Linh quang hiển chiếu thỉnh Chiêu trấn quỷ.
Hoa sảnh viện nửa đêm thẩm ô bồn
Tam ban viện của Khai Phong phủ là nơi nghỉ ngơi của những
nha dịch cấp thấp. Trong Khai Phong phủ, có rất nhiều nha dịch, ngoại trừ những
người đã thành gia lập thất, hiện đang ở ngoài phủ trong thành Biện Lương ra,
hơn nửa số nha dịch còn lại đều “an cư” tại Tam ban viện. Cả khu viện cũng có
ít nhất khoảng sáu bảy mươi người.
Lại nói về Kim Kiền, sau khi nhảy vọt ra khỏi phòng ngủ, liền
vận khí đan điền, lấy hết sức mở to họng gào toáng lên, Tam ban viện liền như
ong vỡ tổ, những tiếng càu nhàu, mắng mỏ vang lên ào ào không ngớt.
Chợt nghe có người trong Tráng ban viện mé tây quát lên: “Bà
nội nó, nửa đêm canh ba kêu cái quỷ gì mà to thế? Có ma hả? Có ma cái khỉ ấy!
Tôi thấy chính là tên tiểu tử cậu ở đây mà giả thần giả quỷ, la hét ầm ĩ làm
cho ông đây ngủ cũng không yên!”.
Lại có người trong Khoái ban viện bên mé đông mắng: “Cái tên
khốn nào thế! Kêu gào om sòm gì? Ông đây sớm mai còn phải xuất môn tra án, còn
la hét nữa ông sẽ nhốt ngươi vào đại lao!”.
Mấy phòng ngủ trong Tạo ban viện gần kề phòng của Kim Kiền
cũng truyền ra những âm thanh mơ mơ hồ hồ: “Kim Kiền… Cậu đừng có ba ngày thì
hai bữa làm loạn lên nữa, làm ơn im lặng mấy bữa cho lỗ tai chúng tôi thư giãn
có được không?”.
Kim Kiền bỗng cứng cả người ngây ra ngay tại chỗ, mấy câu
kêu cứu đã chuẩn bị kỹ lưỡng giờ bỗng mắc trong cổ họng, thầm nghĩ: Con bà nó,
không ngờ người cổ đại còn theo chủ nghĩa duy vật hơn cả người hiện đại như
mình nữa, rốt cuộc đến cả một kẻ thích xem náo nhiệt cũng không có. Hừ hừ, mấy
người cổ đại này thật chẳng có chút trí tưởng tượng nào cả.
Bên này Kim Kiền đang ra sức oán giận, bên kia Trịnh Tiểu Liễu
ở trong phòng sau lưng Kim Kiền run rẩy kêu lên: “Ngươi… ngươi ngươi ngươi là
cái… cái cái cái gì… Đừng, đừng qua đâyyyyyy!”.
Kim Kiền bỗng cảm thấy từng làn gió lạnh buốt thổi sau lưng
mình, lạnh lẽo âm u, lông mao toàn thân dựng ngược hết lên, thầm nghĩ:
Tiểu Lục à, không phải là tôi thấy chết mà không cứu, chỉ là
bởi một người hiện đại như tôi, từ nhỏ đã tiếp xúc với ti vi, vi tính, mấy vụ
tróc quỷ trừ yêu này thực sự tôi chẳng nghiên cứu sâu gì cho cam! Cậu hãy cố trụ
hai phút thôi, tôi sẽ đi tim lão Bao đến giúp. Mà khoan đã, vụ “ô bồn ký” trước
đây mình từng xem không biết là thật hay là giả, nhỡ đâu cái con ma kia chẳng
phải là kẻ tốt lành gì, lại làm lão Bao bị thương thì to chuyện rồi. Đến lúc đó
Công Tôn tiên sinh và con mèo kia lại chẳng liều mạng với mình ấy chứ… Ý, gượm
đã, mèo?!
Đột nhiên tâm tư Kim Kiền lóe sáng: Đúng rồi, nếu mình nhớ
không nhầm thì động vật họ mèo hình như đều có bản lĩnh thông linh, nói vậy thì
bản lĩnh của con mèo kia lại càng cao!
Nghĩ vậy, hai chân Kim Kiền liền phát kình lực, thân hình
lao vút đi tựa hồng nhạn cướp bóng, phi thân từ trong Tam ban viện ra ngoài.
