"Hầu Quý Bình xâm hại bé gái không ở cùng cha mẹ, cưỡng bức phụ nữ, cuối cùng vì sợ bị xử tội, đã nhảy xuống sông tự vẫn?" Nghiêm Lương gấp tập tài liệu photo hồ sơ vụ án năm đó lại, nhìn vào mắt Triệu Thiết Dân đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Triệu Thiết Dân gật đầu, đáp: "Em đã cử người đến cục công an Bình Khang để lấy tập tài liệu này, cũng đã tìm gặp một số thầy giáo biết tình hình ở trường đại học để xác thực.
Thời gian đó, chính là công an Bình Khang cử người đến trường thông báo tình hình, xét từ góc độ sinh viên trường đại học Chiết Giang xảy ra sự việc tồi tệ như vậy trong thời gian dạy học tình nguyện, để bảo vệ danh dự của các bên, nhà trường thông báo ra ngoài là trong thời gian dạy học tình nguyện sinh viên bất ngờ rơi xuống hồ chứa nước tử vong."
"Việc này..." Nghiêm Lương cau mày, "Tôi khó có thể tin được đây là sự thực."
"Tại sao?"
"Cậu ấy là sinh viên một trường đại học nổi tiếng, được tiếp nhận giáo dục bậc cao, bản thân cậu ấy lại học ngành Luật."
Nghe vậy, Triệu Thiết Dân không kìm được, bật cười: "Anh Nghiêm, anh đừng giương bộ mặt của giới trí thức ra nữa, cái kiểu của giới trí thức các anh, em hiểu rất rõ, buồn tình nhất là - ý em là sinh viên những trường đại học khoa học tự nhiên, khá nhiều người phạm tội tìиɦ ɖu͙ƈ, có gì đáng ngạc nhiên đâu."
Nghiêm Lương bực mình trừng mắt nhìn anh, bảo: "Anh cử người đi điều tra kĩ lưỡng lại một lần nữa, vụ án này rất có khả năng có vấn để."
"Có vấn đề gì được? Sự thực rõ ràng, chứng cứ đầy đủ."
Hồ sơ vụ án ghi lại, 11 giờ tối ngày 16 tháng 11 năm 2001, một phụ nữ tên là Đinh Xuân Muội ở xã Diệu Cao đến đồn công an báo án, thầy giáo tình nguyện Hầu Quý Bình đã dụ dỗ cô ta đến kí túc xá và cưỡng bức cô ta.
Công an vội đến kí túc xá, trong phòng không có người, nhưng phát hiện thấy trên giường có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn chưa khô.
Ngày hôm sau, bác sĩ pháp y trong huyện đến xã, lấy được vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong huyệŧ của Đinh Xuân Muội.
Khi lục soát căn phòng của Hầu Quý Bình, cảnh sát còn tìm thấy một chiếc qυầи ɭóŧ của bé gái, trong quần cũng có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hầu Quý Bình, sau khi điều tra, phát hiện ra chiếc quần đó là của một cô bé trong lớp của Hầu Quý Bình tên là Ông Mĩ Hương, cô bé đã chết vì uống thuốc trừ sâu tự vẫn từ mấy tuần trước, khi đó công an khám nghiệm tử thi của cô bé, phát hiện trước khi tự vẫn, cô bé bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ.
Những ghi chép trong quá trình điều tra qua người dân trong vùng chứng thực, trong thời gian dạy học tình nguyện, hành vi của Hầu Quý Bình rất không đúng mực, nhiều nhân chứng chứng thực, giữa ban ngày cậu ta ôm phụ nữ lạ mặt, quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ trong kí túc xá nhà trường.
Ngày thứ ba, phát hiện thấy một thi thể nam giới trong hồ chứa nước, được xác nhận là Hầu Quý Bình, sau khi đối chiếu thì thấy vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong huyệŧ Đinh Xuân Muội và trong chiếc qυầи ɭóŧ của Ông Mĩ Hương đều là của cậu ta.
