Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 60: Say rượu

Hồng Nhung từ ghế ngồi đứng dậy, chân không vững cứ té lên té xuống xém chút đã úp mặt xuống bàn, cô phóng tầm mắt khó chịu về phía Duy Anh đang đứng gần đó. Tầm mắt cô dần di chuyển sang chai rượu trên tay Duy Anh, rất nhanh ngay sau đó Hồng Nhung nhướng người về phía trước, tay với tới chai rượu, miệng liên tục la oai oái.

- Trả rượu cho tôi, tôi nói anh trả rượu cho tôi có nghe thấy không?

Duy Anh trợn tròn mắt nhìn Hồng Nhung đang không ngừng làm loạn bên cạnh, anh lạnh lùng đặt chai rượu sang cái bàn khác tránh xa tầm mắt cô, sau đó vươn tay ôm lấy thắt lưng cô kéo ra khỏi quán.

- Ách... ai cho anh ôm eo tôi, đồ dê già, đồ biến thái, muốn lợi dụng tôi hả?

- Này... anh có nghe tôi nói không? Mau bỏ cái tay vô phép vô tắc của anh ra khỏi người tôi ngay!

Hồng Nhung từ khi ra khỏi quán cứ liên tục giẫy giụa, đã thế còn la hét bên tai khiến Duy Anh đau hết cả đầu. Người ta nói phụ nữ khi say rượu việc gì cũng có thể xảy ra, quả đúng là như vậy mà. Hồng Nhung thường ngày dịu dàng bao nhiêu giờ hung dữ bấy nhiêu, cô say rượu thực giống tổ kiến lửa đụng vào chỉ có thể bị cắn đến sưng hết cả tay cũng nên. Giống như lúc này Duy Anh chỉ dìu cô ra ngoài cô đã có thể mắng anh thậm tệ như vậy. Cái gì mà dê già chứ? Anh như vậy mà cần chờ cô say rượu rồi dê cô hả? Duy Anh ức chế, anh cảm nhận đầu mình đang không ngừng quay cuồng.

- Điên thật! Trương Hồng Nhung tôi nói cho em biết em mà còn làm loạn tôi sẽ vứt em ngay tại đây thật đó.

Duy Anh bực bội giữ chặt khuôn mặt sớm đã đỏ ửng của Hồng Nhung, ép cô nhìn vào mắt mình rồi gằn từng tiếng cảnh cáo. Nào ngờ Hồng Nhung cứ chớp chớp mắt, nuốt nước bọt một cái lại cất giọng, chất giọng lè nhè và khảng đặc vì rượu.

- Anh nói gì cơ? Haha... anh có giỏi thì làm đi, tôi không sợ.

Hồng Nhung vừa dứt lời, Duy Anh lạnh lùng buông tay ra. Cô vì nhất thời mất đi điểm tựa liền lảo đảo vài bước rồi ngã phịch xuống đất. Cú ngã không hề nhẹ, cơn đau từ thân dưới dội lên làm Hồng Nhung nhăn nhó, cô lườm Duy Anh nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống anh sau đó cô đưa ngón tay chỉ vào Duy Anh lại tiếp tục hét lên.


- Ui da, có biết đau không hả?

Mặc cho cô la hét Duy Anh vẫn bình thản đứng đó cho tay vào túi quần, thong thả quan sát cô. Duy Anh nhếch miệng cười, cô gái này nếu không cho cô một bài học cô sẽ không biết sợ là gì. Giờ để anh xem cô còn dám chửi anh dê già hay biến thái nữa không.

Thấy Duy Anh cứ đứng đó chẳng thèm quan tâm đến lời nói của mình, Hồng Nhung bực bội khóc nấc lên, tiếng khóc của cô thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Khuôn mặt Duy Anh nhăn nhó khó coi vô cùng, hay cho Hồng Nhung dám dùng cách này khiến anh xấu mặt.

