Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 2 - Chương 4

Tại nhà giam phủ nha thẩm Tụng Đức.

Kinh hoàng nghe chuyện Hầu gia Trần Châu.

Đại lao của phủ nha Trần Châu, ánh sáng mờ mờ, ẩm ướt ghê
người. Nhà giam tổng cộng có một trăm ba mươi phòng, trong đó nhà giam nam có
tám mươi phòng, nhà giam nữ có năm mươi phòng, mỗi bên đều có lao đầu, ngục tốt
canh giữ đông vô số kể, mặc dù không thể sánh với khí thế uy nghiêm, thâm trầm
của đại lao Khai Phong phủ, nhưng cũng coi như canh phòng chặt chẽ.

Trong dãy nhà lao của nam này có mười gian dành cho nữ tù,
mà phạm nhân bị giam trong đó đều mang trọng tội, thế nên canh gác cũng cẩn mật
hơn mấy phần. Hôm nay, trong tử lao này lại có hai người mới bị giam vào, bất
luận thế nào vẫn có chút kỳ lạ và đột ngột.

Một người là nam tử mặc áo lam tuấn tú nho nhã, kẻ còn lại
là một thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, tuy không thể sánh được với nam tử áo lam
tuấn nhã kia nhưng cũng coi như là mặt mày thanh tú.

Hai người chân trước vừa mới bước vào phòng giam, chân sau
đã có mấy ngục tốt lấy dây xích to bằng cổ tay quấn vòng tầng tầng lớp lớp trên
cửa rồi khóa lại, khí thế oai nghiêm tột bậc.

Nhưng hai người đó lại chẳng chút để ý. Nam tử áo lam chỉ
hơi nhướng mày rồi tìm một chỗ ngồi xuống, còn thiếu niên kia, tuy rằng mặt mày
có chút sầu não lo lắng, có chút bất đắc dĩ than thở, nhưng cũng chẳng có vẻ gì
là tuyệt vọng cả.

“Hai tên tiểu tốt ăn gan hùm mật gấu kia, lần này nhất định
sẽ cho các ngươi bò lê bò càng!”

Ngục tốt buông lời hăm dọa rồi phẫn nộ bỏ đi.

Đợi đến khi ngục tốt đi xa, thiếu niên kia đã ngồi trên đất,
thở dài một cái, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tiểu nhân nói này Triển… Khụ Triển đại
gia, hiện giờ ta đã vào tử lao rồi, ngài có cao kiến gì không?”. Còn bụng thì
nghĩ: Hai lần rồi, đã hai lần rồi! Chưa đầy ba tháng, mình đường đường một người
hiện đại, vậy mà phải vào nhà lao nghỉ mát tận hai lần. Hừ hừ, cho dù nhà lao
có cung cấp cơm miễn phí, nhưng cũng đâu cần phải vào thăm thường xuyên như thế
chứ…

Người áo xanh không đáp, chỉ chậm rãi đứng dậy, yên lặng
nhìn phạm nhân trong tử lao xung quanh.

Trong tử lao này, phạm nhân gầy gò như que củi, thần sắc uể
oải, ánh mắt thì lờ đờ. Trong nhà giam bên cạnh, có một người đang cuộn mình
trong góc tường, mặc áo tù nhân, tóc tai tán loạn, nhưng nhờ vào chút ánh sáng
âm u thì thấy người nọ tướng mạo rất tuấn tú, ngũ quan đoan chính, giữa mi tâm
còn ẩn hiện vẻ thư hương, chẳng ăn nhập gì với không khí trong tử lao này cả.

Triển Chiêu đi đến chấn song bên hông nhà giam, ngồi xổm xuống,
nói với người trong phòng giam bên cạnh: “Vị huynh đệ này, không biết nên xưng
hô với huynh như thế nào?”.

Người trong phòng giam bên cạnh tựa hồ không nghe thấy, mắt
cũng chẳng buồn chớp lấy một cái.

Triển Chiêu ngừng một lát, lại nói: “Huynh đệ, tiểu đệ tên gọi
A Chiêu, hôm nay chúng ta gặp nhau trong nhà giam này, cũng coi như là có
duyên, huynh đệ cũng nên cho biết tên gọi chứ”.

Người nọ vẫn im lặng không đáp.

Kim Kiền ở cạnh thấy thế thì phì cười, nghĩ bụng: Tiểu Miêu

bình thường đều được người bên cạnh bắt chuyện, hiện giờ lại phải đi bắt chuyện
với người khác, e là tỉ lệ thành công không cao.