Cho nên công an khẳng định, Hầu Quý Bình đã xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái không ở cùng bố mẹ, cưỡng bức phụ nữ, sau khi người phụ nữ báo án, cậu ta hoảng sợ chạy trốn, cuối cùng vì sợ bị xử tội đã nhảy xuống hồ tự vẫn.
Có vật chứng, có nhân chứng, chuỗi chứng cứ đầy đủ.
Nghiêm Lương khẽ lắc đầu: "Nhìn từ bề ngoài, vụ án này không có vấn đề gì.
Nhưng anh nghĩ mà xem, vụ án đã xảy ra từ hơn mười năm trước, đáng lí ra phải bị người ta lãng quên từ lâu, vậy thì tại sao Giang Dương lại lưu lại tên và chứng minh thư của Hầu Quý Bình trong cuốn sách của kiểm sát viên? Cuốn sách được ấn hành vào tháng 1 năm nay, Giang Dương chết vào tháng 3, cũng có nghĩa là, Giang Dương lưu lại cái tên và tấm chứng minh thư đó trước khi chết không lâu.
Một vụ án mạng mơ hồ khó hiểu, người chết trước khi chết không lâu, để lại thông tin về nghi phạm của một vụ án xảy ra từ mười hai năm trước, việc này đáng để chúng ta quan tâm."
Ông lại cầm tập tài liệu lên, trải toàn bộ các loại tài liệu ra mặt bàn, xem kĩ từng tờ một, một lúc lâu sau, ông đột nhiên chú ý thấy một vấn đề rất rõ ràng: "Tại sao trong tài liệu lại thiếu báo cáo khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình?"
"Không có báo cáo khám nghiệm tử thi?" Triệu Thiết Dân trợn tròn mắt, sau khi lật từng trang tài liệu lên xem hết một lượt, anh xòe tay, "Trong tài liệu chỉ viết kết luận là Hầu Quý Bình chết đuối, đúng là không có báo cáo khám nghiệm tử thi, hơi kì lạ đấy."
Nghiêm Lương ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thiết Dân: "Trong hồ sơ trong thời gian dạy học tình nguyện vụ án đã kết thúc được niêm phong lưu trữ, mà lại không có tư liệu quan trọng nhất là báo cáo khám nghiệm tử thi, lỗi sai này rất ít khi xảy ra đúng không?"
Triệu Thiết Dân nheo mắt, không trả lời.
"Anh bảo kiểm sát viên được cử xuống từ viện Kiểm sát nhân dân tỉnh trong ban chuyên án của các anh liên hệ với viện Kiểm sát huyện Bình Khang, xem viện họ có tư liệu về vụ án này không?"
"Viện Kiểm sát chắc chắn là không có." Triệu Thiết Dân lắc đầu nói, "Trong các vụ án hình sự, những vụ án mà nghi can phạm tội đã chết, sẽ tự động hủy án, không cần báo cho viện Kiểm sát.
Hồ sơ của Hầu Quý Bình, chỉ có thể lưu ở cục công an, chắc chắn không nộp cho viện Kiểm sát."
Nghiêm Lương nhìn anh vẻ không tán thành: "Nếu viện Kiểm sát huyện Bình Khang không có tư liệu ghi chép của vụ án, tại sao Giang Dương, người từng làm kiểm sát viên, lại ghi lại thông tin về Hầu Quý Bình?"
Hai ngày sau, Triệu Thiết Dân nôn nóng đến gặp Nghiêm Lương, mang cho ông một tập tư liệu vụ án: "Đúng là viện Kiểm sát huyện Bình Khang có một bộ hồ sơ vụ án của Hầu Quý Bình."
Điều này nằm trong dự đoán của Nghiêm Lương, ông cầm lấy, cười hỏi: "Trong bản này có báo cáo khám nghiệm tử thi?"
Triệu Thiết Dân gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: "Có."
Nghiêm Lương lấy làm lạ nhìn anh: "Có vấn đề gì à?"
"Anh xem đi là biết."
Nghiêm Lương vội mở ra, tìm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình, đưa mắt nhìn xuống phần kết luận, kết luận vẫn là chết đuối.