- Anh ức hiếp tôi, tôi làm gì anh mà anh đối xử với tôi như vậy hức hức.

Tiếng nói vì rượu mà lè nhè lại cộng thêm tiếng nấc do khóc, trông Hồng Nhung lúc này như con mèo nhỏ cực kì đáng thương. Nhìn thấy mọi người đi ngang qua cứ không ngừng chỉ trỏ lại còn dùng ánh mắt chỉ trích về phía mình, Duy Anh hừ lạnh một tiếng tiến lên kéo Hồng Nhung đứng dậy rồi đưa cô lên xe.

Ở ngoài đã quậy đến như thế trong xe lí nào lại chịu ngồi yên. Duy Anh vừa cho xe chạy cô liền không ngừng than vãn khó chịu rồi đạp tới đạp lui khiến Duy Anh một phen điên đầu. Anh vừa lái xe vừa giữ chặt lấy cô để cô ngồi yên một chút, cô mà cứ quậy tung lên như vậy sớm muộn cũng có chuyện.

- Này... anh đưa tôi đi đâu hả?

Vừa xuống xe Duy Anh đã kéo thẳng Hồng Nhung ra khỏi xe, cô hoảng hốt kêu lên. Duy Anh để mặc cô la hét, chỉ một mực muốn nhanh chóng đưa cô lên phòng.

- Tôi khó chịu quá.

Hồng Nhung cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, đầu quay mòng mòng lại đau nhức kinh khủng. Một cảm giác buồn nôn dội từ bụng lên, cô cuối đầu không kịp nghĩ gì đã nôn lên người Duy Anh. Do không để ý nên tránh không kịp, Duy Anh nhìn thứ chất lỏng nhớt nhớt trên áo mình mà muốn phát điên. Mùi thức ăn cộng với mùi rượu tạo nên thứ mùi kì dị khó ngửi. Anh chửi thầm một tiếng xoay người Hồng Nhung về phía khác rồi vỗ nhẹ vào lưng để cô nôn hết ra.

- Buông ra!

Sau khi nôn hết Hồng Nhung thấy người bớt khó chịu hơn, cô giật tay ra khỏi tay Duy Anh rồi đẩy anh ra, một mình lảo đảo bước đi. Đôi giày cao gót kêu từng tiếng cộp cộp, do không cẩn thẩn cô bị trẹo chân cả người mất đà té nhào về phía trước.


- Á... đau quá, đôi giày chết tiệt!

Cô ngồi bẹp dưới đất nghiến răng mắng đôi giày rồi thẳng tay cởi chúng ra vứt thẳng không thương tiếc.

Duy Anh thực muốn phát điên lên, anh cởi áo vest bên ngoài đã bẩn vì bị cô nôn ra rồi vứt vào thùng rác cạnh đó. Xong xui anh tiến lên phía trước nhặt đôi giày bị cô vứt kia rồi cuối người bế cô lên đi thẳng vào thang máy.

Hồng Nhung vòng tay qua cổ ngước đôi mắt sớm đã mờ mịt màn sương lên nhìn Duy Anh, càng nhìn càng khoái trá cười tươi thốt lên một câu.

- Anh là ai? Anh đẹp trai quá!

Lúc này Duy Anh thực chỉ muốn ném cô vào phòng còn mình thì bay ngay vào phòng tắm vì cả người nhơ nhớp mô hôi và thứ mùi kì dị mà cô nôn ra ban nãy. Anh làm sao còn tâm trí thưởng thức lời khen của cô chứ. Thấy Duy Anh không thèm nhìn mình Hồng Nhung cuối đầu há miệng cắn vào vai anh một cái. Do bất ngờ bị cắn cả người Duy Anh run nhẹ, anh cau mày nhìn người phụ nữ không biết trời cao đất dày ở trong lòng, buông lời cảnh cáo.

- Em ở yên cho tôi nếu không tôi sẽ ném em từ tầng 40 xuống đấy!

