Đen Trắng

Chương 17: Hương thầm lan tỏa [3]

Trong hoa viên, Đường Dịch tựa vào cửa xe thể thao, ánh mắt lười
biếng nhìn Tô Tiểu Miêu trông như một nhân viên khuân vác đang chăm chỉ
bê từng thứ một bỏ vào trong cốp xe anh, chiếc xe thể thao bất ngờ bị
biến thành xe chở hàng.

Đường Dịch rốt cục không nhịn được lên tiếng,“Này, muốn anh giúp em kiểm tra đống hàng buôn lậu này không hả.”

“Không được xem không được xem!” Tiểu Miêu che chở cái thùng giống
như con gà mái bảo vệ gà con không cho anh xem, cuối cùng đành ôm lấy
thắt lưng Đường Dịch nói:“Về nhà mới có thể xem!”

Không đợi Đường Dịch kịp nói cái gì, cổ áo của Tiểu Miêu đã bị một người túm lấy mà kéo ra.

Đường Kính kéo cô, không khách khí tách cô ra khỏi người Đường Dịch,
tức giận mở miệng nói:“Muốn nói gì thì cứ nói, không cho phép nhúc nhích động chân động tay.”

Tiểu Miêu:“……”

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Đường Kính và sự nhiệt tình vui
vẻ đưa tiễn của Tô Tiểu Miêu, Đường Dịch mang theo Kỉ Dĩ Ninh về nhà. Xe đi được một đoạn, còn mơ hồ thấy Tô Tiểu Miêu ở đằng sau vẫn đang nhiệt liệt vẫy tay.

Spyker đen bóng thẳng đường vững vàng tiến về nhà.

Tắt động cơ, Đường Dịch nghiêng người, đưa tay ra sờ lên mặt Kỉ Dĩ Ninh,“Có buồn ngủ không?”

“Hết rồi ạ.” Vốn dĩ thật buồn ngủ, nhưng khi gió đêm vừa thổi tới lập tức khiến cô tỉnh táo bảy phần.

Đường Dịch chỉnh lại áo khoác cho cô,“Không buồn ngủ thì cũng xuống xe đi, còn có chuyện phải làm.”

Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh giúp mình kéo khóa áo, không nhịn được hỏi:“Còn muốn làm cái gì?”

Đường Dịch không đáp, mỉm cười chạm nhẹ lên mặt cô. Sau đó mở cửa xuống xe, mở cốp xe ra.

Nhìn thấy đống thùng lớn trong cốp xe, Đường Dịch bất ngờ ngay cả
cười cũng lười, nâng tay gõ vào thân xe,“Cái loại tiểu dã nhân (người hoang dã tí hon) Tô Tiểu Miêu kia, dĩ nhiên lại có tư tưởng chơi trò này nữa, Đường Kính dạy cô ấy khá tốt rồi……”

Kỉ Dĩ Ninh đi lên phía trước, lúc này mới thấy rõ thứ trong xe đó, tất cả đều là pháo hoa.

Đường Dịch sờ sờ cằm, chậm rãi cảm thán:“Anh buôn lậu vũ khí, cô ấy
buôn lậu pháo hoa, ừm, khó trách anh nhìn cái tiểu dã nhân kia lại thấy
thuận mắt đến vậy……”

Kỉ Dĩ Ninh:“……”

Kỉ Dĩ Ninh khụ một tiếng, hỏi:“Muốn bắn pháo hoa sao?”

“Bắn thôi.” Tuy rằng Dịch thiếu gia anh luôn luôn khinh thường cái
loại không hề có kỹ thuật này, nhưng cũng có lúc là ngoại lệ. Đường Dịch mở rộng cốp xe, vén tay áo sơmi lên, động tay chuyển pháo hoa ra ngoài.

“Vừa rồi tiểu dã nhân kia bê nhiều thùng vào xe anh thế này cũng
không dễ dàng rồi. Từ khi cô ấy gả cho Đường Kính, trừ bỏ việc tự ra
ngoài tìm việc vui mà làm, thì Đường Kính chưa từng bắt cô ấy động tay
làm việc gì để kiếm tiền,” Đường Dịch rất kiên nhẫn xếp đống pháo hoa
lên mặt đất, nói:“Vì vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng nên quý trọng thành
quả lao động của vị Tô tiểu thư nhà Đường Kính này, không thể lãng phí
thể lực của cô ấy được.”