Chỉ thấy thân Kim Kiền như chớp lóe, chỉ nhảy vài cái đã vượt
qua Nghĩa môn, đến công đường, lao ra phía sau phủ nha, phi vào Phu Tử viện.
Nhìn một vòng từ đông sang tây các phòng trong Phu Tử viện,
Kim Kiền không kìm được ngẩng đầu lên nhìn trời, chắp hai tay vào nhau thành
hình chữ thập, miệng lẩm bẩm mấy câu, nghĩ sao vẫn thấy chưa yên tâm bèn làm dấu
thánh giá trước ngực, sau đó mới bừng bừng khí thế đi vào sân viện phía đông, gần
đến trước cửa đông sương[1], vừa mới định giơ tay lên đập cửa kêu cứu thì nghe
thấy có tiếng quát to từ trong phòng truyền ra: “Là kẻ nào?!”.
[1] Theo cách chia phòng của người cổ đại đông sương là căn
phòng nằm ngay sát chính phòng ở phía tây.
Kim Kiền cảm thấy mắt như hoa lên, một luồng hàn quang kèm
theo một trận gió lốc ập đến trước mặt.
Kim Kiền cả kinh, vội vàng nhảy về sau một bước mới miễn cưỡng
tránh được hàn quang của thanh bảo kiếm lia đến trước mặt, nhưng đôi chân lại
chẳng chống đỡ được nữa, mềm nhũn ngã phịch xuống đất. Thấy hàn quang lại lóe
lên lia tới, Kim Kiền vội vàng cao giọng hô: “Triển đại nhân, xin hạ thủ lưu
tình!”.
“Kim Kiền”, người đối diện kinh ngạc, “Vì sao ngươi lại ở
đây?”.
Kim Kiền trước gặp ma, sau lại bị kiếm hỏi thăm, quả thực đã
bị dọa cho mất vía, miệng mồm cứ ú a ú ớ đến cả một lúc lâu mới phun ra được nửa
câu: “Triển… Triển… Triển đại nhân, Bao… Bao… Bao đại nhân…”.
Triển Chiêu vừa nghe liền hoảng sợ, vội kêu lên: “Có phải là
Bao đại nhân xảy ra chuyện không?”.
Kim Kiền ra sức lắc đầu, hít sâu một hơi mới nói: “Là bồn rửa
mặt của Bao đại nhân xảy ra chuyện!”.
Triển Chiêu ngẩn ra một lúc, sau mới hỏi lại: “Bồn rửa mặt?”.
Kim Kiêng vội gật đầu nói: “Bồn rửa mặt của Bao đại nhân có
ma! Triển đại nhân, ngài mau cùng thuộc hạ đi xem đi!”.
Triển Chiêu nghe xong lại ngẩn ra, đôi mày lưỡi mác khẽ chau
lại đánh giá Kim Kiền mấy lượt, bất giác nhớ đến cảnh tượng chiều nay, thầm
nghĩ: Cái tên Kim Kiền này hành vi quái dị, không lẽ lại nghĩ ra điều gì quái đản
giày vò người khác? Nhưng quan sát kỹ Kim Kiền, sắc mặt hoảng sợ, toàn thân run
rẩy, không giống như đang nói dối…
Kim Kiền thấy Triển Chiêu im lặng không nói năng gì, nhất thời
sốt ruột, từ dưới đất nhảy bật lên, năm lấy ống tay áo Triển Chiêu kêu: “Triển
đại nhân, Trịnh Tiểu Liễu còn đang liều chết quyết đấu với ác quỷ, nguy cấp lắm
rồi, thuộc hạ phải liều mạng mới thoát được vòng vây, cố sống cố chết đến đây cầu
cứu, Triển đại nhân ngài không thể thấy chết mà không cứu!”, nói xong, để tăng
thêm phần thuyết phục, Kim Kiền còn cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt, chỉ là tu
vi chưa cao, đến nửa giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
“…”
Triển Chiêu thấy tay áo của mình bị kéo sắp rách rồi, nhất
thời mây đen đầy đầu, thầm nghĩ: Cái gã Kim Kiền này, lẽ nào lại coi danh tiếng
của Nam hiệp ta chỉ là vật trang trí, động cái là lôi lôi kéo kéo, như thế còn
ra thể thống gì?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu phật ý, định mở miệng bảo Kim Kiền
lui lại, nhưng thoáng thấy vẻ mặt Kim Kiền như sắp khóc đến nơi rồi, bất giác lại
mềm lòng: Có lẽ Kim Kiền phải đi ăn xin từ bé, không có người giáo dục chỉ bảo,
lại thêm tuổi cũng còn quá nhỏ, hành vi khó tránh khỏi có chỗ không bình thường…
Thôi vậy, cứ coi như ta có thêm một tiểu đệ, cứ chiểu theo hắn một lần đi.