- Tại sao tôi hỏi anh không trả lời? Anh là ai? Anh tên gì? Mau trả lời!

Không hài lòng trước phản ứng của Duy Anh, Hồng Nhung đưa tay đấm nhẹ mấy cái vào ngực Duy Anh rồi gắt lên. Duy Anh ảo não đáp lời vì sợ Hồng Nhung điên lên không biết lại làm ra chuyện gì.

- Lê Duy Anh, sếp của em được chưa?

- Lê Duy Anh, Lê Duy Anh....

Hồng Nhung cứ lặp đi lặp lại cái tên, Duy Anh thở dài, cửa tháng máy mở ra anh liền nhanh chân bế cô về phòng. Lúc đứng trước cửa phòng cô mới chợt phát hiện anh không có chìa khóa, mà lúc này chắc cô cũng không đủ tỉnh táo để nhớ mình đã bỏ đâu. Duy Anh đành bế cô về phòng của mình.

Duy Anh mở cửa xong vội vàng đặt Hồng Nhung xuống giường. Lúc anh định xoay người đi lấy khăn lau mặt thì bị cô kéo ngược trở lại, anh mất đà ngã nhào về phía trước. Duy Anh trợn tròn mắt nhìn Hồng Nhung đang nằm dưới thân mình, trời ạ anh té đâu không té sao lại té nhào vào người cô thế này. Duy Anh vội vàng chống tay đứng lên ai ngờ Hồng Nhung còn nhanh hơn, cô vòng tay qua cổ kéo cả người anh ép sát vào mình, sau đó cười cười nói.


- Lê Duy Anh, anh chàng đẹp trai, tôi nghĩ tôi thích anh!

Lần này thì Duy Anh bất động, Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của cô. Không biết vì rượu mà đỏ hay vì ngượng ngùng mà đỏ. Dưới ánh đèn vàng trong phòng gương mặt cô trở nên rõ nét trước mắt anh. Đôi mắt cô chớp chớp, bên môi cong lên thành một nụ cười đẹp hoàn mỹ. Tim của Duy Anh bất giác đập thình thịch.

Lần đầu tiên trong đời Duy Anh tiếp xúc với một cô gái gần đến như thế?

Sau lời thổ lộ bá đạo, Hồng Nhung liền đẩy Duy Anh sang một bên, cô chống tay xuống giường ngồi dậy. Cả người nóng hừng hực cứ như lửa đốt khiến Hồng Nhung bức rức không yên, cô nhăn nhó than thở.

- Nóng... nóng quá!

Đi kèm với lời than, Hồng Nhung nhanh tay cởi nút áo sơ mi, cô không quan tâm điều gì lúc này chỉ muốn giảm đi ngọn lửa đang không ngừng đốt cháy cô.

- Này, em làm gì đó? Đừng cởi!

Thấy Hồng Nhung tự nhiên trút bỏ nút áo sơ mi, Duy Anh sửng sốt sau đó nhanh như tia chớp lao đến giữ lấy tay cô ngăn cản cô cởi bỏ nút áo thứ ba. Cổ áo cô vì bị mở hai nút khiến Duy Anh đỏ mặt quay đi hướng khác. Anh đưa tay run run giúp cô cài lại nút áo thứ hai, rồi nhanh chóng đứng lên bế cô. Miệng buông một câu đầy vẻ chắc chắn.

- Tôi thề sẽ không bao giờ đi uống rượu cùng em!

Lần đầu tiên Duy Anh rơi vào tình huống dở khóc dở cười này thực chẳng biết làm sao?

Bị một bàn tay cản trở Hồng Nhung khó chịu dọa nạt.

- Bỏ tay ra, tôi nóng... tôi phải cởi... aaaa anh bỏ tay ra, làm gì vậy!


