Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Triệu Thiết Dân cau mày suy ngẫm suốt: "Anh thấy những lời nói cuối cùng của Trương Siêu, có đáng tin không?"
Nghiêm Lương cười rất thoải mái.
"Ai mà biết được, cứ điều tra theo lời anh ta đi."
"Điều tra theo lời anh ta?" Triệu Thiết Dân dừng bước, trợn mắt.
"Chính anh ta là kẻ đáng ngờ nhất, chắc chắn là đang đánh lạc hướng chúng ta!"
"Anh ta không đánh lạc hướng." Nghiêm Lương lắc đầu.
"Nếu Trương Siêu không phải là người gϊếŧ chết nạn nhân, muốn tìm ra hung thủ, tất nhiên phải bắt đầu điều tra từ chính người chết là Giang Dương, anh ta không nói, chúng ta cũng sẽ điều tra như thế."
Triệu Thiết Dân thì thầm: "Xem ra, anh và phó giám đốc công an tỉnh Cao có cùng suy nghĩ."
Nghiêm Lương hơi cau mày, cảm thấy tò mò: "Cao Đông cũng nói như vậy?"
"Vâng, phó giám đốc Cao nói Trương Siêu cứ vòng vo tam quốc, mà lại không chịu nói thật, chúng em không thể hỏi được ra kết quả.
Nếu đã như vậy, tốt hơn là cứ gác hẳn Trương Siêu sang một bên, coi vụ án này là một vụ án mạng xảy ra từ vài tháng trước để triển khai điều tra, bước đầu tiên theo thông lệ chính là điều tra các mối quan hệ xã hội của người chết."
Nghiêm Lương dừng lại giây lát, tiếp đó liền cười lấp lửng: "Nếu các anh hùng đã có cùng quan điểm, thì không nên chậm trễ thêm nữa.
Trương Siêu nhắc đến thông tin liên lạc, di vật của Giang Dương, nên tôi đến hiện trường xảy ra vụ án trước."
"Hiện trường xảy ra vụ án?" Triệu Thiết Dân cau mày nói, "Sau khi tiếp quản vụ án, em lập tức cử người quay lại hiện trường xảy ra vụ án, nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối gì mới.
Mặc dù căn nhà đó vẫn để trống, cũng chưa cho thuê, nhưng trong khoảng thời gian đó, vợ Trương Siêu đã quét dọn, cho dù lúc đầu có để lại manh mối ở hiện trường, thì cũng đã bị làm hỏng hết cả rồi."
"Vậy à?" Nghiêm Lương cau mày.
"Không biết liệu số di vật của Giang Dương đã bị vứt hết đi chưa?"
"Không rõ, nếu anh muốn đi, em có thể cử người đưa anh qua đó luôn."
Nghiêm Lương gật đầu: "Hay là để Lâm Kì theo tôi qua đó, quân của anh tôi không quen ai ngoài cậu ấy."
Lâm Kì là trợ thủ đắc lực của Triệu Thiết Dân, trong một vài vụ án trước đây, Nghiêm Lương đã tiếp xúc khá nhiều.
"Vâng, để em cử thêm nhân viên kĩ thuật hình sự đi cùng."
"Không cần, chỉ cần Lâm Kì là được rồi."
"Không cần đem theo nhân viên kĩ thuật?" Triệu Thiết Dân không hiểu.
"Anh với cậu ấy có hiểu về việc dò tìm khám nghiệm vi vật chứng đâu.
Hiện trường để quá lâu, đã bị quét dọn, còn điều tra ra được manh mối gì nữa?"
"Tôi không điều tra manh mối qua phương diện vật chứng." Nghiêm Lương có vẻ tràn đầy niềm tin.
Lâm Kì lái xe chở Nghiêm Lương đến hiện trường xảy ra vụ án lúc đầu, lúc đến đó trời đã tối.
Căn nhà nằm ở một khu chung cư nhỏ cũ kĩ được xây vào đầu thập kỉ chín mươi, diện tích không lớn, chỉ hơn sáu mươi mét vuông, bước vào cửa là một gian phòng khách nhỏ, hai gian buồng ngủ liền với ban công nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn bao quát được toàn bộ diện mạo căn nhà.
Tường trong nhà được sơn màu trắng, có điều mặt tường đa phần là những mảng loang lổ, nền nhà lát loại đá hoa cương nhân tạo màu đen xám rất thịnh hành vào thập kỉ chín mươi, vì thế mà cả căn phòng trông càng tối tăm ảm đạm, vào khoảng thời gian buổi tối như thế này, liên tưởng đến chuyện đây là hiện trường một vụ án mạng, càng có cảm giác rờn rợn.
Các đồ đạc khác đều rất đơn giản, bộ ghế sofa cũ bằng vải, chiếc giường bạt lò xo, giá sách màu vàng, và một vài thứ đồ điện gia dụng thông thường.
