Kỉ Dĩ Ninh có một tính cách đáng ghi nhận, đó chính là người không
thích ồn ào, cho cô một cuốn sách có thể khiến cô im lặng một ngày.
Đường Dịch từng đưa cô đến một tiệc rượu tư nhân, nhưng hôm đó cô mặc một chiếc váy hở lưng, không biết Đường Dịch tức giận cái gì mà trên
đường đi lại đổi ý không cho phép cô vào trong, anh tìm một phòng trong
khách sạn để cô chờ ở đó, lại còn thần kinh đến mức không cho phép cô
ngủ. Kết quả là ngày đó Đường Dịch trở về phòng vào lúc rạng sáng, phát
hiện Kỉ Dĩ Ninh thật sự đã ngồi một mình đợi anh suốt sáu giờ, trong tay cầm cuốn [ tân hoa tự điển ] xem cả một đêm……
Cho nên đêm nay, Kỉ Dĩ Ninh cũng cầm một quyển sách để xem như trước kia.
Nhìn vào tên sách:[ hệ thống xã hội ]; Lại nhìn tên tác giả:Paul Henri Dietrich baron d’Holbach……
Ngay khi Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu xem xong trang một trăm linh một, nâng
tay chuẩn bị giở trang tiếp theo, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một
bóng dáng cao lớn bao phủ cả người cô.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.
Không đợi cô nhìn rõ ràng, bất ngờ bị người đó chặn ngang bế lên.
“…… Này?”
Sách trong tay rơi xuống, Kỉ Dĩ Ninh bị bất ngờ nhéo vào cánh tay
người đó. Qua lớp áo sơmi xúc cảm rất tốt, tràn đầy khuynh hướng cảm xúc của Đường Dịch.
“Ra đây cùng anh.”
Không cho phép người khác mở miệng phản kháng.
“Bỏ đi.” Cô có một chút tiếc nuối:“Em không hiểu những thứ đó, đi ra cũng chỉ khiến anh mất hứng……”
Loại từ chối này đối với Đường Dịch mà nói thì không hề có chút sức mạnh nào.
Anh bế cô xoay người bước đi.
“Không làm anh mất hứng được.”
Khi Đường Dịch ôm Kỉ Dĩ Ninh ngồi lại chỗ cũ, Tô Tiểu Miêu bên kia đã muốn sôi trào. Vừa rồi Đường Dịch thắng cô hai trận, giết được Tô Tiểu
Miêu khiến cô đang tức giận đến mức mắt cũng bị thiêu đỏ như thỏ mắt
rồi.
Mặc kệ những ánh mắt xung quanh, Đường Dịch vẫn làm một bộ thư thái
không thèm quan tâm, cũng không để ý vẻ mặt dò xét của Tiểu Miêu, lười
biếng kéo Kỉ Dĩ Ninh ngồi lên đùi mình.
Giây tiếp theo, Đường Dịch cầm một lá bài A cơ đặt vào trong tay Kỉ
Dĩ Ninh, ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô, động tác khiêu khích.
“…… Thay anh chơi hai ván.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây mỗi người có một biểu tình khác nhau.
Tô Tiểu Miêu là bất ngờ, Đường Kính là mang theo thâm ý, về phần những người khác, đều là đang tò mò.
Kỉ Dĩ Ninh trợn to mắt:“Anh biết em không biết chơi mà.”
Đường Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, dán vào môi cô nói:“Anh sẽ dạy cho em……”
“Không được, không được.” Kỉ Dĩ Ninh đã không thể trông cậy vào việc
Đường Dịch sẽ bỏ qua cho cô, vì thế xoay người nói với Tiểu Miêu:“Tôi
thực sự không biết chơi……”
Tiểu Miêu tò mò:“Vậy lúc học đại học chị chơi những gì?” Nhớ tới lúc
cô vẫn còn học đại học, chơi cả đêm cũng là chuyện bình thường……
Kỉ Dĩ Ninh không nói lời nào.
Tiểu Miêu lại càng tò mò hơn:“Nói đi nói đi mà, người thông mình như chị lại không chơi trò gì sao?”
Dưới sự bức cung đó, Kỉ Dĩ Ninh không thể không cúi đầu thú nhận.
“Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa……”
Tiểu Miêu & Đường Kính & Đường Dịch & Kì Hiên:“……”
Tiểu Miêu ôm lấy thắt lưng Đường Kính, vô cùng đau đớn cũng vô cùng
xấu hổ:“Đường Kính, em xin lỗi anh, hu hu, Đường Dịch cưới được một thục nữ còn anh thì cưới phải một nữ lưu manh……”
Đường Kính & Dĩ Ninh & Đường Dịch & Kì Hiên:“……”
Thay đổi người chơi, thắng bại không thể đoán trước.
Cho dù có chỗ dựa là Đường Dịch ở một bên, nhưng trang giấy trắng như Kỉ Dĩ Ninh này làm sao có thể là đối thủ của kẻ cứ ba ngày thì hai lần
đi sòng bạc như Tô Tiểu Miêu chứ.
Hai với hai, hòa.
Tô Tiểu Miêu không biết có phải đã bị thần kinh hay không mà cứ chống nạnh ha ha cười đến sắp tắt thở rồi. Cô ấy càng cười, Kỉ Dĩ Ninh lại
càng cảm thấy mình vô dụng, có thể tưởng tượng được giờ phút này một
người da mặt vốn mỏng như cô đang có cảm xúc gì.
Đường Kính ở bên cạnh nhéo eo cô, thấp giọng cảnh cáo:“Em không kìm
chế một chút được sao.” Người này có lẽ là bị Đường Dịch áp bách quá
lâu, không bắt nạt lại được Đường Dịch thế nên mới đi bắt nạt bà xã của
anh ấy, đúng là loại bắt nạt kẻ yếu điển hình.
Cô cũng không thèm ngẫm lại xem Đường Dịch là loại người nào, Đường
Dịch chính là người có thù tất báo, chọc giận anh ấy thì nhất định ngày
sau sẽ phải chịu hậu quả.
Đang lúc Tô Tiểu Miêu cao hứng, nào có nghe được lời của ai, cô vui vẻ chơi đến ván cuối cùng.
Đường Dịch cũng không nói gì, không nhanh không chậm hé ra một lá bài trên tay, không nhìn ra được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, vẫn
tứ bình bát ổn [1] mà nhìn ván bài, thái độ nhàn nhã mà tiếp nhận kết
quả ván cuối cùng này.
[1] Tứ bình bát ổn: nghĩa là bốn nơi thanh bình tám nơi ổn định. (Hiểu đơn giản là anh ấy không thèm quan tâm ấy, cứ ung dung mà nhìn thôi.)
Người đứng sau bàn hướng về phía Đường Dịch nói, làm một dấu hiệu:“Nhà cái, mời mở bài.”
Đường Dịch không hề động, đầu ngón tay khẽ lật một góc của lá bài,
nhưng không lẩm nhẩm nó. Đường Dịch nắm tay lại gõ lên mặt bàn một chút, trong mắt không nhìn ra một tia dao động.
Kỉ Dĩ Ninh ngồi bên cạnh anh nhắm mắt lại.
Ngồi ở vị trí này cô nhìn rất rõ lá bài trên tay anh. Lá bài trong tay anh mà là A cơ, sẽ quyết định được thắng bại.
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu.
Anh ra tay chính là thắng, cô lại thấy mất mát khó chịu.
Kỉ Dĩ Ninh chưa bao thấy rõ ràng như bây giờ, hiểu được mình không hề thuộc thế giới của anh.
Cô chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như bây giờ, không có chút sức lực nào.
Tất cả cô đều không biết, vì thế bỗng nhiên cô hiểu được thì ra anh và cô lại cách xa nhau đến vậy.
Đường Dịch hơi giương mắt nhìn lên, nhìn thấy nửa khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Kỉ Dĩ Ninh có dấu vết bi thương ẩn ẩn lướt qua.
Tô Tiểu Miêu ở bên kia đã sớm đập bàn như muốn làm nên một cuộc bạo loạn:“Thời gian chính là sinh mệnh! Mở bài mở bài nào!”
Đường Dịch khép mi mắt lại, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc không tên, ngón tay lật lên, hé lộ ra lá bài.
Một hồi lặng im.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy Tô Tiểu Miêu bật thẳng người lên, ôm lấy Đường Kính thét chói tai một trận:“Em, thắng, rồi, !”