Anh xoay người nửa quỳ xuống, châm lửa, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.

Pháo hoa sau lưng anh nháy mắt đã nở rộ tỏa sáng.

Người xinh đẹp gặp được cảnh vật xinh đẹp, vì thế mọi cảnh tượng xung quanh giờ phút này đều trở nên vô cùng huyền ảo.

Anh đứng sau cô, vòng tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.

Kỉ Dĩ Ninh nhìn pháo hoa đầy trời, chỉ cảm thấy mình như đang gặp ảo

giác, có được một khắc như thế này, cô hy vọng thời gian có thể dừng
lại.

Vì thế cuối cùng không giữ được lời nói từ đáy lòng mình.

“Cổ đại thật tốt, thời gian chậm rì rì trôi qua gần như tạm ngừng,
làm một nữ tử, nếu xảy ra chiến tranh cũng có thể đánh chừng mười năm,”
Cô nhỏ giọng cảm thán:“Đổi góc độ mà đánh giá, dùng một cuộc chiến
tranh, đổi lấy mười năm dây dưa, cũng không phải là một chuyện xa xỉ
gì.”

Đường Dịch đương nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

Anh không biểu lộ cảm xúc gì chỉ mở miệng nói:“Em cảm thấy chúng ta ngay cả mười năm cũng không có khả năng có được sao?”

Cô không trực tiếp trả lời.

Im lặng một lúc lâu sau, cô bất ngờ lên tiếng gọi anh.

“Đường Dịch.”

“Ừ?”

“Nghe nói, trước kia khi anh mười tuổi, đã từng biết đến mười loại thuốc phiện mạnh nhất trên đời, có phải hay không?”

Dừng một chút, Đường Dịch nhìn nửa khuôn mặt bình tĩnh của cô, biểu tình có chút nghiền ngẫm,“Ai nói cho em?”

“Nghe đồn,” Giọng điệu của cô thẳng thắn thành khẩn, như đang kể lại
một câu chuyện truyền thuyết:“Những lời đồn về anh nhiều lắm, không phân biệt được cái nào là đúng cái nào là sai.”

Đường Dịch không có phủ nhận, không hề lộ ra thái độ gì, gật đầu một
cái thừa nhận:“Trước đây không hiểu chuyện, ham chơi mà thôi……”

Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, lắc lắc đầu.

“…… Anh không giống loại người có thể ham chơi.”

Đường Dịch bỗng nhiên cảm thấy thú vị.

Vì thế anh cúi người, vùi đầu xuống cổ cô, khẽ hôn lên da thịt non mịn trên cổ cô.

“…… Vậy em cảm thấy, anh là vì sao?”

Kỉ Dĩ Ninh cười một chút, cũng không ngăn cản động tác dần dần lây dính dục vọng của anh. Vừa động môi, đưa ra đáp án.

“Tự mình muốn.”

Đường Dịch nhất thời cười rộ lên, dừng lại động tác ngẩng đầu, ánh mắt thực mê hoặc lòng người.

“…… Ồ?”

Cô chống lại tầm mắt mê hoặc của anh, chậm rãi mở miệng.

“Không phải anh ham chơi, không phải anh không hiểu chuyện,” Ngược
lại, lúc anh còn nhỏ, quả thực là thâm trầm,“Biết người biết ta, mới có
thể trăm trận trăm thắng. Đối với anh mà nói, có thủ đoạn, cho nên không có việc gì là không thể làm được. Có lẽ anh luôn xác định rõ mình đang ở đâu, luôn rõ ràng mình cần cái gì, trên thế giới này không có thứ gì
anh không khống chế được. Bắt nó tìm ra nó, sau đó nghĩ biện pháp đối
phó với nó.”

Cô mỉm cười, trong nụ cười có dấu vết của sự yếu đuối, giọng điệu
giống như một tiếng cảm khái, lại giống như có một chút không đồng ý.

“…… Một đứa nhỏ mười tuổi, đã có suy nghĩ hành động như vậy, thật là chuyện khiến người ta nghĩ đến mà sợ.”

Đường Dịch bỗng nhiên dùng sức, đem thân thể của cô quay vòng lại.

Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chuyên chú quả thực
động lòng người, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại sắc bén vô cùng.