Lâm Kì chỉ vào một vị trí trong phòng khách nói: "Sau khi chối bỏ lời khai, Trương Siêu nói lúc anh ta bước vào cửa, đã phát hiện chiếc va-li du lịch ở chính vị trí này, mở ra thì thấy là thi thể của Giang Dương."
Nghiêm Lương nhìn một cái, không thấy có gì đặc biệt đáng chú ý, liền hỏi sang vấn đề khác: "Lúc đầu anh ta khai là thắt cổ chết Giang Dương ở đâu?"
"Ở ban công."
"Đi xem thế nào."
Nghiêm Lương và Lâm Kì cùng xuyên qua gian phòng ngủ bước ra ban công, vừa đưa tay ra định bật công tắc đèn trên tường, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt người trắng toát ở khoảng cách chưa đầy một mét, áo đen, tóc dài, ánh mắt chạm phải mắt Lâm Kì.
Họ giật nảy mình, suýt thì nhảy dựng lên trước gương mặt đột ngột xuất hiện, hét lớn: "Chị là ai?"
"Các anh là cảnh sát phải không?" Người phụ nữ bật sáng đèn, giọng nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhìn kĩ dưới ánh đèn, thực ra trông người phụ nữ không hề đáng sợ, ngược lại, khuôn mặt rất xinh đẹp.
Một người xuất hiện trong căn nhà cũ kĩ này trong đêm khuya, họ cũng ngay lập tức đoán ra người trước mặt này chính là vợ Trương Siêu.
Nghiêm Lương đã xem qua tài liệu, còn nhớ cô ta trẻ hơn Trương Siêu đến gần chục tuổi, chỉ khoảng ba lăm ba sáu, có điều cô ta giữ gìn sắc đẹp rất tốt, nhìn mặt cảm giác chưa đến ba mươi tuổi.
Thông thường, đối với phụ nữ, ba mươi tuổi là một ngưỡng, sau khi qua cái ngưỡng này, mọi yếu tố có lợi đều đã xuất hết, thị trường chạm đỉnh, đảo chiều, suốt quãng đời còn lại đều theo chiều mất giá.
Người phụ nữ này rõ ràng có thể được coi là loại cổ phiếu tăng trưởng thuộc ngành không mang tính chu kì, da dẻ, thân hình vẫn rất đẹp, toát lên sự chín chắn vừa vặn.
Họ đều bất giác ngắm kĩ hơn.
Thảo nào nội dung điều tra từ tất cả các phướng diện đều cho thấy Trương Siêu rất yêu vợ anh ta, thường ngày đối xử với vợ vô cùng tốt, vợ anh ta nhỏ hơn anh ta khá nhiều tuổi, chồng già vợ trẻ, lại là một người phụ nữ xinh đẹp, xác suất yêu chiều tình cảm sẽ cao hơn rất nhiều.
Người phụ nữ dịch chuyển, dáng người thanh thoát, cô ta lên tiếng tự giới thiệu: "Tôi là vợ của Trương Siêu, khi nãy cảnh sát gọi điện cho tôi, nói là sẽ đưa người đến để điều tra lại, bảo tôi nếu có thời gian thì tốt nhất là qua một chút, để tránh những chuyện phiền hà như mất đồ đạc quý giá."
Nghiêm Lương nhìn quanh một vòng rồi hỏi cô ta: "Ở đây còn để những đồ vật quý giá?" Xung quanh không có bất cứ đồ đạc gì, chỉ có một bộ tổ hợp linh kiện trông như giá phơi quần áo có thể gấp lại được và mấy món đồ lặt vặt.
Người phụ nữ tỏ ý rất thoải mái: "Không có đồ đạc gì quý giá, các anh cứ xem thoải mái.
Tôi đến chỉ là muốn tìm hiểu xem vụ án của chồng tôi tiến triển đến mức nào rồi?"
Lâm Kì ho một tiếng, trả lời bằng giọng hành chính chuẩn chỉnh: "Vụ án vẫn đang được điều tra, chị cũng biết đấy, lúc đầu chồng chị bị bắt tại chỗ khi đang kéo chiếc va-li ở ga tàu điện ngầm, điểm này rất khó giải thích, còn rất nhiều điểm khả nghi cần phải điều tra chứng minh chi tiết, nếu chị có thể cung cấp một vài manh mối, chắc chắn sẽ giúp ích cho công tác điều tra."
"Thế à, những điều tôi biết đều đã nói với các anh rồi." Người phụ nữ uể oải trả lời, dường như không để ý lắm đến tình cảnh của chồng, cô ta quay người đi vào phòng khách.
Nghiêm Lương nhìn dáng cô ta, đành đi theo.
Người phụ nữ mời họ ngồi xuống, Nghiêm Lương chăm chú nhìn gương mặt cô ta mấy giây, vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, không nhận thấy có sự thay đổi cảm xúc.
Dường như không hề thực sự quan tâm đến tình hình vụ án của Trương Siêu.
Nghiêm Lương hơi hoài nghi, ông sờ tay lên kính, hỏi thăm dò: "Từ góc độ cá nhân, chị có tin là chồng mình vô tội không?"