Nhưng khi đưa mắt chú ý đến phần miêu tả thi thể, ông lập tức phát hiện ra vấn đề.
Trên thi thể có nhiều thương tích không rõ nguyên nhân, trong dạ dày người chết có tích 150ml nước.
Nghiêm Lương thốt lên ngạc nhiên: "Tại sao tử vong do đuối nước mà trong dạ dày chỉ có 150ml nước?"
Triệu Thiết Dân quay người, hứ một tiếng: "Hầu Quý Bình chỉ nuốt một ngụm nước là chết đuối, chết một người hoá ra lại dễ thế."
"Quả nhiên là vụ án này có vấn đề!" Nghiêm Lương cau mày, tiếp đó hỏi: "Nghi can đã tử vong, theo quy định sẽ hủy án, công an không cần báo lên viện Kiểm sát, tại sao viện Kiểm sát Bình Khang lại cũng có hồ sơ vụ án của Hầu Quý Bình?"
Triệu Thiết Dân lắc đầu: "Mấy lãnh đạo chủ yếu ở viện Kiểm sát Bình Khang đều mới được điều về những năm gần đây, về việc tại sao viện của họ lại có tư liệu về vụ án vốn phải hủy án, họ đều nói là không biết."
Nghiêm Lương xem kĩ toàn bộ tập tư liệu rồi nói: "Hai bộ hồ sơ của viện Kiểm sát và của cục công an hôm trước, nội dung hoàn toàn giống nhau, ngoài điểm bộ hồ sơ của cục công an không có báo cáo khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình.
Việc khám nghiệm tử thi là do cục công an làm, nhưng họ lại không có báo cáo khám nghiệm tử thi, mà trong tư liệu của viện Kiểm sát lại có báo cáo khám nghiệm tử thi, điều này quá bất thường."
Triệu Thiết Dân tỏ thái độ tán đồng.
Nghiêm Lương đưa mắt nhìn xa xăm: "Bây giờ anh nên tin rằng Trương Siêu đã không đánh lạc hướng chúng ta, chúng ta tìm di vật của Giang Dương, kết quả lập tức phát hiện ra một vụ án rất bất thường từ nhiều năm trước."
"Ý anh là, Trương Siêu cố ý cho chúng ta biết? Động cơ của anh ta là gì? Lật lại vụ án? Nhưng một vụ án cũ từ hơn mười năm trước, người cũng chết rồi, lật lại còn có tác dụng gì, có đáng để anh ta tình nguyện ngồi tù không?"
Nghiêm Lương xòe hai tay: "Tôi không biết đáp án, không thể trả lời anh.
Anh có thể đến gặp Trương Siêu một lần nữa để hỏi, có điều tôi tin là anh không thể hỏi ra được manh mối gì có giá trị, anh ta nhất định sẽ nói anh ta không biết gì về vụ việc này.
Bây giờ, anh chỉ còn cách tiếp tục điều tra rõ sự việc về Hầu Quý Bình."
Triệu Thiết Dân gật đầu, nhưng tiếp đó lại cau mày, vẻ rất khó xử: "Sau khi lấy được bộ hồ sơ này, em cũng đã đưa cho các đồng chí khác trong ban chuyên án xem, rất rõ ràng, mọi người đều cho rằng vụ án cũ này có vấn đề.
Có điều ý kiến của mọi người không đồng nhất, hầu hết đều chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án Giang Dương bị gϊếŧ, không muốn dính vào một vụ án mạng bình thường ở một địa phương nhỏ từ mười mấy năm về trước.
Cho dù vụ án này rõ ràng là có vấn đề, nhưng công an địa phương đã đưa ra kết luận, lật lại vụ án, là một việc rất phiền hà, sẽ động chạm đến rất nhiều người liên quan trước đây, sẽ gặp phải đủ các loại trở lực."
Nghiêm Lương nói không hề do dự: "Không còn nghi ngờ gì nữa, vụ án của Hầu Quý Bình, các anh bắt buộc phải tiếp tục điều tra lại."