“Như vậy có thể nói ……” Anh nhìn cô, khoảng cách gần như vậy, giống
như muốn hôn cô,“Em có biết hay không, chưa có ai dám nói thế này với
anh……”

Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, thấy ánh mắt anh bắt đầu lóe lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ, vì thế cô mở miệng vì mình biện giải.

“Không phải em có ý phân tích anh, em chỉ đang tìm lý do tồn tại của mình thôi.”

Đường Dịch nắm lấy eo cô, ngón tay dùng sức, không buông tha cho cô, nắm chặt khiến cô đau đớn.

“Kỉ Dĩ Ninh, nói mục đích của em ra.”

“Em không phải là vật thí nghiệm cho khả năng tự kiểm soát của anh sao?”

……

Cô thừa nhận, cô có mục đích, mục đích chính là muốn nghe một câu nói thật của anh. Cô chỉ muốn như vậy thôi, một câu là đủ rồi, đáng tiếc
anh cũng không cho cô.

“Thích một người, luôn có chút lý do,” Cô cúi đầu, đáy mắt đau thương,“Chỉ có anh là không phải……”

Chính là mới gặp nhau, anh đã giam cầm cô.

Tình cảm anh dành cho cô dường như không có lý do .

Không có dấu vết có thể tìm ra, lại sâu sắc đến thế, chỉ cần chạm vào thì ngay lập tức sẽ bị hãm sâu, nặng thì khuynh thành, nhẹ thì cũng mất hồn.

Vì thế cô chỉ có thể nghĩ đến lý do duy nhất đó. Những gì trên thế gian có thể gây nghiện, anh đều đã thử qua, trừ bỏ cảm tình.

Cô là người để anh tự kiểm tra công dụng của loại độc dược cao nhất, có yêu, cũng có thể từ bỏ.

Đường Dịch đứng thẳng người dậy.

Anh không có giải thích gì, chỉ khẽ cười cười, mê hoặc trong mắt biến mất, cả người lộ ra một tia thuần túy khó tìm.

Anh nâng tay, vén sợi tóc buông xuống ra sau tai cô, dịu dàng mềm giọng.

“Năm nay, nếu em muốn đi làm,thì cứ đi đi.”

“Hả –?”

Kỉ Dĩ Ninh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ nỗi khiếp sợ.

Anh không cho phép cô ra khỏi nhà, huống chi là thả cô một mình đi ra ngoài công tác.

Đường Dịch nở nụ cười, cũng không giải thích gì nhiều.

“Chỉ có một điều kiện, buổi tối trước sáu giờ phải về nhà, nếu không, người của anh lập tức sẽ kéo em trở về,” Anh vuốt ve khuôn mặt cô,
trong mắt có dung túng:“Đừng làm trái với điều kiện, em nên biết, nếu
anh muốn tìm một người, cũng không phải là chuyện khó.”

Kỉ Dĩ Ninh vội vàng biện giải:“Vừa rồi em nói những lời đó, không
phải ý nói anh đối với em không tốt, em chỉ là muốn biết một lý do……”

“Anh cần em.”

Pháo hoa nở rộ.

Giữa màn trời sáng lạn này, anh cho cô thấy một Đường Dịch chân thật.

“Anh cần em, lý do này có đủ hay không?”

Một màn pháo hoa hoa mỹ được bắn ra.

Không, là hai màn.

Thiên thượng một màn, nhân gian một màn.

Nó lẫn lộn giữa thiên thượng và nhân gian, khiến cô ý loạn tình mê.

Từ nay về sau, Kỉ Dĩ Ninh vĩnh viễn nhớ rõ, một đêm này, ánh trăng là mông lung hư ảo thế nào, trời cao vời vợi đến trống không thế nào, cả
mùi hoa hải đường quyến rũ thanh tịch ra sao.

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, nhiệt độ cơ thể của Đường Dịch, cách một lớp
áo sơmi, cứ dần dần thấm sâu vào tận đáy lòng cô, khiến cô từ nay về sau gặp tất cả mọi thứ đều là ấm áp, vô cùng ấm áp.

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, giọng nói của Đường Dịch, như đang thôi miên
lọt vào tai cô, khiến cô trúng độc, quyến luyến cả đời không chịu tỉnh
lại.

– anh cần em.

Chỉ vì những lời này của anh, Kỉ Dĩ Ninh cả đời tin tưởng, từ nay về sau, đất có ông trời đất không hoang.