“Nếu đã như thế thì, Triển mỗ sẽ theo ngươi đi một chuyến.
Ngươi chờ ở đây một lát, Triển mỗ quay về phòng…”
“Quay về phòng? Chúng ta nào có thời gian rảnh rỗi đâu? Cứu
người như cứu hỏa, Triển đại nhân, xin ngài đừng rầy rà nữa!”
Vừa dứt lời, Kim Kiền liền lôi Triển Chiêu, lúc đó đang định
phân trần, ra hướng cửa.
“…”
Triển Chiêu nhìn bộ quần áo trắng trên người mình, cười khổ
mãi không thôi.
***
Cho đến khi cả hai trở lại trước cửa phòng ngủ trong Tam ban
viện, Kim Kiền từ nãy đến giờ vẫn kéo Triển Chiêu đi bỗng ngừng cước bộ, xoay
người một cái trốn ra sau lưng Triển Chiêu, chắp tay giơ lên trước mặt cười
nói: “Triển đại nhân, mời ngài vào trước!”.
Triển Chiêu bất đắc dĩ đành phải tiến vào một mình. Vừa mới
bước qua bậc cửa Triển Chiêu liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt mang theo âm
thanh nức nở vang lên:
“Ngươi… ngươi… ngươi đừng qua đây, ta… ta.. ta không… không
nghe, ta… ta… ta không qua lại với ma…”.
Kim Kiền vừa nghe liền nhíu mày, thầm nghĩ: Mình đã xuất môn
mời cứu binh về, thế mà đến giờ vẫn là hai câu nói cũ rích này, không sáng tạo
thêm gì sao?
Triển Chiêu nghe thấy những lời này mới cảm thấy sự việc quả
thực có chút quái dị, lập tức một bước xông thẳng vào phòng, cao giọng quát lớn:
“Kẻ nào?”.
Kim Kiền vừa thấy Triển Chiêu xông vào trong, nhất thời gan
cũng lớn lên không ít, liền chạy vào theo, thuận thế nâng Trịnh Tiểu Liễu đang
ngã ngửa bên cạnh tường dậy.
Triển Chiêu một thân y phục trắng toát, tỏa sáng cùng ánh
trăng, bảo kiếm trong tay hàn quang bắn ra tứ phía, quả đúng là: một thân chính
khí, yêu tà bất xâm. Về phần Trịnh Tiểu Liễu, một khắc trước hãy còn đang trong
bộ dạng hoảng sợ tột độ, thế mà vừa nhìn thấy bóng dáng Triển Chiêu đại nhân đã
lấy lại được tinh thần ngay, hai mắt phát sáng, tựa như hai ngọn đèn pha, rực rỡ
chói lòa.
Còn u hồn trắng toát kia dường như bị dọa cho kinh sợ, liền
lui vào trong một góc, cúi đầu so vai, tựa hồ có việc khó nói.
Kim Kiền vừa thấy hồn ma kia bị Triển Chiêu áp chế, nhất thời
vui mừng, thầm nghĩ:
Lần này mình vớ đúng bảo bối rồi! Con mèo này không hổ là
“Ngự Miêu” được đích thân Hoàng thượng ngự phong, quả nhiên phi phàm! Những động
vật họ mèo khác chỉ có bản lĩnh thông linh, còn Tiểu Miêu tứ phẩm đới đao của
lão Bao Khai Phong phủ chúng ta còn có bản lĩnh áp chế tà ma quỷ quái. He he,
chẳng trách lão Bao ngày thẩm dương, đêm xử âm mà không bị ác quỷ xâm phạm, xem
ra ngoại trừ mảnh trăng lưỡi liềm trên trán lão Bao ra, Tiểu Miêu này cũng được
coi là một điều kiện tiên quyết.
