là mấy, chỉ là tầng này chỉ có bốn phòng.
Danny cung kính nói: "Tiếu Ân các hạ, tầng này đã có hai người ở, ngài có thể lựa chọn một trong hai phòng còn lại."


Tiếu Ân đi vào quan sát một chút, hai phòng cơ bản có kết cấu giống nhau, không khác nhau gì nhiều. Vì vậy hắn tùy ý lựa chọn một phòng.


"Tiếu Ân các hạ, từ nay ngài ở phòng này, nếu có bất cứ yêu cầu gì có thể rung cái chuông này, sẽ có học đồ phục vụ ngài. Cho dù là dùng bữa, tắm rửa giặt quần áo, ngài cũng có thể phân phó, sẽ có người chuẩn bị tốt cho ngài."


Tiếu Ân gật gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Danny các hạ…"
"Ngài chỉ cần gọi ta là Danny là được rồi." Danny cúi đầu nói: "Ta chỉ là một kẻ được Maren các hạ cho phép ở lại làm người hầu mà thôi."


Tiếu Ân nhíu mày thế nhưng có người cung kính đối đãi với mình, loại cảm giác này thật không tồi.
Không lâu sau, dưới sự giới thiệu của Danny, Tiếu Ân đối với các cấp độ ma pháp ở đây có sự hiểu rõ. Trong ma pháp tháp ngoài Maren là chủ nhân, còn có hai loại người.


Loại thứ nhất nhân số ít nhất, chỉ có năm người trong ma pháp tháp.
Bọn họ đều có thiên phú ma pháp vô cùng tốt, vì thế được Maren các hạ thu làm đồ đệ. Địa vị của những người này trong ma pháp tháp chỉ thấp hơn Maren các hạ, bọn họ sau này có khả năng lớn trở thành ma pháp sư chính thức.


Loại thứ hai chính là những người bị ma pháp sư Maren từ chối nhận làm đệ tử chỉ có thể lựa chọn làm người hầu học đồ để ở lại ma pháp tháp.
Trong thế giới ma pháp, những người có thiên phú ma pháp phần lớn không có thiên phú cường đại, cho nên không được ma pháp sư coi trọng.


Đối với những người này, họ sẽ có hai lựa chọn. Một là buông tha học tập ma pháp, chuyển sang nghiệp khác. Nhưng trên cơ bản số người lựa chọn bỏ ma pháp cực ít, tuyệt đại đa số đều ôm hy vọng nhỏ nhoi, muốn dùng sự cố gắng cả đời để có thể đạt tới trình độ ma pháp sư chính thức.


Có thể hoàn thành tâm nguyện này cũng không có mấy người.
Những học đồ này đều sống xung quanh ma pháp tháp, bọn họ phải nỗ lực kiếm kim tiền để công quốc cấp cho họ chỗ ở và thức ăn hàng ngày. Đương nhiên, ma pháp tháp cũng cung cấp cho họ phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần trụ cột.


Những người này tám chín phần là sau khi không chịu đựng nổi nhiều lần thất bại, cho nên khi tấn cấp đến thất cấp học đồ, hơn nữa nắm giữ được mấy nhất cấp ma pháp hoặc nhị cấp ma pháp, đa phần sẽ rời đi.


Nghe qua sự giới thiệu của Danny, Tiếu Ân mới biết được bản thân mình may mắn thế nào. Hắn nhẹ nhàng sờ vào túi nơi để mắt kính. Nếu không có sự hỗ trợ của Nhất Hào, bản thân mình làm sao có thể được Maren nhìn trúng, hơn nữa còn được thu làm môn hạ. Xem ra sau này muốn bảo trì địa vị, còn cần nhiều đến sự hỗ trợ của Nhất Hào.


"Tiếu Ân các hạ, ngài lần đầu tiên tiến vào ma pháp tháp nên chưa biết ngài có quyền hạn thu nhận hai người hầu học đồ, ngài đã có nhân tuyển chưa?" Danny cẩn thận hỏi.
Tiếu Ân ngẩn ra, chưa hiểu rõ liền hỏi: "Thu nhận học đồ làm người hầu có tác dụng gì?"


Danny ho nhẹ một tiếng nói: "Ma pháp sư thu nhận đệ tử yêu cầu cực kỳ khắt khe nhưng sau khi trở thành đệ tử của ma pháp sư sẽ có được chút quyền lực có thể lựa chọn một hai người hầu học đồ ra sức vì mình, những người này sẽ giúp đỡ ngài những chuyện vô vị trong cuộc sống, hơn nữa còn giúp ngài chuẩn bị một ít nguyên liệu ma pháp đơn giản."


Tiếu Ân không nhịn được cười nói: "Danny ngươi giới thiệu hai người hầu học đồ sao giống như hai bảo mẫu vậy."
Danny cười theo, nhưng trên khuôn mặt của hắn không che dấu được vẻ u buồn.
Tiếu Ân lập tức ho khan một tiếng hỏi: "Trong ma pháp tháp này có tổng cộng bao nhiêu người hầu học đồ?"


"Tổng cộng có mười ba người hầu học đồ." Danny giới thiệu chi tiết nói: "Bản thân Maren các hạ có ba người hầu học đồ, mà người có năm vị đệ tử bản thân mỗi vị đều có hai người hầu học đồ. Mà ngài là vị đệ tử thứ sáu, cũng có thể lựa chọn hai người hầu học đồ ở bên ngoài cho riêng mình."


"Bên ngoài?"


"Đúng vậy!" Danny cúi đầu nói: "Cũng không phải tất cả những người có thiên phú ma pháp có may mắn tiến vào ma pháp tháp, có một số người có thiên phú nhưng không lọt vào mắt của ma pháp sư cùng những đệ tử của ngài, sẽ sống ở trang viên tạm cư gần ma pháp tháp. Ở đó, bọn họ có thể học được một ít sơ cấp ma pháp, nhưng hoàn toàn phải dựa vào chính mình, trên cơ bản khi đạt tới ba mươi hai tuổi nắm giữ vài sơ cấp ma pháp sẽ rời khỏi trang viên. Chỉ có những kẻ may mắn được đệ tử của ma pháp sư chọn trúng làm người hầu mới có thể ở lại ma pháp tháp được các sư phụ chỉ điểm một ít mới có hy vọng trở thành ma pháp sư chính thức."


Tiếu Ân gật đầu, lúc này hắn mới hiểu rõ nguyên thế giới ma pháp cũng không bình đẳng.
Đừng nói là muốn trở thành một ma pháp sư chính thức, dù trở thành đệ tử của ma pháp sư hay làm người hầu học đồ cũng không phải chuyện đơn giản.