Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 70

Việc học của lớp mười hai là một quá trình rèn luyện nghiêm khắc nhưng cũng rất nhàm chán, bài tập và đề thi chất cao như núi, bút hết mực vứt đầy mấy cái sọt, giấy nháp viết chi chít những công thức toán học, tiếng bút xẹt xẹt càng ngày càng gấp gáp hơn, cuối cùng thời gian đếm ngược cũng đã tới.


Dòng chữ thầy Thành viết ở một góc bảng đen vẫn ở nguyên đó không bị xóa đi, mỗi một lần trước và sau khi thi, đều sẽ có những học sinh ngồi đọc lại: “Có chí ắt thành, phá phủ trầm chu, người có công, trời không phụ.” Việc này chỉ nhằm khích lệ tinh thần và giữ vững tâm lý, nhưng rõ ràng là rất có tác dụng.


Bên trên dòng chữ kia là những con số được viết bằng phấn màu đỏ.
Buổi sáng ngày 31 tháng 5, con số đếm ngược kia đã chuyển thành số 7, chỉ còn 7 ngày nữa thôi.


Lớp học được ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ, chữ viết trên tấm bảng đen dường như cũng tỏa ra ánh hào quang, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc từ sâu trong lòng mình.
Hôm nay cũng là ngày công bố thành tích của kì thi tháng lần thứ 3 toàn thành phố.


Mạnh Bồng Bồng vẫn giữ vị trí thứ nhất trong khối chuyên khoa học tự nhiên toàn thành phố, Chu Tự Hằng đứng thứ hai của khối và đứng thứ năm toàn thành phố, đây là thành tích vô cùng xuất sắc, cũng là thành tích tốt nhất của Chu Tự Hằng tính đến thời điểm này.


không uổng công cậu đã ngày đêm vất vả học tập.
Minh Nguyệt vui lắm, như thể người đạt được thành tích đó chính là mình vậy, cả buổi sáng cứ cười khúc khích mãi không thôi, thỉnh thoảng lại phải cầm sách lên che mặt.


Giờ Ngữ Văn, thầy Vũ trả bài thi, sau khi chữa bài xong, thầy đứng trên bục giảng, chậm rãi nhìn gương mặt của từng học sinh.Ông đã hơn sáu mươi, có một đôi mắt nhuốm màu của thời gian, nhưng con ngươi thì vẫn rất nhạy bén và sáng tỏ.


“Đây có lẽ là tiết Văn cuối cùng mà thầy dạy các em rồi.” Thầy Vũ chống tay lên bàn giáo viên, ngón tay vuốt nhẹ mép bàn, ông đã dạy học suốt mấy thập niên, đứng trên bục giảng nghênh đón hạ qua đông đến, tiễn biết bao thế hệ học trò rời khỏi mái trường này.


Phòng học cực kì yên tĩnh, không có một ai nói chuyện riêng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn thầy, khi chỉ còn vài ngày, ai nấy đều đã có kế hoạch học tập của riêng mình, các thầy cô sẽ không can thiệp vào.


“Cũng là tiết Văn cuối cùng trong đời thầy.” Thầy Vũ cười nói, hiện lên nếp nhăn trên khóe mắt và khóe miệng, “Dạy các em xong là thầy cũng chính thức v