Triển Chiêu cầm thanh Cự Khuyết trong tay, vững vàng tiến
lên trước hai bước, cao giọng nói: “Yêu nghiệt phương nào, dám đến Khai Phong
phủ giương oai?”.
Hồn ma kia nghe được liền phủ phục trên đất, khóc thút thít
nói: “Đại nhân, thảo dân có oan tình muốn được bẩm báo!”.
Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy nhất thời sững sờ,
còn Kim Kiền thì khẽ thở phào, thầm nghĩ: May quá, con ma này đến là để kêu
oan, không phải là ác quỷ.
Triển Chiêu sững lại một chút, thấy lời lẽ cử chỉ của hồn ma
này quá bi thiết, không giống như ác quỷ, bèn thu thanh Cự Khuyết lại, cao giọng
nói: “Ngươi nói ngươi có oan tình muốn được bẩm báo? Chỉ là theo như Triển mỗ
được biết, e rằng các hạ không phải người trên dương gian, vì sao lại tới đây
giải oan mà không xuống kêu oan với Diêm Vương?”.
Hồn ma kia nghe xong liền gào khóc to hơn, vừa khóc vừa kể lể:
“Đại nhân, không phải là thảo dân không nghĩ tới điều này, mà chính là bởi thảo
dân không có cách nào đi vào địa phủ được!”.
Triển Chiêu cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Vì sao lại như thế?”.
Hồn ma tiếp tục khóc: “Bởi vì thảo dân bị người ta sát hại,
thân xác máu thịt lại bị nung thành ô bồn, oan hồn bị phong bế trong đó, không
được giải thoát, dưới không xuống được âm phủ, trên không lên được thiên đình,
ngài bảo thảo dân tới Diêm La điện cáo trạng như thế nào đây?”.
Triển Chiêu nghe xong, không khỏi phẫn nộ, cao giọng quát:
“Lại có chuyên như thế ư, ngươi mau đem toàn bộ sự việc kể lại tường tận”.
Khuôn mặt hồn ma liền lộ vẻ vui mừng, vội khấu đầu tạ ơn,
sau đó mới mở miệng rủ rỉ nói:
“Thảo dân họ Lưu tên Thế Xương, nhà ở ngoại thành Đông Đô.
Nhà thảo dân có vợ và một đứa con nhỏ, vốn làm nghề buôn bán vải vóc. Ngày đó
trong một lần cưỡi lừa trở về nhà, bởi hành lý quá nặng mà trời đã sập tối, thảo
dân bèn xin tá túc ở nhà một đôi huynh đệ làm gốm. Chẳng ngờ hai huynh đệ kia
tàn ác, sát hại thảo dân, âm mưu chiếm của cải, lại đem máu thịt của thảo dân
trộn cùng bùn đất nung thành chiếc ô bồn này. Nay thảo dân bị phong bế trong ô
bồn, bỏ lại thê tử cùng con nhỏ, muốn gặp mà không thể gặp được. Chỉ xin các vị
đại nhân hãy thay thảo dân kể rõ nỗi oan này với Bao đại nhân, để đại nhân báo
thù rửa hận cho thảo dân. Được như thế thì oan hồn của thảo dân ở dưới cửu tuyền
sẽ hàm ơn các ngài lắm lắm”.
Mọi người nghe xong liền sinh lòng thương cảm, thầm cảm thán
mãi không thôi.
Triển Chiêu trầm ngâm giây lát, nhíu mày nói: “Lưu Thế
Xương, nếu những lời ngươi nói là thật, Bao đại nhân biết rõ mọi việc, nhất định
sẽ trả lại công bằng cho ngươi”.
Lưu Thế Xương nghe thấy thế lại khấu đầu lần nữa, cao giọng
cảm tạ.
Triển Chiêu gật đầu, quay người nói với Kim Kiền và Trịnh Tiểu
Liễu: “Đợi khi trời sáng, hai người các ngươi hãy lập tức đem chiếc ô bồn này đến
trước công đường, thay hắn đánh trống kêu oan”.
Trịnh Tiểu Liễu lập tức đáp lời: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.
Kim Kiền lại thầm thấy không ổn: Đùa à, như thế chẳng phải bảo
tối nay mình và con ma kia ngủ chung một phòng ư? Chuyện này đã hơi quá rồi!
