Trong bóng đêm dày đặc, Thiệu Kì Hiên thấy người đàn ông trước mắt
hơi cau mày. Lông mày và lông mi gần chạm vào nhau, đôi mắt lấp lánh ở
giữa, làm người ta cảm thấy không hề bị áp bức khó chịu.
Biểu tình sinh động như thế, trong nháy mắt làm cho Thiệu Kì Hiên có
ảo giác thì ra anh là người cũng sẽ hối hận cũng có cảm xúc bình thường
như những người đàn ông khác.
Nhưng ngay giây sau đó, nâng tay xua tan sương khói hỗn loạn trước
mặt, anh xoay người mặt hướng về phía Kì Hiên, làn khói tan đi lộ ra ánh mắt chứa đầy ánh sao, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm.
“Chữa khỏi cho cô ấy cho tôi.”
Cường ngạnh, không nghi ngờ, tác phong điển hình của Đường Dịch.
Kì Hiên bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Vừa rồi, anh lại bị vẻ bề ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Làm
sao có thể quên, Đường Dịch, trong thế giới này, dù có hao tổn tinh thần đến đâu cũng không làm anh thương tâm.
“Nói thật, tôi thực không hiểu lòng anh nghĩ cái gì, ” Kì Hiên có
lòng tốt mở miệng, “Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cho tới bây giờ anh
ngay cả nhìn liếc mắt một cái cũng không, thế mà có một người trong nhà
này, anh đem cô ấy cất giấu tốt như vậy, nhưng ngẫu nhiên mất bình tĩnh
lại bắt nạt cô ấy đến mức chỉ còn nửa cái mạng…… Nói xem, đây là cái tật xấu gì vậy? Giống như dịch SARS ngăn chặn được một thời gian lại bùng
nổ sao?”
Đường Dịch bỗng mở miệng gọi tên anh một tiếng, giọng nói thản nhiên, lại ngầm có ý cảnh cáo.
“Thiệu Kì Hiên.”
“Được rồi đã biết.” Kì Hiên luôn là người bình tĩnh, cũng không để ý
đến vẻ mặt âm dương quái khí của anh, “Anh tự nhìn cô ấy đi. Ba tháng
trước anh mang cô ấy về trên người bị thương cũng không ít, trong ba
tháng này điều trị đã tốt hơn rồi, vậy mà, đêm nay anh làm cô ấy bị
thương như vậy, hết thảy lại như cũ rồi.”
Kì Hiên nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng. Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp của mình đã cứu sống bệnh nhân rồi lại an ủi tinh thần,
giáo huấn Đường Dịch vân vân, Bác sĩ Thiệu kéo một thân mệt mỏi rời khỏi Đường gia.
**** **** ****
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông đứng trên ban công, không hề động. Tầm mắt rơi xuống
bụi hoa hồng nở rộ trong hoa viên, hoa nở không thua thắng cảnh, nhờ mấy ngày nay cô tỉ mỉ chăm sóc. Màu đỏ, vàng, da cam, màu xanh, rất nhiều
màu sắc rực rỡ, cô đã làm cho ngôi nhà này nở rộ một không khí ấm áp.
Ánh trăng mênh mông, biến ảo trong mắt.
Ổn định lại tâm tình, người đàn ông xoay người, nhìn điếu thuốc trong tay vẫn chưa tàn, tùy tay ném nó vào một cái gạt tàn, sau đó, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Nâng tay đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ có hai, ba người hầu gái
đang chăm sóc thiếu phu nhân, thấy anh đứng ở cửa, mọi người lập tức
cùng nói: “Dịch thiếu.”
Anh nâng ngón tay lên, làm một động tác chớ lên tiếng. Bạc môi khẽ nhúc nhích, phân phó xuống.
“Đi ra ngoài.”
Mọi người lập tức rời đi, cẩn thận ra khỏi cửa, bên trong khôi phục một không gian yên tĩnh.
Đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, anh nâng tay xoa mặt cô.
Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng xuyên vào từ cửa sổ, dừng lại trên
mặt cô. Khuôn mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, cô đã quen ẩn nhẫn, quen chịu đựng, dù có đau có thương cũng không lên tiếng, mỗi khi chịu ấm ức cũng chỉ cắn chặt môi chịu đựng.
Cô cứ như vậy, anh nhìn thấy thế lại không thể giải thích được vì sao tim mình đập nhanh hơn. Mà cô bị thương thế này, đúng là do anh làm.
Vài giờ trước, cô trơ mắt thấy anh nổ súng giết người, rõ ràng biết
anh giết kẻ muốn hại mình, nhưng khi anh nổ súng sát ý trong mắt lạnh
như băng làm cho cô không rét mà run, anh là người máu lạnh, sự sống đối với anh mà nói thật quá bình thường, lần đầu tiên cô thấy người bị súng bắn trúng giữa mi tâm (mi tâm: điểm ở giữa hai mày) ngã ngay trước mặt mình, ý tưởng đầu tiên trong đầu cô chính là chạy trốn.
Vì thế cô đã phạm phải cái sai đầu tiên trước mặt người đàn ông này,
ngay khi tay anh hướng về phía cô, cô không tự giác lui về phía sau.
Chỉ là một động tác nhỏ như vậy, lại rõ ràng toát lên ý muốn trốn
chạy của cô, làm anh giận tím mặt. Anh không để ý trong đôi mắt cô đang
chứa đầy sợ hãi đối với mình, anh mạnh mẽ kéo cô về nhà, đóng sầm cửa
rồi ném cô lên giường, động tác đầu tiên của anh là xé đi chiếc váy liền của cô.
Tại sao lại là cô?
Đó là một câu hỏi hay.
Kì Hiên đã từng hỏi anh, Đường Kính cũng hỏi anh, thậm chí ngay cả anh cũng từng tự hỏi mình.
Tại sao, anh bắt buộc phải có được cô, buộc cô làm Đường thiếu phu nhân?
Đường Dịch yên lặng nhìn cô trong chốc lát.
Bỗng nhiên cảm thấy trong miệng chua sót, muốn tìm thuốc lá để hút.
Nhưng ý nghĩ chợt lóe trong đầu, cô không thích mùi thuốc lá, vì thế anh lại buông tha nó giống như bỏ cuộc.
Toàn bộ không gian im lặng vô cùng.
Chỉ có tiếng chất lỏng trong ống truyền dịch tí tách nhỏ xuống.
Như đang nhắc nhở anh, chuyện vừa rồi anh làm có bao nhiêu quá đáng.
Rõ ràng biết cô vẫn rất sợ anh, cũng rõ ràng biết từ khi kết hôn tới nay anh chưa từng động vào vết thương của cô, nhưng trong cơn thịnh nộ vẫn
ép buộc cô tiếp nhận lần đầu tiên nam nữ giao hợp.
Cô ngẩng đầu lên buộc phải thừa nhận ánh mắt anh, biểu tình yếu ớt quả thực khiến anh kinh ngạc.
Một cô gái đẹp nhất chính là như vậy, không có đề phòng, không có một chút năng lực chống đỡ, anh không cần nghĩ quá nhiều, không cần phòng
bị, có thể toàn tâm toàn ý có được cô.
Đệm giường chưa kịp đổi, ẩn ẩn còn thấy được dấu vết màu đỏ phía dưới chăn, anh nhớ tới lần thứ hai anh giữ chặt lấy eo cô tiến vào từ phía
sau, cô vô tình kêu lên một câu ‘Em không thoải mái……’, lúc ấy đã bị anh cười mà bỏ qua, cắn nhẹ cổ cô và đáp một câu ‘Anh sẽ làm cho em thoải
mái’.
Lại không biết, hóa ra, lời cô nói là sự thật.
Lúc ấy cơn giận của anh vẫn còn sót lại chưa tiêu tan, vì thế không
để ý đến cảm thụ của cô, mãi đến khi anh bình tĩnh, mới cảm thấy thân
thể cô từ trước đến giờ không hề nóng lên. Vừa sờ trán cô, anh nhất thời tỉnh táo.