Triệu Thiết Dân khó xử: "Anh cũng biết trình tự phá án của chúng ta, điều tra một vụ án phải cân nhắc giữa đầu vào và đầu ra, nếu chỉ vì chính nghĩa, thì tất cả những vụ án có điểm đáng ngờ đều cần phải điều tra đến cùng, cảnh sát cả nước có tăng lên gấp ba lần cũng không đủ.
Ban chuyên án được thành lập để phá vụ án Giang Dương bị gϊếŧ hại, chứ không phải là vì một vụ án mạng nhỏ từ hơn mười năm trước.
Hơn nữa, người cũng đã chết rồi, ai còn muốn ôm rơm rặm bụng, lật án cho một người đã chết? Các loại trở lực ở địa phương trong quá trình phá án, một thầy giáo như anh hẳn là chưa trực tiếp trải nghiệm."
"Không," Nghiêm Lương chăm chú nhìn Triệu Thiết Dân, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Nếu các anh không điều tra ra được sự thật của vụ án Hầu Quý Bình, e là sẽ không bao giờ phá được vụ án Giang Dương bị hại.
Trương Siêu khuyên chúng ta điều tra di vật của Giang Dương, chúng ta đã điều tra, kết quả lập tức liên quan đến một vụ án cũ đầy những điểm đáng ngờ, chuyện này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, cái chết của Hầu Quý Bình và việc Giang Dương bị gϊếŧ hại, rồi việc Trương Siêu nhận tội trước, sau lại chối bỏ lời khai, có mối liên hệ gì giữa mấy việc này, mặc dù bây giờ không có câu trả lời, nhưng tôi tin rằng sẽ dần xâu chuỗi được các manh mối với nhau."
Triệu Thiết Dân vặn vẹo ngón tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu tán đồng: "Nhưng vụ án của Hầu Quý Bình đã xảy ra từ mười mấy năm trước rồi, bây giờ điều tra thế nào?"
"Rất đơn giản, thứ nhất điều tra xem tại sao hồ sơ vụ án của Hầu Quý Bình lại được lưu ở viện Kiểm sát, tôi tin là có liên quan đến Giang Dương.
Thứ hai," ông lấy báo cáo khám nghiệm tử thi ra, chỉ vào chữ kí ở phần cuối, "tìm gặp Trần Minh Chương, vị bác sĩ pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi, tìm hiểu tình hình thời điểm đó qua anh ta.
Thứ ba, nói chuyện với những người phụ trách vụ án năm đó, hỏi họ xem tại sao báo cáo khám nghiệm thi thể cho thấy rõ ràng là mưu sát như vậy, mà kết luận cuối cùng lại biến thành tự nhảy xuống sông chết đuối."
Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói: "Mấy việc điều tra này đều cần người, thành viên của ban chuyên án hiện tại vẫn tập trung vào vụ án Giang Dương bị gϊếŧ hại, nhiều người là lãnh đạo các bộ phận trên tỉnh, cấp bậc cao hơn em, em không thể điều khiển họ điều tra một vụ án cũ được, may mà phân đội của chúng em có mấy trăm người, em có thể cử cảnh sát hình sự là quân của em đi điều tra."
Nghe anh nói thế, Nghiêm Lương từ từ mở mắt ra: "Vụ án lần này có ảnh hưởng lớn như vậy, ba đơn vị ở hai cấp tỉnh và thành phố đặc cách thành lập ban chuyên án, đáng lí ra trưởng ban phải là người của công an tỉnh, anh là đội trưởng phân đội điều tra hình sự, cấp bậc hẳn là không đủ, nhưng Cao Đông lại cực lực giới thiệu anh.
Tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu nhất là, những người cấp bậc cao hơn anh, không có nhiều quân như anh."
Triệu Thiết Dân ngạc nhiên nói: "Là phó giám đốc công an tỉnh Cao cố ý sắp xếp để em làm trưởng ban chuyên án?"
Nghiêm Lương gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm: "Rốt cuộc là Cao Đông biết những gì, ông ấy đóng vai gì trong vụ án này đây?"