Ngày mai lại còn phải thay hắn kêu oan sao? Có nhầm không, công đường của Khai
Phong phủ là nơi nào, môn thần canh giữ cửa không phải mười thì cũng có đến tám
ông, con ma này làm sao có thể đi vào được? Đến lúc đó ô bồn đột nhiên câm như
hến, lão Bao mà tức giận lên thì há chẳng phải cái mông của mình vô cớ ăn gậy
sao? Không được, không được, việc ngu xuẩn cỡ này, đường đường một người hiên đại
như mình, sao có thể làm?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền hạ quyết tâm, nói với Triển Chiêu:
“Triển đại nhân, làm như thế không ổn”.
Triển Chiêu đang định quay người rời đi, nghe được những lời
này của Kim Kiền, không khỏi sửng sốt, liền hỏi: “Kim Kiền vì sao ngươi lại nói
như vậy?”.
Kim Kiền vội chắp tay lại nói: “Triển đại nhân, Lưu Thế
Xương chính là oan hồn còn lưu lại trên dương thế, công đường là nơi trọng yếu
của quan phủ, tất dương khí rất thịnh, sợ rằng hồn ma này không thể đi vào”. Dứt
lời, Kim Kiền liền liếc nhanh quan sát sắc mặt của Triển Chiêu, thầm nghĩ:
Không biết những lời thoại mình bắt chước từ mấy bộ phim truyền hình này có
dùng được không nữa?
Nhưng lại thấy Triển Chiêu hơi nheo mày, cân nhắc hồi lâu,
cuối cùng gật đầu nói:
Ngươi nói cũng có lý, vậy theo ý kiến của ngươi, ô bồn này
nên minh oan như thế nào đây?”.
Kim Kiền thầm thở phào một cái, nói tiếp: “Chi bằng nhân lúc
đêm khuya, đem ô bồn đến khách sảnh kêu oan với Bao đại nhân, ngài thấy thế
nào?”.
Triển Chiêu lắc đầu nói: “Lúc này đêm đã khuya, sợ rằng đại
nhân ngủ rồi, bây giờ mà quấy rầy đại nhân…”.
“Triển đại nhân nói thế là sai rồi”, Kim Kiền vội bổ sung
nói: “Ô bồn này có kỳ oan, hơn nữa kẻ kêu oan lại chính là một hồn ma, tất
nhiên phải nhân lúc đêm tối mà thẩm án. Bây giờ đêm khuya người vắng, chính là
lúc thích hợp nhất”. Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Kim Kiền lại nghĩ: Mẹ
ơi, nếu để đến ngày mai, mình phải ở chung với hồn ma này một đêm, cho dù không
giảm thọ vài năm thì cũng để lại di chứng đau đầu buốt óc, tốt nhất là nên mau
chóng đưa tới chỗ Bao đại nhân cho an toàn. Lão Bao chính khí đầy mình, khí
khái hiên ngang tà ma bất xâm, đối phó với một hai tiểu oan hồn tất nhiên là chẳng
có gì phải lo rồi.
Triển Chiêu nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, thầm
nghĩ: Kim Kiền tuy hành sự quái dị nhưng suy nghĩ mọi việc lại vô cùng chu
toàn, không khỏi thầm gật đầu, nói: “Lời của Kim Kiền cũng có vài phần đạo lý.
Vậy phiền hai người mang ô bồn đến cửa khách sảnh đợi một lát, Triển mỗ về
phòng trước, sau sẽ đi mời đại nhân”.
Kim Kiền nghe thế, có chút khó hiểu, thầm nghĩ: Con mèo này
hôm nay uống nhầm thuốc hay ăn nhầm cái gì rồi? Sao cứ như đàn bà thế, động cái
là đòi quay về phòng. Chẳng lẽ đi gặp Bao đại nhân mà còn phải về phòng trang
điểm, thay quần áo?
Nghĩ vậy, Kim Kiền buộc miệng hỏi: “Không biết Triển đại
nhân hà cớ gì lại phải quay về phòng?”.
Triển Chiêu nghe xong sắc mặt tối lại, khóe miệng dường như
hơi giật giật, hồi lâu sau mới đáp: “Lẽ nào muốn Triển mỗ mặc như thế này đi gặp
đại nhân?”.