**** **** ****
Ánh trăng dần dần chảy xuống về phía tây, thời gian lẳng lặng trôi đi, yên lặng chứng kiến sự khởi đầu của một tình yêu.
Anh ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài lướt trên mặt cô, dừng lại
trên đôi môi cô. Môi cô rất đẹp, màu sắc nhẹ nhàng, khiến cho người ta
nhìn thấy sẽ nghĩ đến câu ‘Thích hợp hôn môi”. Có khi anh hôn cô không
tự giác được mà cắn nó, nhìn nó bị cắn sưng đỏ, cũng nhìn thấy biểu hiện kinh sợ của cô.
Hơi nâng mặt cô lên, anh cúi người xuống, bạc môi xinh đẹp nhẹ nhàng hôn cô.
“…… Vì sao lại muốn rời khỏi anh?”
Bỗng nhiên anh thấp giọng lên tiếng, nhìn cô, anh lẳng lặng nói cho cô nghe.
“Chẳng lẽ em không biết, một khi anh đã quyết định lấy em về Đường gia, sẽ không thể thả em đi được……?”
Anh không thèm nhắc lại, đột nhiên lại cúi đầu hung hăng cắn môi cô.
Đẩy hàm răng cô ra, cho dù cô chưa tỉnh cũng không hề làm cản trở
động tác của anh, từ ôn nhu đến dữ dằn, từ bình thản đến kinh hãi, một
nụ hôn sâu, cũng có thể khiến cho biển động bão nổi.
Cô cuối cùng cũng bị anh đánh thức.
Hơi mở mắt ra, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ dừng trên mặt anh, cô mở
mắt liền nhìn thấy anh hé ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, giờ phút này nhu tình quả thực có loại mỹ cảm không giống thật.
Bộ dáng giận dữ mấy giờ trước của anh hiện lên trước mắt, cô lập tức tỉnh táo, nỗi sợ hãi khắc sâu trong đáy mắt.
“Thực xin lỗi.” Anh bỗng nhiên giải thích, xoa mặt cô, nhu tình trong mắt như nước, coi như ảo giác:“Anh làm tổn thương em ……”
Anh ở ngay trước mắt cô, khoảng cách ngắn ngủn mấy cm, nhưng cô vẫn
không thể thấy được lòng anh. Người đàn ông này quá mức thâm trầm, cho
tới bây giờ cũng không có ai nhìn thấu anh.
Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt đầy áp lực của anh: “Không, không sao……”
“Dĩ Ninh.” Anh mở miệng, bỗng nhiên gọi tên cô, giọng nói ôn nhu kỳ
cục, lời nói bật ra làm cả người cô cứng lại: “Về sau, hãy ở lại bên
cạnh anh, không cần tùy tiện đi ra ngoài, được không?”
Ngắn ngủn vài câu, cô thông minh như thế, sao lại không hiểu được ý tứ của anh?
Cúi đầu, cô không có đường lui, chỉ có thể thỏa hiệp:“…… Được.”
Anh nở nụ cười, tươi cười diễm lệ. Hai tay ôm lấy cô, anh hôn lên môi cô, ôn nhu an ủi cô: “Rất ngoan……”
Anh là màu đen thuần túy, từ khi gặp được cô, đã nghĩ không thể để cô chạy thoát, đây là một loại chấp niệm.
Triết học, định nghĩa nó theo cách này, khi một người quá chuyên chú
vào một việc, sau một thời gian dài sẽ bị chìm đắm trong cảm xúc nào đó, thì tình cảm sẽ trở thành hữu hình, khiến mình bị trói buộc. Mà anh, có chấp niệm, cũng có bản lĩnh thực hiện chấp niệm đó.
Vì thế hôm nay, anh rốt cục đã ra tay, tự tay bẻ gãy cánh của cô, từ nay về sau đem cô giam hãm bên người.