Triển Chiêu nghe thấy tiếng cười nhạo của Kim Kiền bèn quay
phắt lại, đôi con ngươi đen láy sáng quắc bắn thẳng đến khiến Kim Kiền giật
mình chột dạ.

“Khụ…”, Kim Kiền ho khan hai cái, cào cào đầu, đứng dậy, đột
nhiên hướng ra phía ngoài phòng giam kêu lớn: “Người đâu, ông đây muốn uống nước,
còn không mau bưng nước qua đây?!”.

Tiếng kêu này, nhất thời dọa cho chúng nhân trong tử lao sợ
đến nhảy dựng lên. những kẻ bị giam trong tử lao này, kêu oan có, gào thét hăm
dọa giết người có, khóc lóc kể lể đến không chịu nổi có, nhưng chẳng có ai to
gan lớn mật dám sai bảo ngục tốt bưng nước tới hầu hạ bao giờ.

Người trong nhà giam bên cạnh cũng kinh ngạc, chậm rãi quay
đầu nhìn Kim Kiền.

Chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới gần, hai ngục tốt
xông tới, quát lớn: “Kẻ nào, tên khốn nào ở trong này kêu gào?”.

Kim Kiền thấy có người tới, lập tức như biến thành người
khác, vừa gật đầu vừa cười nói: “Hai vị ngục tốt đại ca, tiểu đệ có hơi khát nước,
phiền hai vị đại ca mang chén nước tới cho tiểu đệ”.

“Dựa vào ngươi?!”, một tên ngục tốt cười khẩy nói: Ta có nước
cũng đem cho lợn, cho chó chứ không đem cho ngươi!”.

Kim Kiền nghe vậy lớn tiếng tranh luận: “Ngươi nói cái gì,
cho dù ta có bị giam vào đại lao thì cũng là con người!”.

“Con người? Phạm nhân bị giam vào đây đều không bằng chó lợn!”,
ngục tốt cũng cao giọng quát.

Khóe miệng Kim Kiền giật giật, cố kìm nén lửa giận, sau đó
nói: “Hai vị, không cần phải nói khó nghe như thế, tôi chẳng qua chỉ là muốn
xin chén nước uống mà thôi…”.

“Câm mồm!”, hai tên ngục tốt đột nhiên rút cây roi đeo bên
hông ra, hướng tới bàn tay đang nắm chấn song cửa của Kim Kiền quật tới.

Kim Kiền cảm thấy trước mắt như có hai cơn gió màu đen quất
qua, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng công lực phía sau lưng kéo lùi,
rồi lại nghe thấy hai tiếng “chát, chát”, khi roi da quất lên chấn song, còn bản
thân mình thì đã được Triển Chiêu kéo về phía sau một cách an toàn.

Hai tên ngục tốt thấy mình quất roi trượt, đâu đã chịu bỏ
qua, vừa mới bước lên định chửi bới hăm dọa thì đột nhiên toàn thân phát run. Định
thần lại nhìn kỹ, chỉ thấy nam tử áo lam kia, sắc mặt sa sầm, đôi con ngươi đen
láy sáng quắc đang trừng trừng nhìn chúng, cứ như có thiên quân vạn mã đang ở
trước mặt vậy.

Hai tên ngục tốt giật mình hoảng sợ, toàn thân run cầm cập,
đưa mắt nhìn nhau, cố làm ra vẻ bình thường, thu lại roi, nói: “Hôm nay ông đây
tâm tình rất tốt, không so đo với tên nhóc nhà ngươi nữa!”, nói xong, hai tên
te tái chạy khỏi tử lao.

Kim Kiền trốn ở sau lưng Triển Chiêu, đưa tay lên lau mồ hôi
lạnh túa ra trên trán, thầm nghĩ: Kế “đột kích bất ngờ giành chiến thắng” suýt
nữa thì đã thành “khổ nhục kế”. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may là phản
ứng của Tiểu Miêu cực nhanh, không thì hai tay mình đã gặp họa rồi.

Triển Chiêu từ từ quay người, có chút không vui nhìn Kim Kiền,
vừa mới mở miệng định nói thì lại nghe thấy tiếng của người ở nhà lao bên cạnh:
“Vị tiểu huynh đệ này, cậu hà tất phải chịu khổ như thế?”.