Mặc như thế này là sao? Kim Kiền ngẩn người, hai mắt bất
giác đem Triển Chiêu đánh giá từ trên xuông dưới mấy lượt, thầm nghĩ: Có gì
không tốt nhỉ, áo trắng quần trắng, phiêu dật phi phàm. Chậc chậc, dáng người
Tiểu Miêu quá đẹp, mặc cái gì cũng vừa mắt hết, mặc dù bình thường hay mặc áo
lam hoặc quan bào màu đỏ nhưng cũng khiến người ta được bổ mắt vô cùng, có điều
ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi… Chỉ là quần áo trắng này hình như
hơi đơn giản quá thì phải, chỉ có hai cái dây lưng, chất vải cũng mỏng quá… nhẩy?
Kim Kiền đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ nào đó không
thích hợp, đang vắt óc mãi mà không ra thì nghe thấy Tiểu Lục bên cạnh tựa như
phát hiện ra chuyện gì đó rất kỳ quặc, lớn tiếng kêu lên: “Triển đại nhân, ngài
sao lại mặc tiết y[2] ra ngoài? Tuy giờ là đầu hạ nhưng ban đêm tiết trời vẫn
còn khá lạnh, Triển đại nhân mặc mỏng manh như thế vạn nhất bị nhiễm lạnh thì
làm thế nào?”.
[2] Tiết y: chỉ nội y của người cổ đại.
Tạ y[3]?
[3] Tạ y và tiết y đều
phát âm là “xie yi”, chính vì thế Kim Kiền đã hiểu lầm.
Kim Kiền chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Đó là loại y phục gì vậy?
Sao thấy hơi quen… Á!
Nhất thời Kim Kiền mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu: Không phải tạ
y mà là tiết y! Tiết y chẳng phải là quần áo ngủ sao? Nó tương đương với áo lót
của người cổ đại… Ôi mẹ ơi, mình lại ngang nhiên kéo Tiểu Miêu chỉ mặc độc có bộ
quần áo lót ra ngoài? Cảnh… cảnh, cảnh, cảnh tượng này cũng quá kích thích đi,
toẹt vời ông mặt giời!
Về phần Triển Chiêu, đôi môi mím chặt, sắc mặt có phần cứng
ngắc đang nhìn chằm chằm vào Kim Kiền một cách rất bình tĩnh.
Kim Kiền cúi đầu nói: “Triển đại nhân, ngài muốn quay về
phòng đương nhiên là có thể, không vấn đề gì, xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên”.
***
Đợi đến khi Triển Chiêu rời đi, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu
vội vàng mang ô bồn đến khách sảnh phía sau phủ nha, chờ ở cửa Hoa sảnh. Không
bao lâu sau họ nhìn thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh rảo bước đi tới, đi
cùng phía sau còn có Triển đại nhân lúc này y phục đã chỉnh tề.
Mọi người lục tục tiến vào khách sảnh, Bao đại nhân ngồi
chính giữa, Triển Chiêu và Công Tôn Sách hai người đứng hai bên, Kim Kiền cùng
Trịnh Tiểu Liễu đang ôm ô bồn đứng giữa phòng. Bao đại nhân lúc này mới mở miệng
hỏi: “Trịnh Tiểu Liễu, thứ ngươi ôm trên tay phải chăng chính là ô bồn cần được
giải oan?”.
Trịnh Tiểu Liễu đặt ô bồn xuống đất chắp tay lại nói: “Bẩm đại
nhân, đúng thế”.
Bao đại nhân gật đầu, cúi xuống nhìn ô bồn hỏi: “Ô bồn,
ngươi có nghe thấy bản phủ hỏi không?”.
Chợt nghe ô bồn nọ đáp: “Đại nhân, thảo dân nghe thấy”.
Những lời này vừa phát ra, Bao đại nhân và Công Tôn tiên
sinh đều kinh ngạc, bất giác quay sang nhìn nhau. Ngưng lại một lát, Bao đại
nhân hỏi tiếp: “Vậy ngươi có oan khuất gì, mau đem mọi chuyện nói cho bản phủ
biết”.
Ô bồn liền lớn tiếng cảm tạ, sau đó đem chuyện vừa rồi thuật
lại tỉ mỉ một lần nữa.