Hồng Nhung la hét khi thấy Duy Anh bế xốc cô lên đặt xuống cái chăn sau đó giơ tay quấn cả người cô vào cái chăn. Hồng Nhung lăn qua lăn lại vẫn bị chăn quấn chặt, thực sự rất khó chịu. Cô không kiên nể chửi rủa.

- Anh điên à? Tôi nóng, mau vứt cái chăn chết tiệt này ra ngay!

Duy Anh đâu có điên mà làm theo lời cô. Anh bước về phía cái điện thoại đặt ở đầu giường ấn phím gọi, tiếng cô lễ tân vang lên.

- Tôi cần một bộ đồ nữ, chất liệu voan. Mang đến phòng 305! À kêu thêm người nữ vào thay giúp tôi.

Cúp điện thoại, Duy Anh ngồi xuống giường đưa tay cởi ca vát để thoải mái hơn.

Lát sau nhân viên khách sạn gõ cửa, Duy Anh tránh mặt chờ nhân viên kia thay xong mới lấy khăn giúp Hồng Nhung lau mặt. Anh chỉnh máy lạnh giúp cô dễ chịu hơn một chút. Lúc này có lẽ Hồng Nhung đã thấm mệt nên yên tĩnh hai mắt lim dim như chìm vào giấc ngủ. Duy Anh thở phào nhẹ nhỏm, anh bước vào nhà tắm.

Hồng Nhung đang sắp ngủ chợt bừng tỉnh, cô cảm nhận cổ họng rát buốt thế là cô đứng lên lảo đảo đi về phía tủ lạnh tìm nước. Cô uống sạch cả chai nước mới thấy dễ chịu hơn. Hồng Nhung đóng tủ lạnh ngó nghiêng tứ phía xem vừa rồi mình ra từ đâu, ánh mắt cô dừng lại ở căn phòng đóng kín cửa, cô cười cười vừa đi vừa lẩm bẩm.

- Chắc ở đó!

Đang tắm Duy Anh nghe bên ngoài có tiếng động, anh chau mày quơ vội khăn tắm lau người, còn chưa kịp quấn khăn cánh cửa kêu một tiếng rầm rồi mở toang. Anh sững người nhìn Hồng Nhung bước vào, cô đưa mắt nhìn anh khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và hoàng hốt.

- Aaaa..

Sau đó cô hét lên chạy vội ra ngoài do không cẩn thận vấp phải bậc thềm té nhào xuống sàn. Sau phút bàng hoàng qua đi, Duy Anh mới kêu thầm một tiếng quơ vội bộ đồ mặc vào rồi nhanh chân bước ra ngoài.

Ra đến cửa anh thấy Hồng Nhung nằm sõng soài dưới đất, nước mắt ngắn dài. Ánh mắt Duy Anh chợt dừng lại ở mắt cá chân đang nhỏ từng giọt máu của cô. Duy Anh thở dài bước tới, bế cô lên đi về phía giường, anh đặt cô ngồi xuống sau đó tìm hộp y tế mà khách sạn chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo. Duy Anh nửa ngồi nửa quỳ, anh nâng chân cô lên nhẹ nhàng dùng bông gòn lau đi mấy giọt máu sau đó sát trùng qua rồi băng lại, cả quá trình đều nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Xong xui anh ngẩng đầu lên hỏi.

- Đau không?


Hồng Nhung gật nhẹ sau đó mơ màng lịm đi. Duy Anh chụp vội đầu cô trước khi cô ngã xuống, anh đứng lên chỉnh lại tư thế nằm của cô sau đó kéo chăn đắp ngang người cô. Nhìn vẻ mặt ngủ say của Hồng Nhung lúc này Duy Anh không dám tin một tiếng trước cô đã điên cuồng la hét như thế nào. Anh cười méo xệch, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô rồi tắt đèn.

- Ngủ ngon!

Duy Anh ôm một cái gối đi về phía sofa, đêm nay anh chỉ có thể ngủ ở đây thôi.