Triển Chiêu thấy người nọ mở miệng thì sửng sốt, Kim Kiền
cũng có chút kinh ngạc, thầm lẩm bẩm: Không ngờ được cái mưu kế bỏ đi của mình
thế mà cũng có vài phần tác dụng.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, tiến lên vài bước, nói với
người ở phòng giam bên cạnh: “Vị tiểu huynh đệ này của tại hạ, trước giờ nói
năng có hơi quái dị một chút, chẳng ngờ rằng hôm nay bị giam trong tử lao này rồi
mà ăn nói vẫn không chừng mực đến thế”.

Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm nghĩ: Cái con mèo thối không
có lương tâm này, tôi đây tốt bụng giúp anh, thế mà anh lại dám qua cầu rút ván,
giờ anh lại đi kể lể trách ngược lại tôi cơ đấy.

Người ở phòng giam bên cạnh lại lắc đầu, nói: “Vị tiểu huynh
đệ này tính tình thẳng thắn, tại hạ khâm phục vô cùng”.

Triển Chiêu ngồi xếp bằng dưới đất, tiếp tục nói: “Huynh đệ,

tại hạ thấy những lời ăn tiếng nói của huynh rất lễ độ, nhã nhặn, không biết
huynh phạm tội gì mà bị giam trong tử lao này?”.

“Chúng nói tại hạ đã giết người.”

“Huynh đã giết người?”

Người nọ chậm rãi lắc đầu nói: “Tại hạ vốn là một đại phu,
trước giờ chỉ biết cứu người sao có thể giết người được chứ?”.

Triển Chiêu nghe thế lòng liền hiểu rõ, lại nói: “Thì ra
huynh đệ là một đại phu”.

Người nọ gật đầu: “Nhà tại hạ mấy đời hành nghề y, đến đời của
tại hạ, tuy cha mẹ mất sớm, nhưng nhờ vào những y thư tổ truyềny thuật của tại
hạ coi như có chút thành tựu, hành y cho tới nay cũng xem là có chút danh tiếng”.

“Nói như thế thì, huynh đệ không còn người thân sao?”

“Còn có một lão bộc…”, nói đến đây, người nọ thở dài, ai oán
nói: “Nay tại hạ đã bị giam trong đại lao, cũng không biết Phúc Tùng…haizz…”.

Triển Chiêu nghiêng người về phía trước hỏi: “Phúc Tùng
trong lời của huynh đệ có phải là lão bộc của nhà huynh?”.

Người nọ gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, Phúc Tùng đã nuôi nấng
tại hạ từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, hai người tại hạ tuy tiếng là chủ tớ,
nhưng tình như cha con, nương tựa lẫn nhau. Nay tại hạ bị khép vào tử tội, sau
này Phúc Tùng làm sao cô độc sống một mình được đây”.

Nói rồi, nét mặt người nọ đượm vẻ thê lương, buồn bã, hai mắt
rưng rưng những lệ.

Triển Chiêu và Kim Kiền thấy vậy liền hiểu rõ, người trước mắt
họ cố nhiên là Trương Tụng Đức.

Triển Chiêu nhíu đôi mày lưỡi mác lại, ngừng một lát mới
nói: “Không biết người bị hại trong tội danh sát nhân của huynh là ai?”.

“Là Hoàng Đại Hổ, làm nghề đồ tể trong thành.”

“Hoàng Đại Hổ vì cớ gì mà chết?”

Trương Tụng Đức thở dài nói: “Là do uống thuốc của tại hạ,
trúng kịch độc mà chết”.

“Kịch độc?”

“Là thạch tín.”

Triển Chiêu nghe vậy, lền từ từ đứng dậy, đi ra giữa phòng
giam, đưa lưng về phía Trương Tụng Đức nói giọng nghi hoặc: “Hoàng Đại Hổ đúng
thực là uống thuốc của huynh nên mới trúng độc mà chết?”.

“Đúng thế…”

Triển Chiêu đi vài bước rồi đột nhiên cao giọng hỏi: “Đúng
thực là do huynh hạ độc?”.

Trương Tụng Đức bị giọng nói của Triển Chiêu làm cho giật
mình, đáp theo phản xạ: “Đương nhiên là không phải!”.

“Vậy huynh có từng nghĩ tới, thê tử của Hoàng Đại Hổ hạ độc
giết chồng không?”

“Đương nhiên cũng không thể có chuyện đó!”

“Huynh dựa vào đâu mà dám chắc như thế?”

“Thu Nương không phải là hạng người đó!”

Triển Chiêu từ từ quay người lại, nhìn kỹ Trương Tụng Đức,
trầm giọng nhắc lại: “Thu Nương?”.