Công Tôn tiên sinh nghe xong, quay người sang Bao đại nhân
nói: “Đại nhân, theo như lời kể của Lưu Thế Xương thì hai huynh đệ sát nhân kia
quả thực là thủ đoạn quá tàn ác, cần phải sớm tróc nã về quy án”.
Bao đại nhân gật đầu, lại hỏi: “Lưu Thế Xương, bản phủ hỏi
ngươi, ngươi có biết hai huynh đệ giết ngươi họ tên là gì không?”.
Ô bồn im lặng hồi lâu mới rụt rè đáp: “Bẩm đại nhân, thảo
dân không biết”.
Bao đại nhân sững người, hỏi tiếp: “Hai người bọn chúng
chính là hung thủ sát hại ngươi, vì sao ngay đến cả họ của chúng mà ngươi cũng
không biết?”.
Ô bồn kia khóc lóc nói: “Đại nhân, thảo dân không may vong mạng,
hồn phách lại bị phong bế trong chiếc ô bồn này, không biết đã qua bao lâu rồi,
chỉ dựa vào nỗi oán hận mà ngưng kết được hồn phách. Có rất nhiều chuyện thảo
dân đã không còn nhớ rõ nữa”.
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nhíu chặt mày: “Vậy ngươi
có nhớ hai tên đó sống ở đâu không?”.
“Thảo dân không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng dường như chỗ đó nằm
trên một ngọn núi.”
“Việc này…”, Bao đại nhân đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên
sinh.
Công Tôn tiên sinh cũng hỏi: “Lưu Thế Xương, vậy rốt cuộc
ngươi còn nhớ những gì?”.
“Thảo dân nhớ được giọng nói và tướng mạo của bọn chúng.”
Mọi người nghe vậy, nhất thời chẳng biết làm sao.
Kim Kiền vừa nghe liền thấy thất vọng, nghĩ bụng: Tiểu thuyết
với phim truyền hình đều là đồ gạt người cả, hồn ma này chẳng những cái gì cũng
không biết thậm chí còn mắc chứng hay quên. Chuyện này phiền phức lắm đây, chẳng
biết thời cổ đại có kỹ thuật ghép hình nhận mặt không, mình chắc đến tám phần
là không có.
Bao đại nhân suy tư hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn Công Tôn
tiên sinh hỏi: “Theo ý tiên sinh thì án này nên bắt đầu điều tra từ đâu?”.
Công Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ một lát, nói: “Đại nhân, nếu
Lưu Thế Xương đã không nhớ rõ mọi việc, vậy chi bằng chúng ta bắt đầu điều tra
từ chiếc ô bồn này, hoặc là những manh mối khả dĩ có liên quan để lần theo”.
Bao đại nhân gật đầu, hướng Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “Trịnh Tiểu
Liễu, ô bồn này từ đâu mà có?”.
“Bẩm đại nhân, đó là do cha của thuộc hạ mua ở chợ về.”
“Mua ở cửa hiệu nào?”
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ không hỏi.”
Triển Chiêu nghe vậy liền bước lên một bước, chắp tay nói:
“Đại nhân, chi bằng hãy để cho thuộc hạ dốc toàn lực điều tra vụ án này”.
Bao đại nhân ngước lên nhìn Triển Chiêu, khuôn mặt mang theo
vẻ tán thưởng: “Nếu đã như vậy thì phiền Triển hộ vệ rồi”.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Công Tôn tiên sinh thấy thế vội nói: “Đại nhân, Triển hộ về
vừa mới phá án hồi phủ, án này lại mơ hồ không rõ manh mối như thế, nếu để Triển
hộ vệ đi tra án một mình, sợ là vất vả quá mức”.
Bao đại nhân gật đầu: “Tiên sinh nói có lý. Triển hộ vệ, có
cần bản phủ phái thêm người đi theo ngươi không?”.
Triển Chiêu nghe vậy vội chắp tay nói: “Đại nhân, thuộc hạ
không dám phiền đại nhân nhọc lòng, thuộc hạ đã chọn được người, mong đại nhân
phê chuẩn”.
“Hử? Là ai?”, bất giác giọng của Bao đại nhân cao thêm mấy
phần, thầm nghĩ: Triển hộ vệ từ trước đến giờ không chủ động xin thêm người hỗ
trợ, nay lại đề nghị với mình, chuyện này thật quá sức mới mẻ.