"Không biết, tôi hoàn toàn không biết gì về toàn bộ sự việc."
"Anh ta chưa từng tiết lộ cho chị điều gì sao?"
"Không." Người phụ nữ trả lời rất nhanh.
Nghiêm Lương dò đoán thái độ của cô ta, chuyển qua chủ đề khác: "Về con người Giang Dương, chị biết được bao nhiêu?"
"Các anh chắc hẳn cũng biết, nhân phẩm của anh ta rất tồi tệ, anh ta là học trò, cũng là bạn của chồng tôi, lừa nhà tôi hơn ba trăm nghìn tệ, vì việc này, tôi đã nói với Trương Siêu nhiều lần, tuyệt đối không được nhẹ dạ mà tin là Giang Dương sẽ cải tà quy chính, cho anh ta vay tiền.
Nhưng anh ấy lại cứ hào phóng như thế, hừ." Dường như cô ta rất bất mãn đối với cả Trương Siêu và Giang Dương.
Nghiêm Lương cau mày nhìn cô ta: "Giang Dương có thù oán gì với ai không?"
"Tôi không hiểu lắm về anh ta, nghe nói các mối quan hệ xã hội của anh ta rất phức tạp, có lẽ Trương Siêu biết rõ hơn." Lời nói của cô ta toát ra sự dửng dưng.
Nghiêm Lương sờ tay lên trán, xem ra không thể hỏi ra được điều gì từ người phụ nữ này, ông liền hỏi câu hỏi mà mình quan tâm nhất trong chuyên đi ngày hôm nay: "Di vật của Giang Dương còn ở trong nhà không?"
"Hầu như đều vứt đi hết rồi.
Thực ra lúc đầu tôi không động vào bất cứ thứ gì, vì nghĩ là người nhà anh ta có khả năng sẽ đến thu dọn di vật, nhưng sau đó, có mỗi mình vợ cũ của anh ta đến, đi cùng với cảnh sát, cũng không mang di vật đi.
Sau đó lúc tôi đến một mình, nhìn đồ đạc trong căn nhà này, ừm...!Một vài đồ đạc cá nhân trông hơi...!rợn hết cả người.
Sau khi được sự đồng ý của cảnh sát các anh, tôi mới vứt khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc, quần áo...!đi.
Ừm...!Bây giờ chỉ còn một vài cuốn sách trên giá sách, có những cuốn là chồng tôi để đấy từ trước, có những cuốn chắc là của Giang Dương, tôi cũng không rõ."
"Sách?" Nghiêm Lương đứng dậy, bước đến trước giá sách, giá sách có ba ngăn, để một số sách và tài liệu pháp luật, xếp rất ngay ngắn.
Ánh mắt ông lướt đi lướt lại trên giá sách, hai ngăn trên hầu hết đều là từ điển pháp luật, ngăn dưới là một vài tài liệu pháp luật lẻ tẻ.
Ông rút ra một cuốn sách nhỏ bìa màu xanh lá cây ở ngoài cùng bên tay phải, trên bìa có dòng chữ "Luật kiểm sát viên nước cộng hoà nhân dân Trung Quốc", Giang Dương đã từng là kiểm sát viên, cuốn sách này chắc là của anh ta.
Có điều ông lập tức chú ý thấy, cuốn sách rất mới, thời gian phát hành là tháng 1 năm nay, Giang Dương đã không còn là kiểm sát viên từ mấy năm trước, còn mua cuốn sách về kiểm sát viên này làm gì?
Nghiêm Lương suy nghĩ, tiếp đó, ông lật giở cuốn sách nhỏ, mở ra trang đầu tiên, một tờ giấy A4 bị gấp liền rơi từ trong ra, ông nhặt lên, là một bản photo chứng minh thư, tên người trong chứng minh thư là "Hầu Quý Bình", trên trang đầu tiên của cuốn sách cũng có ba chữ "Hầu Quý Bình" viết bằng bút, phía sau là ba dấu chấm than rất đậm.
Nghiêm Lương gập cuốn sách lại, đưa cho người phụ nữ xác nhận: "Chị xem, nét bút này là của chồng chị, hay là của Giang Dương?"
Người phụ nữ cầm lấy cuốn sách, quay người giơ ra ánh đèn để xem, nhờ thế mà tránh được ánh mắt của Nghiêm Lương và Lâm Kì, có thể thấy lồng ngực cô ta khe khẽ phập phồng, cô ta hít một hơi thở sâu, quay người đưa lại cuốn sổ cho ông, nói: "Chắc là của Giang Dương, đây không phải là chữ của chồng tôi."
Nghiêm Lương gật đầu rồi hỏi: "Ai là Hầu Quý Bình, chị có biết không?"
Người phụ nữ trả lời, vẻ mặt bình thản không quan tâm: "Bạn học đại học của Giang Dương, cũng là học trò của Trương Siêu, hình như là một người rất bảo thủ.""