Lúc này Trương Tụng Đức mới cảm thấy mình đã lỡ lời, vội sửa
lại: “Là thê tử của Hoàng Đại Hổ… Hoàng thị. Bởi tại hạ từng trị bệnh cho Hoàng
Đại Hổ một thời gian, đối với Hoàng thị cũng có vài phần giao tình, nhất thời lỡ
lời…”.

“Có giao tình ư?”, Triển Chiêu nheo mắt, trầm ngâm giây lát
rồi đột nhiên cao giọng, lớn tiếng quát: “Chính bởi huynh nhân lúc trị bệnh cho
Hoàng Đại Hổ mà có tư tình với Thu Nương, Hoàng thị, nên mới âm mưu cùng Thu
Nương hạ độc hại chết Hoàng Đại Hổ?!”.

“Đương nhiên không phải, tình cảm giữa tại hạ và Hoàng thị,

chẳng qua là tình tỷ đệ, sao có thể có tư tình?!”

“Nếu không phải là hai người giết người, vậy thì Hoàng Đại Hổ
bị kẻ nào sát hại?”

“Nếu như tại hạ biết thì đã không bị người ta vu oan giá họa,
đã không bị nhốt vào nhà lao thế này!” Nói xong mấy câu này, Trương Tụng Đức mới
cảm thấy không đúng, lời lẽ của nam tử áo lam này sao lại giống như quan phủ thẩm
vấn phạm nhân vậy? Lại nhìn kỹ người áo lam này, một thân chính khí lẫm liệt
bao trùm, đâu có chỗ nào giống với loại người làm điều gian phạm pháp được, ngược
lại còn có vài phần hiệp khí trên giang hồ, ẩn hiện vài phần khí thế tôn nghiêm
của quan gia nữa. Trương Tụng Đức nhất thời sinh lòng nghi hoặc, ngừng một lát
nghi ngờ hỏi: “Vị huynh đệ này, tại hạ thấy huynh khí độ bất phàm, vì sao lại bị
giam vào đây?”.

Lúc này Triển Chiêu đang suy xét tình tiết vụ án, trầm ngâm
không đáp.

Trương Tụng Đức lại càng cảm thấy không ổn, ánh mắt lướt
sang Kim Kiền.

Kim Kiền thấy vậy, đành phải hòa hoãn trả lời: “Hai chúng
tôi vốn cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, cũng bởi đả thương quản gia của
An Lạc phủ tại tửu lâu nên mới bị bắt giam vào đây”.

Trương Tụng Đức nghe nửa câu đầu, nghi hoặc trong lòng đã
xua tan đi vài phần, nhưng vừa nghe đến nửa câu sau liền kinh ngạc kêu lên:
“Cái gì?! Hai người đắc tội với người của Hầu gia phủ?”.

“Đúng thế, chẳng qua chỉ là giáo huấn một tên quản gia, thế
mà lại bị bắt giam vào tử lao”, Kim Kiền nhún vai đáp.

Trương Tụng Đức lắc đầu, thở dài nói: “Xem ra hai vị là người
từ nơi khác đến, không biết tình trạng của Trần Châu này rồi”.

Triển Chiêu và Kim Kiền nghe vậy, không khỏi có chút ngạc
nhiên. Triển Chiêu hỏi: “Lẽ nào Trần Châu có điều gì không thể để cho người
khác biết?”.

Trương Tụng Đức nhìn hai người họ đáp: “Sau khi hai vị vào
thành, thấy tình hình nơi này như thế nào?”.

“Tuy không sánh được với sự phồn hoa náo nhiệt của Đông Kinh
Biện Lương nhưng cũng xem là yên ả, thư thái.”

“Hai vị huynh đệ, hai vị bị lừa rồi!”

“Bị lừa?” Triển Chiêu nghe vậy vội hỏi: “Lời này của huynh
phải hiểu thế nào?”.

“Trần Châu này năm ngoái cả năm đại hạn, mùa màng thất thu,
bách tính chết đói nhiều vô kể, nhưng An Lạc hầu, không biết vì nguyên nhân gì,
lại cấu kết với quan phủ, đem chuyện hạn hán giấu kín, không bẩm báo lên trên,
đã thế còn bắt dân chúng đói khổ ngụy tạo cảnh phố thị phồn hoa để lừa gạt các
quan viên, những khách lữ hành đi ngang qua, đề phòng tình hình hạn hán bị lộ
ra ngoài. Huynh xem những phạm nhân bị giam trong tử lao này, đa phần là do
không nguyện ý tiếp tay cho hành động đó của Hầu gia nên mới bị phán tội chết.”