Chỉ thấy Triển Chiêu khẽ quay đầu sang bên cạnh, nhìn Kim Kiền
và Trịnh Tiểu Liễu, chắp tay nói: “Đại nhân, thuộc hạ muốn mời Kim Kiền và Trịnh
Tiểu Liễu của Tạo ban hiệp lực tương trợ cùng thuộc hạ tra xét vụ án này”.
Mọi người nghe xong không khỏi kinh ngạc. Trịnh Tiểu Liễu
cao hứng đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, còn Kim Kiền thì lại giật
mình đến suýt nhảy dựng.
Ngưng một lúc lâu sau, Bao đại nhân mới nói: “Triển hộ vệ vì
sao lại chọn hai người này?”.
“Bẩm đại nhân, việc ô bồn kêu oan vốn đã rất khác thường rồi,
hơn nữa loại chuyện ma quỷ thần thánh này càng ít người biết càng tốt, tránh những
lời đồn đại trên phố. Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu lại biết rõ việc này, thế nên
chính là những người thích hợp nhất.”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong liền hiểu ra,
không kìm được bèn gật đầu.
Công Tôn tiên sinh tán thưởng: “Triển hộ vệ không những võ
nghệ siêu quần, mà khi hành sự cũng suy nghĩ thấu đáo cặn kẽ, Công Tôn bái phục”.
“Công Tôn tiên sinh quá khen rồi”, Triển Chiêu chắp tay đáp.
Bao đại nhân vuốt râu khẽ cười, ra lệnh cho Kim Kiền và Trịnh
Tiểu Liễu đang đứng trong sảnh: “Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, bản phủ lệnh cho
hai ngươi bắt đầu từ ngày mai dốc toàn lực hỗ trợ Triển hộ vệ điều tra vụ án ô
bồn này”.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, hai người dị khẩu đồng thanh đáp, có
điều tâm trạng lại khác nhau một trời một vực.
Trịnh Tiểu Liễu thấy mình chỉ là một tiểu tạo dịch chuyện chạy
việc vặt, bây giờ lại có thể xuất môn tra án giống như bổ khoái của Khoái ban
thì sung sướng vạn phần, huống hồ lại được đồng hành tra án cùng Triển đại nhân
đại danh đỉnh đỉnh, thế nên càng cảm thấy vinh dự không gì sánh được, đương
nhiên là luôn miệng cảm ơn trời đất rồi.
Còn Kim Kiền bên cạnh lại thầm hét vang: Xui xẻo quá! Con
mèo này nhớ dai bỏ mợ! Vừa rồi chẳng qua mình mới cho con mèo đang mặc nội y
kia đi bộ trong Khai Phong phủ một vòng thôi mà… Huống hồ nội y của cổ nhân
cũng kín cổng cao tường lắm chứ bộ, không lộ ngực cũng chẳng hở lưng, con mèo
này cũng có mất mát cái gì đâu cơ chứ, sao lại báo thù mình nhanh như thế, để
cho mình chạy ngoài đường lao lực, hứng gió phơi nắng, mất công mất sức… Hừ hừ,
hồi trước khi mình còn đang là nhân chứng, chuyện ăn uống cũng coi như không tồi,
lần này đi theo con mèo keo kiệt kia ra ngoài, không biết được ăn cái gì đây?
Nghĩ vậy Kim Kiền không khỏi hoảng hốt, vội chắp tay lại hỏi:
“Công Tôn tiên sinh, thuôc hạ muốn hỏi, chi phí ăn ở trên đường đi tra án, lúc
về sẽ được thanh toán chứ?”.
“…Được”, hiển nhiên là Công Tôn tiên sinh không ngờ rằng sẽ
nhận được một câu hỏi như vậy, nên phải mất một lúc mới trả lời được.
Kim Kiền thầm thở phào một cái, mỉm cười nói: “Thuộc hạ hiểu
rồi”.
Bao đại nhân nhìn Kim Kiền, lắc đầu cười nói: “Tốt rồi Kim
kiền, tối nay ngươi hãy ôm cái ô bồn này về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn cùng Triển
hộ vệ lên đường tra án”.
Da mặt Kim Kiền nhất thời giật giật co rúm lại: Không phải
chứ!