Đường Kính cũng kinh ngạc không thôi, ôm cô nói:“Ừ, em đã thắng……”
Thiệu Kì Hiên nhìn lên mặt bàn, lại nhìn Đường Dịch, cuối cùng là
nhìn Tiểu Miêu, bật ra một câu cũng giống Đường Kính:“Tiểu Miêu thắng
……”
Kỉ Dĩ Ninh thấy bọn họ kêu gào như vậy cũng kinh ngạc vô cùng, đưa mắt nhìn lên bàn.
Lá bài cuối cũng chưa lật kia, không hề thấy bóng dáng con A cơ đâu cả.
Con K tép đang nằm lặng lẽ trên bàn, tuyên cáo thất bại của Đường Dịch.
**** **** ****
Tô Tiểu Miêu lúc này đã vui mừng đến mức điên mất rồi, chỉ vào Đường
Dịch liền cười to:“One Minute Stand!” Tiếp đó cũng dẫn đến một loạt
tiếng nói hùa theo.
Đường Dịch cười cười, cũng không nói gì.
Bỗng nhiên anh nhìn về phía Kỉ Dĩ Ninh, nâng tay xuyên qua mái tóc
cô, chậm rãi nhẹ nhàng, động tác mang theo ám chỉ không rõ nào đó.
Kỉ Dĩ Ninh vì động tác của anh mà lo sợ,“Muốn, muốn gì chứ?”
Đường Dịch mở miệng đáp lời không thích hợp chút nào:“Trình độ đếm ngược thời gian của em thế nào?”
“……”
Ừm, thoạt nhìn thấy anh ấy không hài lòng lắm.
“Thực không tốt……” Anh nhìn cô, bật cười, lời nói sâu sa:“Vậy trình độ tiếp nhận nụ hôn của em thì thế nào……”
Mọi người xung quanh đang muốn mở một cuộc bỏ phiếu, tất cả đều thống nhất không thể buông tha cho anh, một trận ồn ào náo động vang lên.
Đường Kính có chút hối hận, mặt hướng phía Thiệu Kì Hiên mấp máy môi:“Có phải là tôi nên ngăn cản anh ấy không?”
Kì Hiên kinh ngạc nhìn anh:“Bây giờ mới nghĩ đến thì có muộn quá không?”
Đường Kính một lòng thầm nghĩ lôi Tô Tiểu Miêu ra, nhưng người này
vẫn cố tình một mực xông vào giữa trận, Đường Kính có chút đau đầu:“Tôi
thật sự không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh này……”
“Ừ.” Kì Hiên sờ sờ cằm nhớ lại:“Trước đây ở Lan Quế Phường [2] Đường
Dịch cũng từng chơi trò này, kết quả là ngoài sức tưởng tượng của mọi
người, anh ta chơi đùa thì không có việc gì, nhưng người khác nhìn vào
đều bị gợi lên dục hỏa, không ai là không bị hạ độc……”
[2] Lan Quế Phường (Lan Kwai Fong):
là một quận ở Hồng Kông, có cuộc sống về đêm rất náo nhiệt, thường được
người địa phương, du khách nước ngoài ghé thăm.
Đùa tình, đùa dục, đùa lòng người.
Đây là Đường Dịch.
Đường Dịch bỗng nhiên đứng thẳng dậy, xoay người xác định một câu:“Một phút đồng hồ đúng không?”
“Oh!YES!” Đồng chí Tô Tiểu Miêu đã bị kích động quá mạnh, ngay cả tiếng nước ngoài cũng túm ra ……
Kỉ Dĩ Ninh lúc này thật sự là luống cuống :“Em có thể, có thể lảng tránh hay không?……”
Đường Dịch không đáp, yên lặng nhìn cô, nâng tay lên vén sợi tóc rơi trước trán ra sau tai cô, động tác ôn nhu mà mềm mại.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh ôm eo cô kéo về phía mình.
Kỉ Dĩ Ninh kêu lên:“Anh không cần, không cần không nói đạo lý ah!”
“…… À?” Đường Dịch đột nhiên nở nụ cười:“Kỉ Dĩ Ninh, có một điều, anh cảm thấy tốt nhất em nên rõ ràng một chút thì tốt hơn……”
Anh cúi đầu, nói trên môi cô –
“…… Đối với em, anh không có ý định nói chuyện đạo lý.”