Những lời này vừa nói ra, Triển Chiêu, Kim Kiền bỗng thấy
bàng hoàng kinh hãi.

“Những lời này là thật?!”, Triển Chiêu cao giọng hỏi.

“Nếu huynh đài không tin, có thể hỏi những người trong nhà
lao này.”

Triển Chiêu nghe vậy liền hướng phạm nhân xung quanh phòng
giam hỏi từng người một. không ngoài dự đoán, câu trả lời của tất cả đều giống
y như lời của Trương Tụng Đức.

Về phần Triển Chiêu, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt, đôi mắt hổ
mở lớn trừng trừng, hai tay xiết chặt lại khiến những khớp xương kêu rắc rắc.

Kim Kiền thầm tặc lưỡi, nhưng lòng cũng có chút khó hiểu:
Theo lý mà nói, hạn hán vốn là thời cơ tốt để nhân lúc “cháy nhà mà hôi của”, ấy
vậy mà An Lạc hầu lại đem tình hình hạn hán giấu nhẹm đi không báo, quả thực là
kỳ lạ.

Bên này Kim Kiền còn đang băn khoăn, thì đã nghe Trương Tụng
Đức nói tiếp: “Không chỉ như thế, mà An Lạc hầu còn lập Nhuyễn Hồng đường, đem
tất cả những nữ tử có nhan sắc ở Trần Châu nhốt trong đó để chơi đùa thậm chí,
thậm chí…”.

“Thậm chí cái gì?!”, hai mắt nghiêm nghị, giọng nói chứa đầy

chính khí, Triển Chiêu hỏi.

Khuôn mặt Trương Tụng Đức co rúm lại, hồi lâu sau mới nói:
“Thậm chí, An Lạc hầu còn sai người đưa các danh y từ khắp nơi vào phủ, tiếng
là chẩn bệnh, kỳ thực là bào chế xuân dược cho An Lạc hầu nhằm hại các nữ tử.
Ngay cả tại hạ cũng bị nô bộc của Hầu phủ mời đến, có điều đã bị những lời lẽ
nghiêm khắc của tại hạ cự tuyệt ngay từ ngoài cổng”.

Triển Chiêu vung thiết quyền lên, đấm một cái thật mạnh lên
vách tường phòng giam.

Lúc này Kim Kiền cũng thấy phẫn nộ, phải vỗ ngực hồi lâu mới
đè nén được cơn giận trong lòng, thầm nghĩ: Chẳng trách Hầu gia lại đem chuyện
hạn hán giấu không báo. Nếu báo tình hình hạn hán lên trên, triều đình tất sẽ cử
người phát lương thực cứu trợ, đến khi đó, chiêu trò trong Nhuyễn Hồng đường tất
sẽ bị lộ ra, hừ… Cái tên An Lạc hầu này lại dám vì dục vọng cá nhân mà cả gan
làm bậy như thế, thực là đáng hận vô cùng.

Trương Tụng Đức nhìn nét mặt của hai người, thở dài một cái,
bất đắc dĩ nói: “An Lạc hầu ỷ vào thân phận quốc cữu, làm mưa làm gió, hoành
hành ngang ngược, hai vị lần này lại đắc tội với người của phủ Hầu gia, e là
tính mạng cũng khó bảo toàn. Hai người nên sớm liên lạc với người nhà, chuẩn bị
hậu sự, trên đường xuống cửu tuyền ba người chúng ta cũng coi như có bầu có bạn”.

Triển Chiêu dần bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Trương Tụng Đức
nói: “Cái gọi là đạo trời soi xét chính là ác giả ác báo, An Lạc hầu làm nhiều
điều ác, lúc này báo ứng đã tới ngay nhãn tiền rồi! Huynh đệ cũng không cần phải
bi quan quá, nếu quả thực huynh đệ bị hàm oan, chân tướng vụ án của huynh tất sẽ
có ngày được sáng tỏ”.

Trương Tụng Đức nghe vậy lại khẽ cười buồn, nói: “Cái gì mà
ác giả ác báo, tuy huynh đệ nói như thế, nhưng hai người bọn huynh lúc này chẳng
phải cũng đang bị nhốt trong lao ngục đó sao?”.

Triển Chiêu khẽ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, ôm quyền
nói: “Huynh đệ, tiểu đệ còn có việc quan trọng phải làm, xin cáo biệt tại đây,
hai người chúng ta vốn có duyên, tất sẽ có ngày gặp lại”.

Những lời này vừa thốt ra, đừng nói là Trương Tụng Đức ngẩn
người sửng sốt mà ngay cả Kim Kiền cũng ngu ngơ không hiểu gì.

Triển Chiêu bước vài bước đến cửa phòng giam đang bị khóa chặt,
đưa tay nắm lấy chấn song bằng gỗ, cánh tay khẽ lay động, một làn khói nhẹ bay
lên. Mấy chấn song bằng gỗ trên cửa nhà giam bỗng nhiên gãy vụn, rắc rắc, rốp rốp,
mạt gỗ lả tả rơi xuống.

Trương Tụng Đức liền ngẩn ngơ, những phạm nhân khác trong nhà
lao cũng kinh hoàng thất sắc. Cằm của Kim Kiền thì rơi cái bẹp trên đất.

Triển Chiêu xoay người thi lễ qua với Trương Tụng Đức, lại
nói với Kim Kiền: “Đi”.

Dứt lời, dưới chân phát lực, nhảy vọt ra ngoài.

Kim Kiền vội nhặt lại cái cằm của mình, nhanh chóng phi theo
sau.

Hai bóng người tựa như ảo ảnh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Để lại mọi người trong tử lao ngơ ngác sững sờ hồi lâu, rồi
có người bỗng quỳ xuống, chắp hai tay lại hô to: “Phật tổ hiển linh, chúng ta
được cứu rồi, Trần Châu được cứu rồi…”.

Về phần hai người Triển Chiêu và Kim Kiền khi xông ra khỏi tử
lao, ngục tốt phụ trách canh gác thậm chí còn không cả phản ứng lại thì đã bị
Triển Chiêu dùng đầu ngón tay cách không điểm huyệt, bất tỉnh nhân sự. Hai người
một đường chạy thẳng ra khỏi nhà giam mà không gặp phải một chút ngăn trở nào,
quả thực có thể gọi là thần không biết, quỷ không hay.

Kim Kiền vừa chạy vừa xúc động bùi ngùi, thầm nhủ: May mà Tiểu
Miêu là con người nguyên tắc khổ hạnh, nếu Tiểu Miêu cũng tham tiền giống mình
thì với thân thủ này, đảm bảo thời Bắc Tống sẽ xuất hiện một “thần trộm” đại
danh đỉnh đỉnh.

Cho đến khi hai người ra đến cửa nhà lao, Kim Kiền nhìn thấy
trăng non treo trên đỉnh đầu, hít thật sâu một hơi: Không khí tự do thật trong
lành, vừa ngửi vào cả người liền thư thái thoải mái.

Kim Kiền còn đang say sưa, ngây ngất thì thấy thân hình Triển
Chiêu bỗng chuyển động, hướng về phía nhà giam nữ mà chạy.

Kim Kiền giật mình, vội vàng đuổi theo Triển Chiêu, gấp gáp
hỏi: “Triển đại nhân, chúng ta đi đâu?”.


Triển Chiêu không buồn quay đầu lại đáp: “Đến nhà giam nữ,
thăm dò Hoàng thị”.

Kim Kiền nhất thời kinh hãi, lập tức dừng ngay cước bộ, xoay
người chạy ra phía ngoài, thầm nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi, con mèo này ngồi nhà
lao thành nghiện mất rồi, ngồi nhà giam nam xong còn chưa đã nghiền, lại đòi đi
nhà giam nữ cho đủ bộ. Mình đây vẫn là không nên quấy rầy nhã hứng của Triển đại
nhân, về trước cho lành.

Nhưng Kim Kiền còn chưa chạy được mấy bước đã thấy cổ áo bị
níu chặt lại, còn bản thân nàng thì bị một luồng lực mạnh mẽ kéo trở lại.

Kim Kiền cố sức quay đầu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy
hai cái tai mèo đang đỏ lựng lên.

“Kim Kiền, tuy ngươi là thân nam nhi, nhưng dù sao vẫn chưa
thành niên, đến nhà giam nữ tìm người vẫn thích hợp hơn Triển mỗ…”

“Khụ khụ…”, Kim Kiền bị nghẹt, thiếu chút nữa là không thở nổi,
dở khóc dở cười, thầm kêu: Lằng nhằng cả nửa ngày trời, hóa ra Tiểu Miêu chộp
mình tới nhà lao ngồi tù lại là vì nguyên nhân như vậy… Trời ạ…